Tiên Nghịch

Chương 388: Truyền thống




Độn Thiên quay về phía những bài vị này cúi đầu.
 
Vương Lâm cũng khom người bái lạy.
 
Trong ánh mắt Độn Thiên lộ ra một tia thoải mái, khẽ gật đầu không thể phát hiện. Sau đó đi về phía một bài vị, tay phải nâng lên đặt trên vách tường. Lập tức từng trận ầm ầm từ bốn phía chậm rãi truyền đến.
 
- Tằng Ngưu, khoanh chân ngồi xuống. Luyện Hồn tông ta sở hữu tiên ngọc cũng không nhiều lắm. Năm đó ở Tứ Thánh tinh mặc dù tích lũy không ít, nhưng qua mấy vạn năm, hơn nữa có thêm hơn ba mươi tu sĩ Anh Biến kỳ đã sớm dùng hết. Hiện tại còn lại đây chính là hai huynh đệ lão phu khi còn trẻ đi tiên giới tìm được. Sợ là không đủ cho ngươi sử dụng, nhưng ngươi không cần băn khoăn. Nếu như cuối cùng tiên ngọc không đủ, lão phu sẽ dẫn ngươi đi cướp, nói thế nào cũng phải cho ngươi Anh Biến thành công trong khoảng thời gian này.
 
Bắt đầu từ hàng sư tổ của lão phu, Luyện Hồn tông ta nếu có người bị vây ở ranh giới Anh Biến, cho tới bây giờ cũng không phát sầu vì tiên ngọc. Nhìn trúng tông phái nào, trực tiếp cầm Thập Ức Tôn Hồn Phiên tới cửa cướp đoạt. Một môn phái không đủ thì đoạt hai, hai cái không đủ thì đoạt ba, dù sao sớm muộn gì cũng đủ.
 
Lão phu năm đó Anh Biến, chính là sư tôn ta cầm Thập Ức Tôn Hồn Phiên đi cướp đoạt tất cả tông phái của ba cái ngũ cấp tu chân quốc.
 
Độn Thiên bình thản nói, trong mắt thậm chí còn lộ ra một tia đắc ý.
 
Vương Lâm sau khi nghe xong chỉ có cười khổ, thầm nhủ: "Luyện Hồn tông thực quá mức hống hách, Thập Ức Tôn Hồn Phiên kia là vật ngay cả Chu Tước Tử cũng chú ý. Luyện Hồn tông cầm pháp bảo này hoành hành, khó trách trải qua bao nhiêu năm tu sĩ Anh Biến kỳ nhiều như vậy. Thì ra đều là đoạt tiên ngọc mà ra." Lúc này, tiếng ầm ầm bốn phía càng lúc càng kịch liệt, mặt đất rung nhè nhẹ. Cuối cùng trong tiếng răng rắc, chỉ thấy hai khối tiên ngọc lớn đột ngột từ mặt đất trồi lên.
 
Tiên lực nồng đậm lập tức tràn ngập bốn phía. Vương Lâm nhìn kỹ hai khối tiên ngọc lớn này. Về phẩm chất không bằng tiên ngọc lúc trước Vương Lâm sử dụng. Nhưng hai khối tiên ngọc này dù sao cũng quá lớn, tiên lực ẩn giấu trong đó tự nhiên cũng nhiều hơn.
 
Vương Lâm hít sâu một hơi, khoanh chân ngồi xuống, nhanh chóng thổ nạp hấp thu.
 
Hai khối tiên ngọc một trước một sau vây Vương Lâm ở bên trong, phát ra tiên lực dồi dào. Tiên lực này mới vừa tràn ra lập tức bị Vương Lâm hấp thu vào trong cơ thể. Thân thể hắn giống như một vòi rồng lớn điên cuồng hấp thu tiên lực từ hai khối tiên tiên ngọc.
 
Dần dần, tiên lực trên tiên ngọc gần như có thể lấy mắt thường nhìn thấy. Đó là một cỗ khí tức màu trắng ngà, gần như cùng thân thể của Vương Lâm nối thành một đường thẳng, bị Vương Lâm điên cuồng hấp thu.
 
Độn Thiên đứng cách đó không xa âm thầm gật đầu. Hắn trầm ngâm giây lát, vỗ túi trữ vật, trong tay xuất hiện bảy cây tiểu kỳ màu trắng, tay phải vung lên, bảy cây tiểu kỳ này lập tức bay ra, rơi xuống xung quanh thân thể Vương Lâm.
 
Lập tức, từng đạo bạch tuyến từ trong bảy cây tiểu kỳ tràn ra, liên kết lại với nhau hình thành một đồ hình bất quy tắc.
 
- Lập!
 
Độn Thiên hai tay bấm pháp quyết, hư không điểm một cái Lập tức từng đạo bạch mạc (mạng màu trắng) từ tiểu kỳ liên kết với bạch tuyến, hoàn toàn bao lấy Vương Lâm.
 
- Tằng Ngưu, ở trong trận pháp này của ta, tốc độ hấp thu tiên lực và chuyển hóa linh lực của ngươi sẽ nhanh hơn. Lão phu đối với ngươi đúng là chưa từng keo kiệt.
 
Tiên lực vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng theo mỗi một lỗ chân lông trên thân thể Vương Lâm, điên cuồng chui vào cơ thể, không ngừng thay đổi thân thể hắn, khiến linh lực vốn tồn tại trong người hắn cũng nhanh chóng chuyển hóa.
 
Dần dần, Vương Lâm đã quên thời gian trôi qua. Cả người hắn toàn bộ đắm chìm trong tiên lực ngưng luyện thân thể, đối với tiên lực, hắn từ từ có lý giải sâu sắc.
 
Anh Biến kỳ, là chuyển hóa lực lượng, linh lực và tiên lực dung hòa. Có thể nói, chỉ có nắm giữ tiên lực, như vậy mới chính thức tính là một cường giả.
 
Tu sĩ Anh Biến kỳ nắm giữ tiên lực. Rất nhiều pháp bảo cần linh lực mở ra, nó không thể chịu được sự trùng kích của tiên lực, sẽ biến thành có cũng như không, không thể sử dụng.
 
Đồng dạng trong đó cũng có một loại pháp bảo, linh lực không thể mở được nó, chỉ có dùng tiên lực mới có thể khiến nó bộc phát ra lực lượng chân chính.
 
Ví dụ như kiếm tiên, như thần xa.
 
Thời gian trôi qua, cho dù tiên lực nhiều nữa cũng có lúc bị hấp thu hết. Hai khối tiên ngọc đặt trước mặt và sau lưng Vương Lâm, ở một ngày, trong tiếng răng rắc rất nhỏ phía trên nó đã xuất hiện vết nứt.
 
Từng vết nứt như những vết sẹo xuất hiện trên hai khối tiên ngọc ngày càng nhiều. Tiên ngọc cũng không còn màu trắng mà chuyển thành màu của tro tàn.
 
Một ngày nọ, khối tiên ngọc phía trước Vương Lâm sau khi bị hút hết chút tiên lực cuối cùng lập tức rắc một tiếng, hoàn toàn vỡ nát, hóa thành một đống bột phấn, chồng chất trên mặt đất thành hình một quả núi nhỏ.
 
Đồng thời, khối tiên ngọc phía sau hắn cũng vỡ tan như vậy, không có gì khác.
 
Tóc Vương Lâm không gió mà động, phất phơ một cách quỷ dị. Toàn thân hắn mạnh mẽ xuất hiện tiên khí, so với năm xưa còn nồng đậm hơn gấp vô số lần. Một luồng uy áp vô biên từ trong cơ thể hắn truyền ra. Bảy cây tiểu kỳ ở bốn phía không chịu nổi, đều run rẩy, cuối cùng bị đánh cho xơ xác.
 
Vương Lâm chậm rãi ngẩng đầu, đứng lên. Ánh mắt chợt lóe tinh quang, sau đó bình tĩnh trở lại.
 
- Hoàn thành được một phần ba…….
 
Ánh mắt Vương Lâm nhìn sang bên chỗ Độn Thiên đang ngồi tĩnh tọa.
 
Độn Thiên mở hai mắt, ánh mắt tươi cười, nói :
 
- Không tồi. Đi, lão phu dẫn ngươi đi cướp tiên ngọc. Đây là truyền thống của Luyện Hồn Tông ta, tuy nói hiện tại Tiên Di Tộc đang có chiến loạn, nhưng cũng không thể cản trở truyền thống này của Luyện Hồn Tông ta.
 
Độn Thiên cười lên ha hả, tay phải xé một nhát lên không gian ở phía trước thân thể. Lập tức một cơn lốc xoáy màu đen xuất hiện, hắn liền bước vào.
 
Vương Lâm khóe miệng mỉm cười, đi theo sau, tiến vào bên trong cơn lốc.
 
Lúc hiện ra, hai người đã ở trên không trung bên ngoài sơn môn của Luyện Hồn Tông. Độn Thiên chắp hai tay, bất ngờ dưới chân xuất hiện một đám mây trắng hướng về phía trước bay đi.
 
Vương Lâm ở phía sau không nhanh không chậm đi theo, tâm thần chìm đắm vào trong cơ thể, cảm thụ được sự biến hóa của tiên lực.
 
Giờ phút này, trong thân thể hắn, linh lực tăng không nhiều lắm, trong đó có hơn phân nửa đã chuyển hóa thành tiên lực, do vậy, tiên lực trong cơ thể hắn liền nhiều lên. Chẳng qua, tất cả kết cấu xương thịt của cơ thể đều cần tiên lực để tiến hành ngưng hóa, cho nên cần phải có một lượng tiên ngọc lớn mới có thể hoàn thành Anh Biến.
 
Ở Bỉ Lô quốc Tây Bộ, có một đầm lầy phóng mắt nhìn không thấy giới hạn. Nơi này là một thế giới tĩnh mịch, trong phạm vi ngàn dặm, nhìn không thấy có một người nào.
 
Nơi này hết thảy đều là những khe núi đầy tiếng côn trùng và những vùng đầm lầy. Môi trường làm cho nơi đây có rất nhiều độc trùng. Thậm chí có một số loài ngay cả tu sĩ cũng không dám trêu chọc.
 
Ở chốn này, thường xuyên có thể thấy một đàn chi chít những con côn trùng gào rít đi qua, bọn chúng là vua của chốn này.
 
Ở trong đầm lầy cũng có một vài yêu thú khác, toàn bộ đều mang đầy chất kịch độc. Nhưng bọn chúng so với độc trùng có chút không bằng nên gần như phần lớn thời gian toàn bộ yêu thú đều sống bên trong đầm lầy, không dám tùy tiện nổi lên trên mặt nước.
 
Toàn bộ Bỉ Lô quốc, ngoại trừ phàm nhân, người tu chân đều hiểu đầm lầy Tây Bộ là nơi quyết không nên bước vào nửa bước. Nơi đó cũng không phải là nơi hiểm yếu gì, mà là một chỗ sơn môn ma đạo.
 
Trĩ Ma Đạo đang sinh tồn bên trong đầm lầy này.
 
Trĩ Ma Đạo là một môn phái tương đối kỳ lạ, môn phái này không có sơn môn đại điện chính thức mà gần như hoàn toàn phân tán rải rác. Trĩ Ma Đạo tồn tại theo phương thức như vậy bên trong đầm lầy rộng lớn này.
 
Ở trong đầm lầy, có một số khu vực tuy nói không lớn, nhưng cũng không bị lún quá sâu, có thể ở được. Đệ tử của Trĩ Ma Đạo sống trong những khu vực này, lẻ loi tứ tán, gần như trải rộng ra toàn bộ vùng đầm lầy.
 
Đệ tử của Trĩ Ma Đạo thường thường không có nhiều lắm tình nghĩa đồng môn, phần lớn đều là một mình tự tu hành. Công pháp của môn phái này là Trùng tu chi thuật. Nhờ có một lượng lớn độc trùng trong đầm lầy nên việc tu luyện thăng tiến của họ có được không ít tiện lợi.
 
Một ngày nọ, trên không trung phía đầm lầy bên cạnh xuất hiện hai thân ảnh, hai người này một già một trẻ. Người già mặc áo đen, tóc hoa râm, toàn thân gần như da bọc xương. Người này chắp hai tay, ánh mắt lạnh như băng, toàn thân phát ra bốn phía từng trận khí tức làm cho tất cả độc trùng đều sợ hãi bỏ chạy.
 
Ở bên cạnh hắn là một thanh niên. Người này mặc áo trắng, tóc bó lên vừa phải để hất về phía sau đầu, nhìn tuy không có vẻ anh tuấn nhưng cũng có một cảm giác thoát tục. Nhất là hai mắt của người này, trắng đen rõ ràng, không có một chút tạp chất, chỉ cần liếc nhìn một cái có thể thấu hiểu lòng người.
 
Hai người này chính là Độn Thiên và Vương Lâm.
 
Độn Thiên hiển nhiên ngựa quen đường cũ, trực tiếp dẫn Vương Lâm đến nơi đây trước tiên. Nhìn vùng đầm lầy lớn dưới chân, Độn Thiên cảm khái nói :
 
- Tằng Ngưu, ngươi đừng có nhìn mỗi một người của Trĩ Ma Đạo giấu đầu lòi đuôi, đến cả sơn môn cũng không có. Biết không, năm đó ta được sư tôn đem tới đây, lượng tiên ngọc đoạt được cũng gần gấp ba các môn phái tầm thường khác.
 
Hắn nói xong, lập tức tay phải chụp vào hư không một cái, Thập Ức Tôn Hồn Phiên xuất hiện ở trong tay. Nắm trong tay cây đại phiên ba trượng, khí thế của Độn Thiên lập tức biến đổi. Hắn nhìn chằm chằm vùng đầm lầy dưới chân, tay phải vung Hồn Phiên lên. Lập tức từ bên trong hồn phách gào thét mà ra, hướng về bốn phương tám hướng quét ngang mà đi. Lúc này, thiên địa biến sắc, vật đổi sao trời.
 
Không những trên trời mà tất cả mọi nơi khắp bốn phương tám hướng trên mặt đất đều bị hồn phách vờn quanh, gào khóc từng trận thảm thiết, rống lên từng tiếng thê lương, hóa thành từng đạo sóng âm dữ dội như pháp bảo oanh kích hướng về bốn phía, ầm ầm lan truyền đi.
 
Nói chung, việc này hoàn toàn là tập quán. Nhưng hôm nay nghe từ trong đầm lầy truyền ra vài tiếng gầm rú phẫn nộ. Hai bóng người hóa thành hai tia chớp gào thét mà đến, những hồn phách đang định ngăn trở, tuy nhiên khi chưa kịp đến gần đã bị khí thế xông tới của hai người đẩy lui.
 
Nhưng hai người này trong lòng cũng đều biết vẫn chưa thương tổn đến hồn phách, mà mới chỉ bị bức lui mà thôi.
 
- Độn Thiên lão quỷ, không có tiên ngọc!
 
Một người toàn thân mặc đại bào màu tím đỏ, bên tai có hai con rết đỏ như máu quấn quýt, lập tức quát.
 
Người kia là một lão bà mặc quần áo bằng vải đay, trên mặt tuy không ít nếp nhăn nhưng hai mắt sáng vô cùng. Mụ vội ho một tiếng, cắt lời lão già mặc trường bào màu tím đỏ, nhìn Độn Thiên, trầm giọng nói :
 
- Độn Thiên lão quỷ, lúc này tiên ngọc không thể giao cho ngươi. Lần trước lúc Tiên Di Tộc đánh tới lão bà ta đã bị trọng thương, dùng tiên ngọc chữa thương đến nay mới khôi phục được hơn phân nửa. Tiên ngọc ta chỉ đủ dùng, không thể cho ngươi được.
 
Độn Thiên ánh mắt sững lại, nhìn vào lão bà, tay phải điểm vào giữa lông mày một cái. Tử ý bị áp chế một nửa trên người hắn lập tức hiện ra. Hắn khàn khàn nói :
 
- Yến Hồng, tuổi thọ của ta không còn đến hai năm.
 
Lão bà ngẩn ra, sắc mặt khẽ biến.
 
Lão già mặc đại bào tím đỏ kia vẻ mặt cũng có chút khó coi, lẩm bẩm nói:
 
- Luyện Hồn Tông các ngươi đều là một lũ điên, lấy chính tuổi thọ của bản thân để đánh đổi, hoàn toàn không sợ chết, lấy Thập Ức Tôn Hồn Phiên kia kiên quyết cướp lấy tiên ngọc của người khác… … Độn Thiên cười ha hả , nói :
 
- Đúng vậy, tuổi thọ của lão phu không đến hai năm, dĩ nhiên không sợ chết. Hôm nay các ngươi đưa tiên ngọc cho ta, ta sẽ rời khỏi. Nếu không, ta cũng không muốn đánh với các ngươi. Cùng lắm là trong đầm lầy này có độc trùng, lão tử sẽ cho chúng diệt chủng.
 
Lão tử mặc đại bảo tím đỏ giận dữ mà cười, đang muốn nói chuyện, lão bà vội ho vài tiếng nói :
 
- Lão quỷ, cần gì chứ, nếu ngươi ra tay, chưa cần nói Luyện Hồn Tông sẽ bị hai người bọn ta trả thù hay không, nhưng tiểu bối bên cạnh ngươi thì ta có thể khẳng định chắc chắn, hắn sẽ chết chắc.
 
Vương Lâm mỉm cười, tay phải điểm vào hư không một cái, lập tức tiên kiếm từ trong túi trữ vật bay ra, quét một đường, kiếm quang gào thét xuất ra. Một kiếm này Vương Lâm đã vận dụng một tia tiên lực. Tuy hắn chưa hoàn toàn Anh Biến nhưng tiên lực ít nhiều cũng có thể sử dụng một tia.
 
Tiên kiếm dĩ nhiên cần có tiên lực để sử dụng. Sau khi dung nhập tiên lực, kiếm này bỗng nhiên lóe ra kim quang chói mắt. Một luồng tiên uy từ phía trên lan truyền ra, quét một đường. Kiếm quang này nhanh như chớp, như khai thiên tích địa gào thét đánh xuống.
 
Lão bà kia sắc mặt đại biến, nhanh chóng lấy túi trữ vật. Lập tức một cái xác rùa xuất hiện trong tay, ném đi ngăn cản kiếm quang.
 
- Ầm!
 
Một tiếng nổ truyền đến, xác rùa kia lập tức vỡ vụn, hóa thành tro bụi. Đồng thời kiếm quang này cũng bị ngăn trở, tiêu tan không còn.
 
Lão bà sắc mặt cực kỳ khó coi, ngay cả lão già mặc trường bào màu tím đỏ đứng bên cạnh cũng biến sắc, chăm chú nhìn Vương Lâm.
 
- Hai vị, hôm nay tại hạ sẽ chắc chắn chết không còn nghi ngờ gì nữa sao?
 
Giọng điệu Vương Lâm bình thản, chậm rãi nói.
 
- Ngươi là ai!
 
Lão bà trầm giọng nói. Uy lực một kiếm vừa rồi có ẩn chứa tiên lực, điểm này mụ không phải là không ngờ tới. Trên thực tế lúc trước khi xuất hiện mụ đã cảm nhận được bản lãnh của Vương Lâm đang ở giữa Hóa Thần và Anh Biến.
 
Đối với loại tu sĩ bản lãnh như vậy mụ không để vào trong mắt. Nhưng lúc này mụ không thể nào ngờ tới người trước mặt lại có tiên bảo!
 
Pháp bảo lấy linh lực để sử dụng, không kể phẩm chất ra sao, đều được được gọi là linh bảo.
 
Cũng như vậy, pháp bảo lấy tiên lực để sử dụng thì gọi là tiên bảo.
 
Cái gọi là tiên bảo có thể hoàn toàn chịu đựng được tiên lực chảy vào, có thể phát huy được toàn bộ uy lực của tiên lực từ pháp bảo xuất ra. Loại pháp bảo này trong Tu Chân Giới không phải là thường thấy. Vì thế, một Anh Biến tu sĩ cuộc đời này tuyệt đại bộ phận đều theo đuổi, bỏ qua những thăng tiến chức tước, chính là để có được tiên bảo.
 
Cũng vì thế, Anh Biến tu sĩ có tiên bảo và không có tiên bảo chênh lệch rất lớn. Có được tiên bảo là có khả năng phát huy được hoàn toàn tiên lực của vũ khí, nếu không, chỉ có dùng một ít tiên lực thi triển pháp thuật thần thông thì vẫn còn yếu hơn một bậc.
 
Mặt khác, còn có một số pháp bảo vừa là linh bảo vừa là tiên bảo. Lấy tiên lực cũng có thể khống chế, tuy nói không thể hoàn toàn phát huy nhưng cũng có thể gia tăng uy lực, so với lấy linh lực sử dụng hùng mạnh hơn gấp mấy lần. Loại pháp bảo này được gọi là ngụy tiên bảo.
 
Thập Ức Tôn Hồn Phiến, Cấm Phiên là loại pháp bảo này.
 
Trước câu hỏi của lão bà, Vương Lâm mỉm cười nói:
 
- Tại hạ là Tằng Ngưu.
 
Lão bà giật mình liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, chậm rãi nói :
 
- Lấy bản lãnh Hóa Thần mà giết được Lý Nguyên Phong của Tuyết Vực quốc và lão tổ của Cự Ma tộc. Tằng Ngưu, hôm nay lão bà không thể giết được ngươi.
 
Lão bà trong lòng than nhẹ, bản lãnh của mụ mặc dù nói là Anh Biến Hậu Kỳ, giết Vương Lâm này không khó. Nhưng Độn Thiên lại có ở đây, mụ không có một nửa cơ hội để giết được Vương Lâm.
 
Nhìn thoáng qua lão già bên cạnh mình, lão bà trong lòng lại than thầm.
 
Lão già mặc trường bào tím đỏ bên cạnh mụ lúc này sắc mặt vẫn âm trầm. Bản lãnh của hắn là Anh Biến Sơ Kỳ, hắn tự nhận nếu là giết Lý Nguyên Phong thì hắn có thể làm được chứ không nói chơi, còn nếu đối mặt với lão tổ Cự Ma tộc thì cũng khó lòng thủ thắng. Nhưng thanh niên trước mắt lại là người giết cả Lý Nguyên Phong và lão tổ Cự Ma tộc, tuy lúc này bản lãnh Vương Lâm vẫn chưa phải là Anh Biến thật sự, nhưng trong mắt hắn cũng đã coi Vương Lâm như là một người tu đạo cùng cấp bậc.
 
Độn Thiên cười ha hả, hắn cực kỳ vui lòng với biểu hiện của Vương Lâm. Người của Luyện Hồn Tông phải nên như thế!
 
- Lời nhảm nhí không nên nói nhiều. Theo quy củ, tiên ngọc cho ta một nửa.
 
Độn Thiên nói.
 
Lão bà trầm ngâm một chút, bình tĩnh nhìn Độn Thiên, ánh mắt chợt lóe lên, nói :
 
- Một nửa thì có thể. Tuy nhiên lúc này Tiên Di Tộc đang chuẩn bị tấn công lần thứ hai, nếu như Trĩ Ma Đạo ta mà không địch lại, ngươi phải ra tay trợ giúp một phen!
 
Độn Thiên liếc nhìn lão bà một cái, nói :
 
- Vậy để ta nhìn một nửa tiên ngọc kia của ngươi xem có bao nhiêu.
 
Lão bào cười khổ, từ trong ngực lấy ra một túi trữ vật, không xem kỹ mà chỉ liếc mắt một cái, trực tiếp ném ra, nói :
 
- Để cho ngươi vừa lòng.
 
Độn Thiên nhận lấy, lập tức sắc mặt trở nên cổ quái, nhìn lão bà nói :
 
- Tổ tiên của Trĩ Ma Đạo các ngươi có phải là chuột không thế? Lần trước sư tôn ta cầm đi nhiều như vậy mà bây giờ vẫn còn như vậy? Hay là các ngươi có phương pháp nào có thể thu được tiên ngọc phải không?
 
Lão bà thần sắc vẫn như thường, bình thản nói :
 
- Ngươi đừng hỏi nữa, hãy nhớ kỹ ước định của ta và ngươi đấy.
 
Nói xong, thân mình mụ khẽ động, hướng ra xa bay đi.
 
Lão già mặc trường bào màu tím đỏ kia cũng cũng liếc nhìn Vương Lâm thật sâu một cái, do dự một chút liền hướng về Vương Lâm ôm quyền rồi xoay người rời khỏi.
 
Cứ như vậy, Độn Thiên dẫn theo Vương Lâm đi ngang qua toàn bộ Bỉ Lô quốc đã cướp đoạt được một lượng lớn tiên ngọc. Trên đường đi, Vương Lâm đã hiểu được sự ngang ngược của Độn Thiên. Độn Thiên cầm trong tay Thập Ức Tôn Hồn Phiên trực tiếp đòi lấy linh thạch, nếu không giao ra, hắn sẽ phóng xuất hồn phách. Dựa vào hắn chỉ còn lại hai năm tuổi thọ, nên hắn đối phó với các môn phái kia rất dễ dàng.
 
Vì thế ác danh của Luyện Hồn Tông lưu truyền khắp nơi. Còn lại hai môn phái, vô cùng hưng vượng, nhưng truyền thống của Luyện Hồn Tông từ trước đến giờ là như vậy, cuối cùng đều phải xuất ra tiên ngọc.
 
- Ngươi thấy sao, đó là tác phong mấy vạn năm qua của Luyện Hồn Tông ta. Ngươi về sau cầm Thập Ức Tôn Hồn Phiên cũng phải như vậy, chớ để làm hỏng uy danh của Luyện Hồn Tông ta.
 
Độn Thiên vỗ túi trữ vật, hướng về Vương Lâm cười nói.
 
Lúc này tuy nói trên người hắn tử ý vẫn còn đang nồng đậm, nhưng Vương Lâm nhìn lại cũng có thể rõ ràng cảm nhận được đối phương tâm tính lương thiện như có một cảm giác siêu thóa.
 
- Năm đó Luyện Hóa Tông ta có một vị tổ tiên muốn đạt được Vấn Đỉnh, cần một lượng tiên ngọc so với ngươi bây giờ còn nhiều hơn gấp vô số lần. Cuối cùng hắn quét ngang toàn bộ Chu Tước Tinh, thậm còn đi một chuyến đến Chu Tước quốc. Dựa vào Thập Ức Tôn Hồn Phiên, cho dù là Vấn Đỉnh lão quái cũng không dám tùy tiện ra tay, vẫn phải vì hắn mà chuẩn bị một lượng lớn tiên ngọc.
 
Độn Thiên tiếp tục nói.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.