Tiên Nghịch

Chương 165: Cổ Thần truyền thừa




Vương Lâm trầm mặc mất một lúc. Sau khi đã nghiệm chứng thủ quyết, thì đây cũng không phải là phương pháp tất yếu có thể rời khỏi nơi đây. Day day mi tâm, hắn nghĩ có nên tiến vào không gian nghịch thiên hay không?
 
Phải biết rằng nếu có thể đi vào nghịch thiên không gian, khả năng chạy trốn của hắn lại tăng lên không ít. Một hồi lâu sau, hắn buông tay, khuôn mặt vẫn bình thường nhưng trong mắt lại hiện lên một vui vẻ.
 
Không gian nghịch thiên không bị hạn chế nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào.
 
Vương Lâm thở ra một hơi, tay phải vừa lật lấy ra túi trữ vật của Cổ Đế. Hắn dụng thần thức đảo qua, lập tức bị một thứ lực lưởng cản lại.
 
Sắc mặt của Vương Lâm vẫn bình thản. Hiển nhiên Cổ Đế bị Mạnh Đà Tử ném vào cái khe không gian, cái khe đó với cái khe xuất hiện ở cửa thứ ba đều thông tới cùng một địa phương.
 
Túi trữ vật ngăn cản thần thức của Vương Lâm, nên có thể thấy được Cổ Đế chưa tử vong. Thực tế hiện tại, Vương Lâm cũng chưa xác định được việc này. Dù sao túi trữ vật của Mạnh Đà Tử không có thần thức. Dựa theo đạo lý thì hắn đã chết mới đúng nhưng cuối cùng hắn lại xuất hiện lần nữa.
 
Tính đến hiện tại, trên tay hắn có hai túi trữ vật của Cổ Đế và của thi hài thần bí trong động phủ có thần đạo thuật của Chiến Thần Điện.
 
Hai túi trữ vật này đều có thần thức của cố chủ. Nếu bọn họ không chết chỉ có thể than thở mà chờ đợi. Vương Lâm không nóng nảy, hắn đưa tay vỗ vào túi trữ vật bên phải, thần thức còn lưu lại của Cổ Đế bao lấy túi trữ vật ngăn cản thần thức của Vương Lâm cảm ứng bên trong.
 
Làm xong hết thảy, Vương Lâm hít một hơi thật sâu, thân mình như tên rời cung, hướng về phương xa bay đi. Mục tiêu của hắn là Thức hải của Cổ Thần.
 
Dù sao ở cửa thứ hai hắn đã chiếm được một cái ngọc giản có khắc phương pháp luyện chế cấm phiên, ở bên trong có nói một loại tài liệu chủ yếu để chế tạo ra nó chỉ có ở trong Thức Hải.
 
Lấy cực nhanh tốc độ, bay đi một lúc trong cái thế giới chẳng phân biệt được thiên địa này, Vương Lâm vẫn không nhìn thấy biên giới. Trong tầm mắt của hắn chỉ có một mảnh xanh thẳm.
 
Hắn nhớ lúc trước đám người Đoan Mộc Cực có nói qua thân thể của Cổ Thần rất lớn. Một Cổ Thần trưởng thành thậm chí còn lơn hơn so với toàn bộ Chu Tước tinh. Do đó, phi hành trong cơ thể hắn thì giữa hai đại huyêt cũng có khoảng cách lớn không thể tưởng tượng được.
 
Cũng may nơi này tuy rộng lớn nhưng dọc theo đường đi cũng không có cấm chế hay sinh vật gì xuất hiện. Tất cả chỉ là một mảnh yên tĩnh. Vương Lâm nhíu mày, vẫn không dừng lại, tiếp tục hướng phía trước phóng đi.
 
Tại bên trong cơ thể của Cổ Thần, thần thức không bị hạn chế như ở ba cửa trước, mà có thể tản mát rất xa, còn hơn so với ngoại giới. Thần thức của Vương Lâm sau khi được tẩm bổ ở cửa thứ ba. Nhất là vào phút cuối cùng có thể thôn phệ được một phần của du hồn nên đã có bước nhảy vọt.
 
Hiện tại, phạm vi thần thức của hắn buông có thể đạt đến phạm vi mấy ngàn dặm. Do đó, hắn vừa sử dụng thần thức quan sát bốn phía vừa nhanh chóng phi hành. Một lúc lâu sau, Vương Lâm đột nhiên giật mình. Nét mặt hiện vẻ kinh nghi, nhìn chằm chằm về phía trước. Linh lực trong cơ thể hắn, xuất hiện từng đạo dao động, dường như đã bị một thứ lực lượng thần bí dẫn động.
 
Ngay sau đó, thần thức của hắn thấy được xa xa xuất hiện một loạt làn khí màu thâm lam. Làn khí cao đến vạn trượng, chiều dài thì không thể đoán được, nhìn không thấy giới hạn. Khoảng cách đến làn khí còn rất xa, nhưng vô số tiếng động rầm rầm đã truyền dến.
 
Gần như trong nháy mắt, khi đến gần dòng khí, linh lực dao động trong cơ thể càng lúc càng mạnh. Hắn không do dự hướng phía đó bay đi. Làn khí đó quá mức cổ quái.
 
Càng làm cho đáy lòng Vương Lâm trầm xuống chính là linh lực của cơ thể hắn không thể khống chế, kim đan rung động kịch liệt. Tốc độ phi hành của hắn vội giảm xuống.
 
Lúc này khoảng cách đến làn khí đó càng lúc càng gần. Vô số thanh âm như đập vào tai hắn. Mặc dù Vương Lâm cảm thấy kinh hãi nhưng ánh mắt vẫn bình tĩnh, bất loạn. Hắn biết chắc chắn không thể thoát đi trước khi khí lãng ập đến. Do đó hắn đặt tay phải lên mi tâm, lập tức Nghịch Thiên châu từ trong mi tâm xuất hiện, toàn thân của Vương Lâm lập tức trở nên hư ảo, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
 
Qua chừng mười lần hô hấp, làn khí đã ập đến, gào thét lao qua chỗ Vương Lâm vừa biến mất, ầm ầm lao về phía xa. Sau đó, thân ảnh hư ảo của Vương Lâm lại xuất hiện, từ từ trở nên rõ ràng. Sau khi hiện thân, hắn chằm chằm nhìn về phía làn khí đang ào ào bay đi ngày một xa, ánh mắt chớp chớp.
 
Nhìn một lúc, hắn lại chuyển thân, hướng phía trước tiếp tục bay đi.
 
Lúc này, ở cách xa cửa thứ ba nghìn trượng, huyết quang bao phủ toàn thân Lục dục Ma quân đã biến mất, lộ ra một khuôn mặt gầy gò, trong tay cầm một bộ hài cốt thiếu nửa cánh tay.
 
Trên thân hài cốt có vô số điểm sáng, tản mát một tia ánh sáng nhàn nhạt.
 
Khi cùng du hồn tranh đấu, toàn thân huyết nhục của hắn đã bị cắn nuốt sạch sẽ, nguyên anh cũng sắp bị vỡ nát. Trong thân thể của hắn có vô số du hồn đang liên tục công kích, khiến Lục dục Ma quân mệt mỏi đến không thể chịu nổi.
 
Hiện tại, hắn liên tục thi triển dục niệm huyết độn, nhưng không đủ sức để phản kháng nữa, chỉ có thể chờ đợi đến lúc hoàn toàn bị du hồn cắn nuốt hơặc bị sư phụ của hắn đuổi đến Lúc này, đáy lòng hắn có phần mong cho trước khi du hồn có thể cắn nuốt toàn bộ thân thể sư phụ hắn có thể tới nơi. Chỉ cần có thể giữ được tính mạng, dù cho bị ma hóa hắn cũng nguyện ý.
 
Đáng tiếc, mong ước này của hắn khó có thể hiện thực. Cuối cùng một chút phòng ngự cuối cùng của Nguyên Anh đã bị du hồn đánh tan, thần thức của hắn đã hoàn toàn lộ ra trước đàn du hồn lớn đông đúc.
 
Đám du hồn lộ rõ vẻ thèm khát, đồng loạt lao tới. Lúc này, Lục Dục ma quân có vẻ đã bất lực. Nhưng đúng vào lúc đó, cái thi thể trong tay hắn chợt tỏa ra kim quang.
 
Kim quang từ hài cốt dần dần bao lấy Lục dục Ma quân. Đám du hồn trong cơ thể hắn đang muốn xông lên đột nhiên kêu thảm, nhanh chóng dẫm đạp lên nhau chui ra khỏi cơ thể hắn chạy đi.
 
Lục dục Ma quân ngơ ngác nhìn sự việc xảy ra. Đám du hồn chạy mất khiến cho hắn lại lần nữa nắm quyền điều khiển thân thể, ánh mắt lộ vẻ kích động. Nắm lấy hài cốt, trong lòng vẫn còn sợ hãi, cảm khái khi tìm được đường sống trong chỗ chết.
 
Nhưng là rất nhanh hắn liền cảm thấy nghi hoặc, tuy vậy lúc này không phải là lúc cân nhắc tỉ mỉ nguyên do.
 
Xung quanh hắn có rất nhiều du hồn, lúc này cũng đều chạy đi, dường như rất sợ hãi thứ kim quang đó. Lục dục Ma quân là một kẻ quyết đoán, sau khi phát hiện ra điểm này, hắn lập tức thu hồi tâm thần, nhanh chóng hướng về lối ra của cửa thứ ba cách đó nghìn trượng mà bay đi.
 
Cái khe khổng lồ trên bầu trời cũng đã biến mất. Tốc độ của Lục Dục ma quân cực nhanh, lại không có du hổn cản trở, nên trong nháy mắt hắn đã lao vào trong cơn lốc xoáy.
 
Lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu có thể may mắn thoát khỏi cửa thứ ba, hắn thề sẽ không bao giờ quay trở lại nữa!
 
Năm đó, lần đầu tiên hắn đến nơi này, tuy cũng tiến nhập vào cửa thứ ba nhưng không quỷ dị như lần này. Một loạt sự tình, sư phụ tái sinh, Mạnh Đà Tử ma hóa, khiến cho trong lòng hắn bao phủ một đám sương mù thật lớn. Đám sương mù biến thành bóng ma, dọa hắn mất hồn.
 
Lúc này, hắn đứng ở trong lốc xoáy. Khi lôi điện đánh xuống , tay phải hắn vung lên, đánh ra một loạt pháp quyết. Sau khi đánh xong toàn bộ pháp quyết, Nguyên Anh trong cơ thể Lục dục Ma quân lập tức rút nhỏ xuống một vòng lớn.
 
Thần thái trong mắt hắn rõ ràng đã ảm đạm đi nhiều. Toàn bộ pháp quyết tập trung hết vào cái thi hài trên tay hắn, lập tức kim quang kịch liệt lóe lên. Ngay sau đó, trên thi hài xuất hiện vô số vết nứt, rồi hóa thành một đoàn tro cốt hướng bốn phía khuếch tán.
 
Trong đám tro cốt này có vô số điểm sáng màu vàng. Lục Dục ma quân vung tay lên, lập tức tro cốt tiêu tán. Các điểm sáng màu vàng nhanh chóng ngưng tụ lại cùng một chỗ, hình thành một cái xương tay lóng lánh kim quang.
 
Chẳng qua, trên cái xương cánh tay đó chỉ có bốn ngón tay, ngón áp út chỉ có một nửa.
 
Đoạn xương tay vừa hình thành, những tia chớp màu tím lập tức trở nên yên tĩnh, dừng tại chỗ, không nhúc nhích. Lục dục Ma quân cũng không thèm liếc mắt, nắm lấy đoạn xương tay, trong miệng phun ra một đạo linh khí.
 
Linh khí bị nó hấp thu, nhanh chóng biến mất. Sau đó Lục dục Ma quân dùng đoạn xương đánh ra từng đạo pháp quyết. Nếu là Vương Lâm ở đây lúc này chắc chắn nhận ra pháp quyết này hoàn toàn giống như của Cổ Đế truyền cho hắn, chẳng qua nó không chỉ có 4 trăm thủ ấn mà là gần ngàn.
 
Sau khi đánh ra một ngàn thủ quyết, một đạo lốc xoáy dần dần xuất hiện, quay tròn trước mặt hắn. Lục dục Ma quân lộ ra vẻ vui mừng. Lần này hắn quay lại nơi đây là do cho rằng mình đã nghiên cứu thấu triệt thủ cốt. Chỉ cần có nó, hắn tự tin có thể lần nữa bình yên rời khỏi nơi này như ngàn năm trước.
 
Thủ cốt này thực tế chính là vật truyền thừa của Cổ Thần mà Vương Lâm vẫn tìm kiếm. Năm đó, Thiên Ma Tán Nhân đưa thủ cốt cho Lục dục Ma quân. Trải qua ngàn năm nghiên cứu rốt cục, hắn cũng hiểu được sự huyền bí của nó.
 
Lo sợ khi sử dụng bị người khác đoạt đi hoặc phát sinh những biến cố không thể kháng cự nên hắn không tiếc tiêu phí rất nhiều tâm huyết đem nó dung hợp vào trong cơ thể của đệ tử. Kể từ đó không ai nghĩ đến vật truyền thừa đó không phải nằm trong túi trữ vật của hắn mà lại ở trong cơ thể người trẻ tuổi vẫn luôn đi theo bên cạnh.
 
Mà thông qua liên hệ với thủ cốt, bất cứ lúc nào hắn đều có thể lấy nó ra sử dụng.
 
Hơn nữa, bởi vì thủ cốt này chính là vật truyền thừa của Cổ Thần nên không bị cấm chế nơi này hạn chế. Đệ tử của hắn hoàn toàn không chịu trở ngại, có thể tiến vào Cổ Thần chi địa.
 
Sau khi đánh ra đạo thủ pháp cuối cùng, Lục dục Ma quân quyết định từ giờ về sau sẽ không đến địa phương quỷ dị này nữa. Nhưng lúc hắn đang tràn ngập tin tưởng, chuẩn bị một bước tiến vào dòng xoáy, rời khỏi nơi này. Dòng xoáy đột nhiên sụp đổ, vô thanh vô tức tan biến.
 
Lục dục Ma quân ngây người một lúc. Lúc này những tia chớp màu tím vốn đang đứng yên giữa không đột nhiên hạ xuống, hút lấy Lục dục Ma quân, nhanh chóng biến mất khỏi cửa thứ ba.
 
Sau khi hắn biến mất, ở một nơi nào đó, Thiên Ma Tán Nhân vẻ mặt bình thản, khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái, đáy lòng tự nói:
 
- Đồ đệ tốt của ta! Ngươi nhất định phải thành công, mới không uổng công vi sư âm thầm mở ra vật truyền thừa trợ giúp ngươi thoát khỏi du hồn, và ngăn cản ngươi rời khỏi nơi này.
 
Toàn thân Vương Lâm giống như một đạo thiểm điện, ở bên ngoài huyệt khí hải của Cổ Thần nhanh chóng bay đi. Lúc này, hắn đã thay đổi phương hướng, không phải đi về phía trước mà bay lên phía trên.
 
Chính hắn cũng không biết trải qua bao lâu, những thứ hắn thấy được trước mắt vẫn không có gì thay đổi. Nếu không phải hắn có thể sử dụng thần niệm điều tra, chắc chắn hắn sẽ nghĩ bản thânvẫn đang giẫm chân tại chỗ.
 
Trong khoảng thời gian này, hắn đã gặp hơn mười lần làn khí như trước. Mỗi lần hắn đều tiến vào không gian của Nghịch Thiên châu để tránh né. Dần dần hắn cũng phát hiện một ít manh mối. Theo hắn quan sát thì làn khí đó như được linh khí tạo thành.
 
Đáy lòng Vương Lâm có đáp án, chẳng qua vẫn có chút không dám tin. làn khí này rõ ràng đến từ dòng xoáy linh khí của huyệt khí hải. Nếu đây chỉ là làn khí phát ra từ dòng xoáy mà đã có uy lực như thế thì dòng xoáy trong Khí Hải sẽ có uy lực không thể tưởng tượng được.
 
Rõ ràng Cổ Thần đã tử vong tại sao linh khí trong cơ thể còn có thể tự động lưu thông? Ngoài ra càng phi hành về phía trước hắn càng cảm thấy nghi hoặc. Hắn cảm thấy từng trận dao động cổ quái từ bốn phương tám hướng chậm rãi quét đến. Mỗi lần những dao động vô hình đảo qua đều khiến cho Vương Lâm cảm giác được rằng dù chúng không có tính công kích nhưng đều khiến cho cảm xúc của hắn có sự thay đổi rất nhỏ. Tuy rằng rất nhỏ nhưng cũng làm Vương Lâm càng thêm cảnh giác. Hắn đối chiếu vị trí huyệt khí hải của bản thân, trên khí hải chính là huyệt tổ khiếu. Thức hải cũng chính là ở chỗ này.
 
Vương Lâm vừa phi hành vừa âm thầm tính toán. Đáng tiếc thông tin mà hắn nhận được quá ít khiến cho trong đầu vẫn luôn có một tầng sương mù bao phủ, nhìn không rõ chân tướng. Lúc này, hắn chỉ cảm nhận toàn bộ Cổ Thần chi địa được bao phủ bởi một bầu không khí rất quỷ dị.
 
Đang phi hành, Vương Lâm đột nhiên rùng mình, không chút do dự tiến vào trong không gian nghịch thiên. Đúng lúc đó, một đạo bạch quang ở cách đó không xa hiện ra. Sau khi hào quang tiêu tán, Lục dục Ma quân hiện thân, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
 
Sắc mặt hắn lúc này rất âm trầm, hết nhìn kim sắc thủ cốt trong tay, rồi lại nhìn xung quanh. Đột nhiên nét mặt của hắn trở nên sửng sốt. Ngay sau đó, hắn lại đưa mắt nhìn bốn phía, trên mặt đột nhiên biến hóa, lộ vẻ mừng rỡ như điên.
 
- Này …này Cổ Thần rõ ràng đã chết, vì sao nơi này vẫn có dục niệm dao động mạnh như vậy? - Hai mắt Lục dục Ma quân càng lúc càng sáng. Hắn vừa xuất hiện đã cảm nhận được từ bốn phương truyền đến từng trận dao động.
 
Hắn có thể nhận thấy rõ ràng đó chính là đủ loại dục niệm. Lúc này mắt hắn hàn mang lóe lên, hai tay bấm quyết, niệm chú, hướng vào hư không đánh ra một đạo pháp quyết. Đột nhiên một làn sương mù màu đen hiện lên ở trước mặt hắn. Sau đó nó lóe lên bay về phía xa.
 
Ánh mắt Lục dục Ma quân lóe lên, há mồm hút một cái. Làn sương đen lập tức quay đầu, trong nháy mắt bị hút vào trong miệng hắn. Lục dục Ma quân lại hiện lên vẻ mừng rỡ, hắn rõ ràng cảm giác được rằng hấp thu một tia dục niệm này làm Nguyên Anh của hắn trước đó bị du hồn cắn nuốt lập tức khôi phục lại bình thường.
 
Lục dục Ma quân không chút do dự, thần thức tỏa ra. Sau khi không thấy có gì dị thường liền giơ hai tay đan vào nhau, hai chân khoanh lại, trong miệng quát khẽ:
 
- Khủng dục! Thu!
 
Dứt lời, thủ pháp trên tay hắn nhanh chóng biến hóa. Lập tức bốn phương tám hướng xuất hiện vô số hắc sắc vụ khí, điên cuồng lao về phía Lục dục Ma quân.
 
Dần dần hắc sắc vụ khí ngày càng nhiều, cuối cùng là che kín cả khu vực. Chúng xuất hiện một cách liên mien bất tuyệt. Thân thể của Lục Dục ma quân như cái động không đáy, liên tục cắn nuốt hắc sắc vụ khí.
 
Vẻ mặt của hắn ngày càng phấn khởi, vừa vui mừng vừa sợ hãi. Hắn có thể cảm giác được dục niệm trong cơ thể Cổ Thần lớn vô cùng đã vượt qua sự tưởng tưởng của hắn.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua. Ở một vị trí cách đó mười vạn dặm, Thiên Ma Tán Nhân hai mắt lộ vẻ hưng phấn, nhìn về phía phương xa Lục dục Ma quân, lẩm bẩm:
 
- Hấp đi, đồ đệ tốt của ta, tận tình hấp đi… Vì đại kế của vi sư, ngươi phải làm cho thật tốt!
 
Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười cổ quái. Hai tay hắn đang giao nhau bỗng duỗi ra, một cái vòng tròn màu lam nhanh chóng hướng khuếch tán ra bốn phía. Trong nháy mắt nó liền bao phủ phạm vi ngàn dặm. Làm xong, Thiên Ma Tán Nhân chớp chớp hai mắt, nụ cười càng thêm rạng rỡ. Đáy lòng hắn thầm nhủ:
 
- Đồ nhi tốt, vi sư năm đó cho rằng Chấp niệm của ngươi chính là kẽ hở lớn nhất. Nhưng bây giờ có lẽ cái chấp niệm đó sẽ là nguyên nhân trực tiếp hỗ trợ vi sư thành công!
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, vô cùng vô tận hắc vụ đã đem phạm vi ngàn dặm bao trùm hoàn toàn, nếu không phải Thiên Ma Tán Nhân bố trí cấm chế, chắc chắn màn sương này sẽ còn khuếch tán thêm nữa.
 
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, hắc vụ kia dần dần biến mất, ánh mắt Lục dục Ma quân lộ ra vẻ điên cuồng. Tu vi bây giờ của hắn dĩ nhiên đã đạt đến một trình độ không thể tin nổi.
 
- Tham dục, thu! – Hắn quát khẽ một tiếng. Trong nháy mắt hồng sắc vụ khí lại bỗng nhiên xuất hiện. Không lâu sau, trong phạm vi ngàn dặm lập tức bị hồng vụ bao phủ.
 
Kế tiếp là tất cả các loại dục vọng bao gồm vọng dục, duyệt dục, đố dục, chấp dục đều bị Lục Dục ma quân cắn nuốt! Ánh mắt của hắn bây giờ đã hoàn toàn trở nên điên cuồng. Sư phụ của hắn nói đúng khuyết điểm lớn nhất của Lục dục Ma quân chính là luôn cầu mong tu vi tinh tiến. Một khi có cơ hội để gia tăng tu vi, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua.
 
Nhất là bây giờ, hắn không hề có ý định đình chỉ, mà là cứ điên cuồng hấp thu, cắn nuốt mãi cho đến loại dục niệm cuối cùng. Sau đó, toàn bộ cơ thể hắn tản mát ra một cỗ ngập trời hơi thở.
 
Sáu loại dục niệm trong cở thể của Cổ Thần là do trước khi chết, thần thức trong cơ thể đặc thù biến hóa mà thành. Sau đó chúng phân liệt và khuếch tán ra xung quanh. Lúc này Lục Dục ma quân có thể nói đã hấp thu một phần dục niệm của Cổ Thần. Huyền Thiên Ma Dục Quyết của hắn đã dĩ nhiên vượt qua dự đoán chung cực của người sáng lập là Thiên Ma Tán Nhân.
 
Ngay lúc đó, ở ngoài vạn dặm, Thiên Ma Tán Nhân lộ vẻ cực kỳ vui sướng. Người luôn âm trầm như hắn mà vào lúc này cũng không kìm được phải cười lên sảng khoái. Thân hình hắn thoáng động, hướng về phía Lục Dục ma quân phóng đi.
 
- Đồ nhi tốt của ta! Nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành. Không uổng công năm đó lão phu thu dưỡng ngươi. Giờ ngươi có quyền báo ân rồi!
 
Vương Lâm đang ở bên trong không gian của Nghịch Thiên châu. Tất cả mọi chuyện bên ngoài đều được hắn thông qua năng lực đặc thù của hạt châu mà quan sát.Cho đến hôn nay Nghịch Thiên châu vẫn chưa hoàn toàn nhận chủ. Nhưng từ khi Vương Lâm đạt tới Kết Đan trung kỳ, hắn phát hiện sau khi tiến vào trong hạt châu, cảm giác hoàn toàn khác trước.
 
Cảm giác đó cũng giống hệt với khi hắn vừa mới kết đan. Chỉ có điều lần này không rõ ràng được như thế mà thôi. Dưới sự suy đoán của Vương Lâm, có lẽ một trong những nguyên nhân chính là do tu vi gia tăng. Ngoài ra còn một nguyên nhân khác nữa là do thần thức của hắn mạnh thêm. Dù sao thì du hồn ở cửa thứ ba cũng đã giúp cho thần thức của hắn tăng lên một bước dài.
 
Lúc này, khi hắn ở trong không gian của hạt châu, chỉ cần nắm lấy những tia sáng dài bên trong là có thể cảm nhận được tất cả mọi chuyện bên ngoài.
 
Sự xuất hiện của Lục Dục ma quân khiến cho Vương Lâm có phần kinh ngạc. Hắn không ngờ được Lục Dục ma quân lại có thể thoát khỏi cửa thứ ba để vào thân thể Cổ thần.
 
Hơn nữa, trước khi đối phương hiện thân liền xuất hiện dòng xoáy, chứng tỏ Lục Dục ma quân đã được truyền tống trận ở cửa thứ tư đưa vào.
 
Vương Lâm bình tĩnh, ngưng thần đợi đối phương bỏ đi rồi mới hiện thân, tiếp tục phi hành. Nếu hai người chạm mặt nhau ở đây thì đối với Vương Lâm đó không phải là chuyện tốt.
 
Nhưng chuyện kế tiếp lại khiến cho hắn thất kinh. Khi Lục Dục ma quân hấp thu cái thứ kia mang tới cho Vương Lâm một cái cảm giác vô cùng quen mắt. Hắn lập tức nhớ tại lúc đầu khi mới vào hư vô thông đạo, Lục Dục ma quân đã thi triển ma công.
 
Hắn xem tới đây không khỏi hít một hơi thật sâu. Ánh mắt hắn chớp chớp liên tục. Nhưng nhanh chóng trong lòng hắn lại cảm thấy nghi hoặc khi thấy đối phương hấp thu quá mức đơn giản. Tất cả giống như đã được chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ chờ Lục Dục ma quân tới đây hấp thu mà thôi. Hắn có thể cảm giác được một cách rõ ràng thực lực của Lục Dục ma quân không ngừng tăng lên.
 
Lục Dục ma quân cũng cảm nhận được trong cơ thể đang cuồn cuộn một thứ lực lượng mà từ trước đến giờ vẫn chưa hề có. Huyền Thiên Ma Dục quyết của hắn đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn. Lúc này, trong lòng hắn vô cùng kích động. Theo đuổi mấy ngàn năm tới hôm nay cuối cùng cũng đạt được thỏa mãn. Cái cảm giác đó khiến cho hắn vô cùng sảng khoái.
 
Hắn cúi xuống hai tay rồi ngửa mặt lên trời cười rộ. Bây giờ hắn hoàn toàn tự tin cho dù có phải đối mặt với sư phụ cũng chẳng hề sợ hãi. Hoàn toàn có thể đánh một trận.
 
Sự tin tưởng đó chính là do hắn hấp thu ham muốn của Cổ Thần mà ra. Sáu loại dục niệm dung hợp với nhau tạo ra một nguồn năng lượng đặc biệt, giúp cho hắn có thể điều khiển sinh tử của người khác.
 
Chỉ có điều, Lục Dục ma quân cũng chẳng cần phải suy nghĩ quá lâu. Bất chợt nét mặt của hắn liền trầm xuống, nhanh chóng trở nên hung dữ. Từ phía xa có một đạo lưu tinh đang nhanh chóng vọt về phía hắn.
 
- Lão già này! Ngươi đã không để ý tới tình thầy trò thì đừng trách ta sát sư diệt tổ. - Lục Dục ma quân nhếch mép cười lạnh, thân thể chẳng thèm di động. Hắn lạnh lùng nhìn cái bóng người đang tới càng lúc càng gần.
 
Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh đó đã lao tới trước mặt Lục Dục ma quân. Tới cách mười trượng nó liền dừng lại, hiện ra thân thể của Thiên Ma tán nhân. Hắn nhìn Lục Dục ma quân một cách chăm chú, ánh mắt không giấu được sự vui mừng, cười ha hả nói:
 
- Tốt! Đúng là đệ tử của Thiên Ma tán nhân ta. Ngươi quả nhiên có dũng khí hấp thu ham muốn của Cổ Thần. Dịch nhi! Vi sư xin cảm ơn ngươi.
 
Trong lòng Vương Lâm cảm thấy chấn động. Hắn ở trong không gian Nghịch Thiên châu có thể thấy được tất cả mọi thứ bên ngoài. Khi người đó xuất hiện liền khiến cho hắn kinh hãi. Ngoại hình người đó cũng tương tự như Mạnh Đà Tử, đều có được thân thể yêu ma.
 
Càng khiến cho hắn kinh ngạc khi nghe người đó nói. Từ lời nói của người đó có thể đoán được đó chính là sư phụ của Lục Dục ma quân.
 
Vương Lâm không biết rằng người phát động lần đi vào Cổ Thần chi địa cách đây ngàn năm chính là Thiên Ma tán nhân. Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, hắn cũng đoán ra được bảy, tám phần.
 
Căn cứ vào lời nói của người đó, Vương Lâm biết được thì ra thứ mà Lục Dục ma quân vừa mới hấp thu chính là ham muốn của Cổ Thần. Hắn cũng chẳng biết ham muốn của Cổ Thần là cái gì, nhưng chỉ cần nhìn nét mặt bọn họ cũng có thể đoán ra được ý nghĩa.
 
Ánh mắt của Lục Dục ma quân lóe lên hàn quang. Hắn không nói lời nào, hai tay nhanh chóng kết ấn trước ngực, quát nhỏ:
 
- Dục niệm chi linh! Xuất!
 
Tiếng nói vừa dứt, phía sau Lục Dục ma quân chợt xuất hiện một cột khói. Cột khói vừa xuất hiện liền hóa thành một đám lệ quỷ, nhe nanh múa vuốt đánh về phía Thiên Ma tán nhân.
 
Sự tham lam trong mắt Thiên Ma tán nhân càng lúc càng nhiều. Hắn vẫn không ra tay ngăn cản Lục Dục ma quân làm phép. Hai tay hắn cũng thi triển pháp quyết tương tự. Trong nháy mắt khi đối phương thi triển pháp thuật đó, hắn cũng quá khẽ:
 
- Dục niệm chi linh! Xuất!
 
Nhất thời, phía sau hắn cũng xuất hiện một làn khói, hóa thành sáu con lệ quỷ đánh về phía trước.
 
Lục Dục ma quân nhếch mép cười mỉa mai. Tuy hắn được Thiên Ma tán nhân truyền thụ, nhưng vẫn biết Huyền Thiên Ma Dục quyết của lão vẫn còn lưu lại một số thứ. Vì vậy mà trước đây, Lục Dục ma quân đã nghiên cứu, cải tiến rất nhiều đối với loại công pháp này. Cho đến hôm nay, hắn toàn toàn tự tin khi mình thi triển Huyền Thiên Ma Dục quyết so với Thiên Ma tán nhân cũng không hề thua kém.
 
Ngay lúc pháp thuật Dục niệm chi linh của hai người cùng được phát ra, trong nháy mắt, Thiên Ma tán nhân liền nở một nụ cười cổ quái. Hắn đột nhiên duỗi tay, nhanh chóng bay lên. Mái tóc trên đầu không gió mà tung bay. Từng luồng linh lực từ trong cơ thể hắn xuất ra.
 
- Dĩ cốt mà đi. - Thiên Ma tán nhân quát khẽ. Thanh âm của hắn mang lại một cảm giác tang thương. Sau khi thanh âm phát ra, nhất thời đoạn xương tay màu vàng trong tay Lục Dục ma quân đột nhiên nhúc nhích. Trong nháy mắt nó tan ra thành vô số điểm sáng màu vàng, tiêu tán trong tay của Lục Dục ma quân.
 
Vô số điểm sáng giống như một con sông màu vàng bay về phía Thiên Ma tán nhân. Khi tới trước người hắn liền ngưng tụ hóa thành đoạn xương màu vàng. Lúc này, sau khi cánh tay hợp lại, ngón trỏ liền duỗi ra chỉ về phía Lục Dục ma quân.
 
Vương Lâm nhìn chăm chú cảnh tượng trước mặt. Trong lòng hắn vẫn cảm thấy nghi hoặc khi thấy Lục Dục ma quân có thể hấp thu một cách dễ dàng ham muốn của Cổ thần. Giống như có một bàn tay vô hình sắp xếp từ trước. Nhưng sau khi Thiên Ma tán nhân xuất hiện, Vương Lâm liền hiểu ngay tất cả mọi chuyện đều do sư phụ của Lục Dục ma quân động tay động chân. Điều này chứng tỏ lão có một mục đích rất lớn.
 
Ánh mắt Lục Dục ma quân chợt lóe lên. Hắn không thèm để ý tới mấy con lệ quỷ của mình, nhanh chóng quay đầu lui lại. Sau đó, hắn hóa thành một cái cầu vồng, bay đi. Trong khoảng khắc vừa rồi, hắn chợt hiểu ra nguyên nhân dòng xoáy bị sụp đổ sau khi hắn sử dụng xương tay thi triển thủ ấn để tạo ra.
 
Đoạn xương tay đó cũng không hoàn toàn thuộc về hắn mà là thuộc về sư phụ hắn. Nếu không không thể bởi một câu nói mà nó đã thoát khỏi bàn tay hắn. Khi nó vừa mới rời khỏi tay hắn liền mất đi sự liên lạc đã lập được trong ngàn năm qua. Điều đó khiến cho hắn cảm thấy thất kinh, trong đầu nghĩ ra nhiều thứ.
 
Thiên Ma tán nhân nhếch miệng cười mỉa. Hắn cũng chẳng thèm để ý tới Lục Dục ma quân, nhẹ nhàng nói:
 
- Dĩ dục vi kiếm.
 
Sáu con lệ quỷ của Thiên Ma tán nhân lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, nhanh chóng hóa thành khói rồi dung hợp lại với nhau. Trong nháy mắt hiện ra một bóng người hư ảo.
 
Cùng lúc đó, Lục Dục ma quân đang lao đi lập tức tiêu tán. Khi hắn ngưng tụ liền liền hoảng sợ khi phát hiện ra, chẳng biết tại sao lại xuất hiện bên cạnh Thiên Ma tán nhân. Vị trí xuất hiện của hắn vừa đúng vào chỗ sáu đạo dục niệm hóa thành một bóng người. Nói một cái chuẩn xác thì cả hai đã dung hợp cùng một chỗ.
 
- Lấy máu huyết toàn thân kẻ đó để tế hiến. - Thanh âm Thiên Ma tán nhân quỷ dị vang lên. Khi tiếng nói vừa dứt, Lục Dục ma quân không hề có chút phản kháng, thân thể lập tức nổ tung, huyết nhục bắn ra tung tóe.
 
Thiên Ma tán nhân vẫy tay, một giọt máu từ trong cơ thể hắn nhanh chóng bay ra, ngưng tụ lại thành một quả cầu máu, bay giữa không trung. Trong suốt quá trình đó, Lục Dục ma quân bị một thứ lực lượng vô hình trói buộc, không thể dãy dụa.
 
- Lấy tu vi Hóa Thần kỳ đại viên mãn của người này.lấy sáu loại dục niệm của Cổ Thần làm vật dẫn.mở ra thần thức của Cổ Thần. - Ánh mắt Thiên Ma tán nhân lộ ra vẻ điên cuồng. Hắn đã chờ đợi cái ngày này đã bốn ngàn năm rồi.
 
Trên thực tế, ngàn năm trước, hắn cũng không phải là lần đầu tiên tiến vào Cổ Thần chi địa. Chuẩn xác mà nói, thì đó là lần thứ ba. Bốn ngàn năm trước, lần đầu tiên, hắn chỉ với một kiện pháp bảo trong tay đã vượt qua đệ tam quan tiến vào tầng thứ tư, sau đó còn tim được một đoạn xương cánh tay. Phát hiện nơi đây có một dục niệm dao động rất mạnh. Loại dao động đó khiến cho người khác chỉ có cảm giác không khỏe. Nhưng với hắn vốn lấy dục niệm làm thủ đoạn công kích thì cực kỳ mẫn cảm.
 
Thiên Ma tán nhân có thể nói là tuyệt thế thiên tài. Sau khi hắn nhận ra điều khác lạ cũng không thử hấp thu mà nhanh chóng sử dụng đoạn xương tay, mở ra thông đạo mà ra khỏi đây.
 
Sau khi đi ra, hắn bắt đầu khổ công nghiên cứu dục niệm. Cuối cùng đã tự nghĩ ra được Huyền Thiên Ma Dục quyết. Sau khi hắn thành công, lần thứ hai tới đây, tuy vẫn tiến được vào cửa thứ tư, nhưng lại phát hiện dục niệm của Cổ Thần còn lớn hơn nữa. Đúng lúc đó, hắn cũng thấy được tu sĩ bị ma hóa.
 
Quá kinh hãi, hắn vội vàng bỏ đi. Sau khi khổ chiến một phen, cuối cùng hắn mới may mắn chạy thoát. Cũng trong lần đó, hắn biết một số đoạn bí văn có liên quan tới Cổ Thần truyền thừa.
 
Sau khi chạy ra, sự hấp dẫn đó khiến cho hắn không thể kìm chế được. Vì vậy mà hắn lao tâm khổ tứ, thực hiện một cái âm mưu. Hắn đã phải chuẩn bị ngàn năm mới có lần thứ ba. Việc hắn bị bao vây mà chết cho tới chuyện trao đoạn xương tay cho Lục Dục ma quân cũng đều nằm trong kế hoạch của hắn.
 
Tại cửa thứ ba, mặc dù Mạnh Đà Tử để cho hắn đi ra, nếu Lục Dục ma quân gặp nạn, hắn cũng sẽ hiện thân để cứu. Mục đích cuối cùng cũng chỉ là để cho gã có thể tiến vào tầng thứ tư. Thậm chí có thể nói năm đó, thu nhận Lục Dục ma quân cũng chỉ để dành cho ngày hôm nay.
 
Thân thể Lục Dục ma quân nhanh chóng biến thành huyết vụ. Về phần nguyên anh của hắn thì bị Thiên Ma tán nhân chụp lấy biến thành một làn linh lực mỏng manh.
 
Hai mắt Thiên Ma tán nhân lộ ra một sự hưng phấn điên cuồng. Hai tay hắn kết ấn, phun ra một ngụm tinh huyết vào trong linh khí. Nét mặt hắn trở nên dữ tợn, quát:
 
- Cổ Thần chỉ phương hướng.Khủng dục Cổ Thần! Đi!
 
Nhất thời đoạn xương tay màu vàng đang lơ lửng trong không trung phát nổ, hóa thành một làn sóng màu vàng. Cuối cùng nó hình thành trong không trung một cái vòng sáng màu vàng.
 
Cùng lúc đó, từ trong làn huyết vụ do Lục Dục ma quân hóa thành có một con rồng đen chui ra. Nó rít lên một tiếng rồi hướng về phía nguyên anh của Lục Dục ma quân đã biến thành linh khí mà hút một cái. Sau khi hấp thu một phần sáu linh khí, toàn thân con rồng đen tỏa ra ánh sáng màu đen, lao thẳng về phía vầng sáng màu vàng.
 
Trong nháy mắt, toàn bộ Cổ Thần chi địa chấn động. Nếu không nhờ cấm chế mà Thiên Ma tán nhân đã bố trí ngoài ngàn dặm thì chỉ sợ đám tu sĩ bị ma hóa trong Cổ Thần chi địa sẽ cảm giác được.
 
Một tiếng nổ vang lên, con rồng đen đâm phải một thứ trở ngại vô hình. Nhất thời, không gian bên cạnh con rồng đen chợt xuất hiện vô số những cái khe. Toàn bộ thân thể rồng đen sau khi va chạm liền hóa thành một luồng khí, biến mất trong Cổ Thần chi địa.
 
Cổ Thần vĩnh viễn mất đi khủng dục của bản thân.
 
Vương Lâm đứng trong không gian của Nghịch Thiên châu, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng cảm thấy kinh hoàng. Tuy nhiên, ánh mắt của hắn lại xuất hiện một sự kích động. Đoạn xương tay màu vàng đó đúng là xương của Cổ Thần. Mà một đốt ngón tay còn thiếu đó lúc này đang nằm trong túi trữ vật của Vương Lâm.
 
Vương Lâm chăm chú nhìn về phía vị trí mà con rồng đen đánh vào.
 
- Cổ Thần tham dục! Đi!
 
Từ trong huyết hải, một con hồng long chợt xuất hiện, tỏa ra khí thế kinh người. Sau khi nuốt một phần sáu luồng linh khí, nó liền lao về phía vị trí đó.
 
Kế tiếp Vọng, Duyệt, Đố, Chấp bốn loại dục niệm hóa thành bốn con rồng, theo thứ tự lần lượt công kích vào vị trí đó. Cuối cùng, sau khi Chấp niệm hóa rồng công kích vào bên cạnh cái khe không gian. Cả cái khe đột nhiên vỡ vụn, để lộ ra một cái thông động rộng ước chừng ba trượng.
 
Thiên Ma tán nhân cười một cách điên cuồng. Tay phải hắn đưa lên, chộp một cái về phía đó. Một viên băng tinh hình tròn có màu lam hiện lên. Viên băng tinh có đường kính khoảng chừng mười trượng, nhưng thông đạo lại chỉ khoảng chừng ba trượng mà thôi.
 
Vương Lâm nhìn chăm chú vào thông đạo. Suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn đành từ bỏ ý định mạo hiểm lao ra.
 
Hai tay Thiên Ma tán nhân kết ấn, nét mặt hết sức cẩn thận, đánh về phía băng tinh một đạo linh quang. Nhưng vào lúc này, nét mặt hắn chợt biến đổi. Hắn có thể cảm nhận được cấm chế của mình đã bị một người nào đó phá giải. Người đó đang lao tới đây với một tốc độ cực nhanh.
 
Nét mặt hắn lộ vẻ không cam lòng. Cấm chế vừa bố trí có thể nói là một trong những cấm chế mạnh nhất trong khả năng của hắn. Hơn nữa, bên ngoài còn có rất nhiều cấm chế khác nhau. Cho dù là hắn, nếu muốn phá giải cũng phải tốn rất nhiều thời gian.
 
Dù sao, chuẩn bị nhiều năm như vậy, tuy nói trong cơ thể Cổ Thần vô cùng rộng lớn. Trường hợp hai người xuất hiện cùng một chỗ là rất ít. Nhưng để bảo đảm, hắn vốn đổ rất nhiều công sức vào cái cấm chế đó.
 
Chỉ có điều, lúc này hắn không thể ngờ được lại gặp phải một kẻ thôn hồn. Vì thế mà khiến cho chủ nhân của huyết hải hạ lệnh phái tất cả tu sĩ đã ma hóa chui vào trong cơ thể Cổ Thần truy kích.
 
Kể từ đó, khó tránh khỏi gặp phải một vài sự cố. Nhưng Thiên Ma tán nhân vô cùng tin tưởng vào cấm chế của mình mới không thay đổi kế hoạch, vẫn tiếp tục thực hiện.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.