Tiên Nghịch

Chương 1601: Phản khách




Đạo lữ của Thất Thải Tiên Tôn nghe thấy lời nói của Vương Lâm, đôi mắt âm thầm lóe sáng, khẽ cười, đang muốn mở miệng nói thì đột nhiên vào lúc này chiếc thuyền chấn động kịch liệt.
 
Chấn động này truyền tới từ bên ngoài, giống như cuồng phong gào thét, khiến cho chiếc thuyền run rẩy, đồng thời có tiếng nổ ầm ầm vọng lại. Chiếc thuyền dưới sự chấn động liền liên tục bị cuốn về phía sau mấy trăm trượng.
 
Biến cố đột ngột này khiến cho thần sắc Phàn San Mộng biến đổi, quay phắt đầu nhìn lại phía bên ngoài chiếc thuyền.
 
Vương Lâm nhảy bật lên rời khỏi boong thuyền ba tấc, lơ lửng trên không, hai mắt bừng sáng, cũng nhìn ra bên ngoài thuyền.
 
Chỉ thấy bên ngoài thuyền lúc này, trong ánh sáng bảy màu, đạo nhân bảy màu đang không ngừng vung hai tay về phía trước, mỗi lần vung tay áo đều có cuồng phong gào thét, chấn động vô số tầng sáng phòng hộ của chiếc thuyền, tiếng va chạm kinh thiên động địa truyền ra. Tầng sáng kia ầm ầm sụp đổ, trong nháy mắt đã vỡ tung hơn một nửa.
 
-Không sao không mất thời gian mấy ngày thì hắn không thể phá nổi chiếc thuyền này!
 
Phàn San Mộng hừ lạnh, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm, chậm rãi nói.
 
-Tế đàn mà ngươi nói là do muội muội ta trong lúc vô ý đạt được. Trên tế đàn đó có một luồng cổ lực, với tu vi của nàng không thể phá vỡ, cũng không cần phải phá vỡ. Nhưng đối với ngươi thì lại khác. Ngươi nếu có thể phá vỡ phòng hộ của tế đàn đạt được truyền thừa bên trong thì tu vi nhất định sẽ tăng lên. Tế đàn lúc này ở ngay tầng cuối của chiếc thuyền này, ngươi muốn đi bây giờ không? Nhưng ngươi chỉ có thời gian ba ngày. Trong vòng ba ngày ta sẽ điều khiển thuyền bỏ chạy, cố gắng cầm cự với đạo nhân bảy màu. Nhưng nhiều nhất cũng chỉ được ba ngày thôi.
 
-Ba ngày. Không đủ.
 
Vương Lâm nhíu mày. Giờ phút này chiếc thuyền lại chấn động một lần nữa tiếng ầm ầm vang lên, giống như thần thông của đạo nhân bảy màu càng ngày càng mạnh, khiến cho chiếc thuyền mơ hồ bị phá hỏng vậy.
 
-Chuyện thệ huyết tạm thời không cần vội. Chiếc thuyền này của ngươi Vương Lâm rất hứng thú, thời gian ba ngày đủ để ta nghiên cứu một phen.
 
Thần sắc Vương Lâm ẩn dấu tâm tư, chậm rãi mở miệng.
 
-Ngươi muốn nghiên cứu cấm chế trên thuyền này?
 
Phàn San Mộng ngẩn ra. Nàng hoặc muội muội của nàng cũng không hoàn toàn hiểu rõ Vương Lâm, không biết Vương Lâm có thành tựu về mặt cấm chế, lúc này nghe thấy hắn nói như vậy thì thần sắc cổ quái, rất lâu sau không mở miệng.
 
-Chiếc thuyền này là cấm bảo của Đại Hồn Môn chúng ta. Tuy rằng nó không phải là thượng phẩm nhưng cũng đạt tới trung phẩm. Pháp bảo như vậy đừng nói là ngươi, cho dù là ta cũng không chắc chắn có thể nghiên cứu rõ ràng.
 
Vương đạo hữu, ta khuyên ngươi nên dùng ba ngày này đi tế đàn thử một lần, nếu có thể hấp thu lực lượng trong đó với thân thể cổ quốc của ngươi thì tu vi có thể tăng mạnh.
 
Lời nói của Phàn San Mộng tuy uyển chuyển nhưng hàm ý lại rất rõ ràng. Nàng thấy Vương Lâm không có tư cách nghiên cứu chiếc thuyền này. Thậm chí nàng còn cho rằng lời nói của Vương Lâm cực kỳ hoang đường.
 
-Người này chỉ là một tu sĩ thấp hèn trong động phủ mà muốn tính toán cấm bảo của Đại Hồn Môn ta, thật sự là buồn cười tới cực điểm! Đúng là quá không biết tự lượng sức mình rồi!
 
-Hả? Chẳng lẽ đạo hữu lo rằng Vương Lâm sau khi nghiên cứu rõ cấm chế trên chiếc thuyền này sẽ chiếm mất nó sao?
 
Vẻ mặt Vương Lâm như cười như không, nhìn Phàn San Mộng một cái.
 
Đối với tâm tư của nữ tử này Vương Lâm hoàn toàn hiểu rõ. Cả đời của hắn đã gặp nhiều người, trừ Thiên Vận Tử là hắn không thể nắm được, những người còn lại đối với hắn đều hoàn toàn rõ ràng trong tâm trí.
 
Hai tỷ muội nữ tử này hiển nhiên là biết đạo nhân bảy màu sẽ đuổi theo, cho nên hơi trì hoãn một lúc, đợi cho tới khi đạo nhân bảy màu đuổi tới mới dụ Vương Lâm tới chiếc thuyền này.
 
Họ lấy chiếc thuyền này ẩn chứa uy hiếp, lại dùng sự có mặt của đạo nhân bảy màu mượn xu thế cấp bách bên ngoài, tuy không nói gì tới chuyện uy hiếp nhưng hiệu quả so với uy hiếp còn mạnh hơn nhiều.
 
Dưới tình huống như vậy thì dường như Vương Lâm chỉ còn nước nghe theo đề nghị của đối phương, trao đổi huyết thệ không còn con đường nào khác. Do vậy Vương Lâm hoàn toàn bị động, quyền chủ động nằm cả trong tay đối phương.
 
Trên thực tế đúng là như suy nghĩ của Vương Lâm. Hai tỷ muội Phàn San Mộng này quả thật mang ý định như vậy. Nếu đổi lại là người khác thì có lẽ lúc này cũng không còn con đường nào khác, chỉ có thể lựa chọn tạm thời như thế để tránh nguy cơ.
 
Nhưng với tâm trí của Vương Lâm, hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng mọi lời nói của đối phương. Hắn muốn nắm giữ tất cả trong tay mình, nắm giữ cuộc sống của mình.
 
Giờ phút này chiếc thuyền này bị đối phương điều khiển, dù là có tới tế đàn thì đối phương cũng giám thị hết. Nói khoa trương một chút thì hắn đang ở trong pháp bảo của đối phương, không hề có cảm giác an toàn.
 
Mà Vương Lâm sao có thể dễ dàng bỏ qua được. Tu vi của hắn đã cao tâm trí cũng không hề kém, lúc này lời nói đều ẩn chứa huyền cơ!
 
Nếu hắn thật sự có thể nghiên cứu được chiếc thuyền này, nắm được cách điều khiển như vậy chẳng những có thể giải được nguy cơ bên ngoài từ đạo nhân bảy màu mà hoàn toàn có thể phản khách vi chủ, giải được bố cục do đối phương bố trí.
 
Thần sắc Phàn San Mộng sững lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình thường, mỉm cười nhẹ giọng mở miệng.
 
-Vương đạo hữu đùa rồi. Ngươi nếu đã tin tưởng như vậy thì cứ nghiên cứu chiếc thuyền này đi, tiểu nữ chờ ngươi.
 
Nàng tuy nói như vậy nhưng trong lòng lại thầm cười lạnh. Nàng căn bản không cho rằng Vương Lâm có tư cách này.
 
-Đạo hữu hình như không thích lắm. Nhưng xin đạo hữu yên tâm, cho dù là Vương mỗ có nghiên cứu ra cấm chế trên thuyền này rồi cũng không chiếm làm của riêng đâu, chắc chắn sẽ trả lại cho đạo hữu.
 
Thần sắc Vương Lâm vẫn như cười như không chậm rãi nói.
 
Phàn San Mộng bình tĩnh nhìn Vương Lâm, khẽ cười nói:
 
-Đạo hữu tin tưởng như vậy sao? Cũng tốt. Nếu ngươi thật sự có thể hoàn toàn nghiên cứu ra cấm chế trên thuyền này thì ta xin tặng lại cho ngươi!
 
Nhưng nếu ngươi không thành công vậy thì không nên lãng phí thời gian nữa. Ngươi và ta trao đổi thệ huyết, ta đưa ngươi tới nơi an toàn.
 
-Không sao, Vương mỗ cứ xem xét một chút trước, nếu cuối cùng không thành công thì sẽ bỏ cuộc.
 
Vương Lâm chờ đợi chính là một câu nói này. Thần sắc hắn như thường, không nhìn Phàn San Mộng nữa mà ngồi xuống, thần thức chậm rãi tản ra, bắt đầu nghiên cứu từ boong thuyền dưới chân.
 
Ánh mắt Phàn San Mộng ần dấu vẻ âm lành. Thệ huyết của Vương Lâm nàng muốn có. Dùng thệ huyết này nàng có thể nhận được sự trợ giúp của sư tôn, dẫn động một pháp thuật kỳ dị. Pháp thuật này nàng có thể khiến cho Vương Lâm thành một con rối, trở thành thủ đoạn quan trọng đề nàng giết Thất Thải Tiên Tôn.
 
-Người này dù rất cẩn thận nhưng ta không tin là hắn có thề nắm giữ toàn bộ cấm chế trên thuyền. Hắn có lẽ có chút nghiên cứu đối với cấm chế, nhưng dù sao hắn cũng là tu sĩ thấp hèn trong động phủ, ếch ngồi đáy giếng mà thôi. Một con kiến hôi như vậy sao có thể nghiên cứu ra cấm chế cường đại của Tiên Cương đại lục chứ!
 
Chuyện này thật là là buồn cười. Để xem hắn nghiên cứu ra sao. Sau khi thất bại, nếu không trao thệ huyết cho ta, ta còn có thủ đoạn khác đối phó với hắn!
 
vẻ âm lãnh trong mắt Phàn San Mộng tiêu tan khóe miệng lộ nụ cười nhu hòa nhìn về phía Vương Lâm.
 
Thần thức Vương Lâm đồng thời tản ra, tinh điểm Cổ Thần trên mi tâm lóe lên hóa thành một dòng xoáy xoay tròn. Sáu tinh điểm Cổ Yêu ẩn trong mắt trái hắn xuất hiện, lực lượng tam tộc cổ đồng thời vận chuyển, dung hợp làm một hóa thành một luồng lực lượng của đạo cổ. Lực lượng này trong nháy mắt xuất hiện, thân thể Vương Lâm đang ngồi khoanh chân đột nhiên có một thân thể mơ hồ biến ảo ra.
 
Hư ảnh của Đạo cổ vừa xuất hiện, liền hoàn toàn bao phủ thân thể Vương Lâm vào bên trong, cũng ngồi khoanh chân, từ xa nhìn lại trông khá kinh người.
 
Hư ảnh Đạo cổ kia có hơi cải biến, lúc này xuất hiện bên cạnh Vương Lâm cũng chỉ lớn mấy chục trượng, nhưng nhìn lại trông chẳng khác gì một ngọn núi nhỏ. Vương Lâm ở bên trong, được hư ảnh này bảo vệ đầy đủ.
 
Cảnh tượng này rơi vào mắt Phàn San Mộng khiến nữ tử này nhướng mày.
 
-Người này đúng là quá mức cẩn thận rồi.
 
Dùng lực lượng Đạo cổ bảo vệ toàn thân, Vương Lâm lúc này mới yên lòng, thong dong tản thần thức ra, chậm rãi tiến vào trong boong tàu phía dưới. Trong nháy mắt thần thức hắn tản ra, một lực lượng vô hình bắn ngược lại, ngăn cản thần thức hắn xâm nhập.
 
Lực lượng vô hình này chính là cấm chế trên thuyền hóa thành, khiến cho Vương Lâm chỉ có thể xem xét bên ngoài, không thể nhìn thấy kết cấu bên trong cấm chế.
 
Trong lòng Phàn San Mộng cười lạnh. Chiếc thuyền này là pháp bảo của Đại Hồn Môn nàng hiểu nó rất rõ.
 
-Không nói tới chuyện khác chỉ cần lực lượng ngăn cản của cấm chế này, nếu không có trình độ cao về cấm chế thì.
 
Nàng vừa thầm nghĩ tới đây, đột nhiên thân thể sững sờ, hai mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm.
 
Chỉ thấy Vương Lâm bên trong hư ảnh Đạo cổ, tay phải giơ lên, từng đạo cấm chế bất ngờ xuất hiện. Mười cái, một trăm cái, một ngàn.trong chớp mắt đã có gần trăm vạn cấm chế xuất hiện, đồng thời hiện lên bên ngoài thân thể hắn.
 
Những cấm chế này chồng lên nhau, tỏa ra hào quang chói mắt, trong nháy mắt đã hợp lại làm một, bị Vương Lâm dùng một chưởng đặt lên boong tàu.
 
Dưới một chưởng này, boong tàu ầm ầm chấn động, ngay cả toàn bộ chiếc thuyền cũng run rẩy vài cái. Một luồng sóng gợn từ nơi Vương Lâm ấn nhanh chóng khuếch tán về bốn phía, chỉ trong chớp mắt đã xuyên qua người Phàn San Mộng, tràn ngập gần ba phần boong thuyền này.
 
Sóng gợn đảo quả, boong thuyền này trong mắt Vương Lâm đã hoàn toàn bất đồng, giống như là bị lột bỏ tấm áo bao phủ bên ngoài, lộ ra bổn nguyên. Ánh mắt hắn đảo qua thấy rõ đây đâu phải là boong thuyền gì, rõ ràng là do một đám cấm chế ngưng tụ lại mà thành.
 
Đám ký hiệu này hoàn toàn bất đồng, chi chít dày đặc, bao phủ bốn phía, mơ hộ có ô quang lan ra.
 
-Hắn không ngờ có thể phá được tầng phòng hộ của cấm chế trên boong thuyền! Hắn không đơn giản chỉ biết một chút cấm chế mà trình độ về cấm chế cực cao.
 
Phàn San Mộng hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn Vương Lâm đã hoàn toàn bất đồng.
 
-Cũng khó trách hắn lại tự tin như thế. Nhưng cho dù trình độ cấm chế phi phàm thì cấm chế trong động phủ này cũng chỉ là một phần của Tiên Cương đại lục mà thôi. Trong thời gian ngắn ngủi ba ngày, người này tuyệt đối không thể hoàn toàn nắm giữ nổi!
 
Phàn San Mộng trầm mặc trong chốc lát, khóe miệng liền hiện lên nụ cười lạnh.
 
Thần sắc Vương Lâm bình thản, tay phải giơ lên điểm vào một ký hiệu cấm chế, hai mắt lập tức hiện ra vẻ tính toán không ngừng.
 
-Boong tàu này chỉ là cấm chế bên ngoài của chiếc thuyền này mà thôi. Nhưng cấm chế bên ngoài này đã bao la, hàng vạn hàng nghìn, thời gian ba ngày đúng là hơi gấp rồi.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.