Tiên Nghịch

Chương 1571: Tế bái




Một vái này khiến cho cơn gió tháng năm thổi qua tinh không hắc ám. Bên trong tứ đại tinh vực, hình như có một cổ hồn ngủ say, theo cơn gió này từ từ thức tỉnh.
 
Một vái này là vái những anh hồn tử chiến, vinh quang cũng tốt, hào tình cũng được, hoặc bất đắc dĩ liều chết, hoặc vì sinh tồn mà chém giết, cuối cùng chết đi trong chiến tranh từ xa xưa với giới ngoại. Hồn phách bọn họ trong tiếng nói vang vọng của Vương Lâm liền từ từ xuất hiện!
 
Một cảm giác bi ai trong nháy mắt tràn ngập tứ đại tinh vực trong giới nội.
 
Cảm giác bi ai này tới từ các anh hồn. Bọn họ dù đã tử vong nhưng tàn hồn vẫn còn tồn tại, yên lặng nhìn giới nội, trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn không vào luân hồi.
 
Bọn họ không cam lòng tiến vào thiên đạo luân hồi, Chỉ có thể ở bên trong tinh không này hóa thành oán khí và bi ai, tồn tại mãi mãi. Bọn họ đợi tới khi toàn bộ tu sĩ giới ngoại tử vong, bọn họ đợi tới khí Phong Giới Đại Trận hoàn toàn bị hủy diệt. Bọn họ muốn thấy trận chiến không giới hạn này có ngày chấm dứt hay không!
 
Bên trong tứ đại tinh vực, Vương Lâm ôm quyền vái một cái. Hắn không ngẩng đầu lên mà vẫn bảo trì động tác cúi đầu, che dấu vẻ bi thương trong mắt.
 
Đám tàn hồn hư ảo từ bên trong tinh không huyễn hóa ra. Trong đám tàn hồn này có rất nhiều tu sĩ từ các thời viễn cổ khi chưa có Phong Giới Đại Trận.
 
Bọn họ là cư dân đầu tiên của viễn cổ tiên vực, đã bị viễn cổ tiên tôn giáo hóa, truyền thụ tiên thuật. Bọn họ chính là nhỏm sinh linh được thiên đạo diễn hóa và sinh ra đầu tiên.
 
Quần áo bọn họ nhìn như dã nhân nhưng bên trong linh hồn của bọn họ lại truyền ra cảm ngộ cực kỳ sung mãn với thiên địa, vào ngày Phong Giới Đại Trận xuất hiện, mang theo vẻ mê man và sợ hãi, muốn lao ra khỏi Phong Giới Đại Trận này nhưng cuối cùng đều tử vong.
 
giờ phút này đã trải qua thời gian rất lâu, anh hồn của bọn họ bị Vương Lâm gọi về, xuất hiện bên trong tứ đại tinh vực, yên lặng nhìn về phía Vương Lâm trong Vân Hải tinh vực.
 
Sau khi bọn họ xuất hiện là đám người trước khi tiên giới chưa bị hủy diệt, những tu sĩ thượng cổ, cùng là tiên nhân trong tứ đại tiên giới!
 
Bọn họ dù không phải là tiên nhân chân chính của Tiên Cương đại lục nhưng trong lòng Vương Lâm bọn họ chính là tiên! Bọn họ vì lao ra khỏi giới nội mà chết, chết vô số bên trong Phong Giới Đại Trận!
 
Cũng trong những lần giới ngoại xâm lấn mà bọn họ hi sinh. Đám anh hồn thê lương này Vương Lâm dù đang cúi đầu kính bái nhưng hắn lại mơ hồ cảm nhận được.
 
Hắn còn nhớ rõ năm đó khi thấy pho tượng của Thiểm Lôi tộc, qua trí nhớ của pho tượng, hắn từng thấy hình ảnh rung động khi tiên nhân trong Phong Giới Đại Trận hợp lại muốn lao ra, cuối cùng đều lần lượt tử vọng.
 
Hôm nay đám tàn hồn của tiên nhân này lần đầu tiên từ trong hư vô được người ta gọi về.
 
Sau tiên nhân là đám người thuộc về thời đại tu chân, là những tu sĩ chết trận trong cuộc chiến trăm năm qua, từ bên trong hư vô lần lượt biến ảo ra. Trong đám người này có không ít người Vương Lâm đã từng gặp qua, nhưng lại có càng nhiều những người xa lạ với hắn. Những hồn phách này biến ảo ra vô tận bên trong tứ đại tiên giới, nhưng toàn bộ đều là vì giới nội mà chết trận. Cái chết của bọn họ sẽ được hậu nhân ghi nhớ!
 
Từ cổ chí kim, trong chiến tranh giữa giới nội và giới ngoại có rất nhiều tu sĩ và chúng sinh tử vong. Nhưng chưa bao giờ có ai làm cúng tế cho bọn họ. Viễn cổ không có, thượng cổ tiên giới không cũng không có, Chỉ có Vương Lâm tại giờ khắc này là người đầu tiên cúng tế các vong hồn chết trận!
 
-Các người có nguyện ý trở thành trận linh bất diệt hay không?
 
Vương Lâm ngẩng đầu nhìn đám anh hồn do oán khí huyễn hóa ra trong tứ đại tinh vực, lớn tiếng nói.
 
Lời nói này của Vương Lâm vừa thốt lên, anh hồn vô cùng vô tận, tràn ngập bên trong giới nội đột nhiên vặn vẹo, hóa thành một luồng khí tức vô hình, lao thẳng về phía Vương Lâm.
 
Đi tới trước mặt Vương Lâm đầu tiền là một tu sĩ thời đại viễn cổ. Bộ dạng của hắn mơ hồ, đôi mắt ảm đạm, xuất hiện trước người Vương Lâm ngoài trăm trượng, giống như nhìn thật sâu vào mắt Vương Lâm, hướng về phía hắn ôm quyền vái một cái.
 
Sau một vái này, hồn phách này nhoáng lên nhảy vào bên trong bánh xe do tam đại bổn nguyên biến thành, cam tâm tình nguyện trở thành một trận linh trong này.
 
Phía sau hắn là những vong hồn tử vong trong chiến tranh thời viễn cổ. Toàn bộ đều dừng lại bên ngoài Vương Lâm trăm trượng, hướng về phía hắn vái một cái, không chút do dự dung nhập vào bên trong bánh xe.
 
Bọn họ cho dù còn ẩn chứa oán niệm khi còn sống nhưng giờ phút này, sau một vái kia, tất cả liền vô oán vô hối dung nhập trận pháp, trở thành bất diệt trận linh, vì giới nội, dù chỉ còn là tàn hồn sau khi chết vẫn muốn dâng hiến.
 
Bọn họ sinh là anh hùng, tử là anh hồn!
 
Một, hai, một vạn, hai vạn, mười vạn, hơn mười vạn! Trong năm tháng dài đằng đẵng, những anh hồn viễn cổ giờ phút này xuất hiện toàn bộ, đồng loạt đi tới trước người Vương Lâm. Bọn họ hoặc là một người, hoặc là cả trăm, mấy trăm, mấy vạn người đồng loạt vái hắn, sau đó tiến vào bên trong trận pháp.
 
Sau bọn họ là đám tu sĩ thượng cổ, chính là tiên nhân của tứ đại tiên giới. Bọn họ có thể đến từ Vũ, Phong, Lôi, Điện, những tiên giới bất đồng nhưng hồi ức trước khi chết của bọn họ đều chảy dòng máu giới nội. Bọn họ mặc dù đã tử vong rất nhiều năm tháng nhưng hồn phách lại vẫn là hồn phách của giới nội!
 
Sinh là người của giới nội, chết là hồn của giới nội!
 
Bọn họ lần lượt xuất hiện, ở trước người Vương Lâm cũng giống như những bậc tiền nhân, ôm quyền vái hắn xoay người nhoáng lên dung nhập vào bên trong đại trận.
 
Cảnh tượng này khiến cho trong lòng những người chứng kiến không khỏi dâng trào sóng gió. Vương Lâm thủy chung vẫn bảo trì tư thế bái lạy, chưa hề thay đổi.
 
Sau đám anh hồn của tiên nhân là những đạo hữu đã chết trong chiến tranh một trăm năm nay. Bọn họ đều tới đây, hoặc quen biết hoặc xa lạ, đứng trước người Vương Lâm vái một cái rồi không chút do dự nhảy vào bên trong trận pháp.
 
Trong những người này có người từng là địch nhân của Vương Lâm, cũng có người quen biết hắn. Nhưng giờ phút này bọn họ là hồn đều tỏa ra lực lượng cuối cùng của bản thân đi bảo vệ giới nội!
 
Một luồng khí tức bi tráng tràn ngập khắp tinh không. Cảnh tượng này rơi vào trong mắt rất nhiều tu sĩ Thái cổ Tinh Thần từ bốn phương tám hướng chạy lại. Thần sắc đám người này hoảng sợ, nhìn cảnh tượng này mà tâm thần chấn động.
 
La Thiên Tinh Vực của giới nội, tu sĩ bên trong mười chín tu chân tinh còn sót lại, giờ phút này không có người nào dẫn đầu đều từ trong đả tọa đứng lên, hướng về phía tinh không ôm quyền vái một cái.
 
Nam Vân Tử, Tư Đồ Nam, Hồng Sam Tử, tất cả tu sĩ đều không hề có ngoại lệ, toàn bộ trong thời gian ngắn đều đứng dậy, thần sắc lộ vẻ bi ai và tôn kính, hướng về phía tinh không vái lạy!
 
Không chỉ có bọn họ còn có trong tam đại tinh vực khác, những nơi không còn nhiều tu sĩ giới nội lắm, trong nháy mắt này cũng đều toàn bộ đứng dậy. Trong mắt bọn họ hiện ra hồi ức chiến tranh, hướng về phía tinh không vái một vái!
 
Ở trong Vân Hải tinh vực, cách Vương Lâm một khoảng, ba người Mộc Băng Mi đang đứng đó. Lúc này thần sắc ba người lộ vẻ bi ai, hướng về phía những hồn ảnh hiện ra bên người ôm quyền lạy.
 
Cũng trong thời khắc này, ở bên trong Côn Hư tinh vực, thần sắc Chiến lão quỷ có vẻ trầm mặc hiếm có. Hắn đứng trong tinh không, nhìn những hồn ảnh bay qua người, ánh mắt lộ vẻ phức tạp.
 
-Lữ Tài.Lý Đông, Thường Dịch.các người cũng ở nơi này sao.các người đã chết trận rất lâu rồi. Chỉ có ta là còn tồn tại.khi đó chúng ta đã đoán ra giới nội giới ngoại vì sao có chiến tranh. Không ngờ tạo hóa trêu ngươi, hôm nay ta lại trở thành kẻ dẫn động chiến tranh mà năm đó chúng ta oán hận.chúng ta đã từng cùng nhau phát lời thế, phải thay đổi tất cả, phải hủy diệt Phong Giới Đại Trận, phải ra khỏi vùng thiên địa giới nội này.Nhưng các người không hiểu được ta ở trong tiên duyên đã biết được một bí mật kinh người.
 
Ánh mắt Chiến lão quỷ lộ vẻ bi ai. Tu vi của hắn giờ phút này có lẽ là người cao nhất trong thế giới động phủ này.
 
Nhưng hắn cũng không phải vô tình, giờ phút này Vương Lâm gọi về những anh hồn này khiến trái tim hắn đau đớn, ánh mắt lộ vẻ mê man. Một hồi lâu sau, hắn ôm quyền, hướng về phía các anh hồn vái lạy.
 
Nhưng ngay trong tích tắc hắn vái lạy, thần sắc đột nhiên trở nên vặn vẹo và thống khổ. Hình như có một luồng lực lượng nào đó từ bên trong cơ thể hắn bộc phát ra, ngăn cản không cho hắn vái lạy đám tu sĩ hạ giới thấp hèn này!
 
-Ta có thể giúp ngươi nhưng ngươi không thể ngăn ta vái lạy những hồn phách mà ta áy náy! Chiến lão quỷ cắn răng một cái, gằn từng chữ một, không để ý tới luồng lực lượng bộc phát trong cơ thể, hướng về phía tinh vực xa xa hoàn thành một vái.
 
Cùng lúc đó, bên trong Triệu Hà, Vương Lâm bước tới, thần thức quét qua cũng không phát hiện ra bên trong một đám thiên thạch lơ lửng, Thiên Vận Tử chậm rãi mở hai mắt.
 
Thần sắc hắn bình tĩnh. Hắn đã nhận ra những hồn phách bị triệu hồi bốn xung quanh tinh không. Rất lâu sau đó, hắn đi ra khỏi đám thiên thạch này, đứng ở phía xa xa nhìn đám anh hồn vô tận.
 
-Ta hẳn là người thứ nhất trừ hai kẻ kia thức tỉnh trí nhớ.nhưng vô luận thế nào thì ta cũng từng là một tu sĩ giới nội.các người, đáng được lão phu vái.
 
Thiên Vận Tử than nhẹ, vung tay áo lên ôm quyền hướng về tinh không vái lạy.
 
Cũng bên trong Triệu Hà tinh vực này, Thiên Vận Tử cũng không phát hiện ra một người. Người này là một thanh niên. Hắn chính là người đến từ thiên kiếp của Vương Lâm năm đó, thoát ra từ cái khe của viễn cổ tiên vực.
 
Hắn khoanh chân ngồi trong tinh không, thân thể mơ hồ, căn bản không thể nhìn rõ.
 
giờ phút này hắn mở bừng hai mắt, trong mắt lóe sáng, thần sắc lộ vẻ khinh miệt.
 
-Tế bái đám tàn hồn nhỏ bé thấp kém này có tác dụng gì! Một đám chim trong lồng mà thôi. Nơi Mã sư bá nói ta không tìm thấy, vậy thì không cần tìm nữa. Sư bá cũng sắp thức tỉnh rồi. Động phủ của Thất Đạo Tông này càng ngày càng thú vị.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.