Tiên Nghịch

Chương 1513: Một ánh mắt




Một lúc lâu sau, hình ảnh hư ảo kia dần dần biến mất ở phía trước con thuyền, tiêu tán trong mắt Vương Lâm. Các thành viên của con thuyền này vẫn có kinh hãi, đều im lặng.
 
Bọn họ không thể quên được hình ảnh kia, nhất là khi núi lửa bộc phát, những tảng đá bốc cháy văng khắp nơi, trong đó không ngờ có một tảng đá khổng lồ văng thẳng về phía họ, giống như là từ trong hình ảnh kia lao ra, rơi xuống thuyền.
 
Cảnh tượng chân thật đó khiến bọn họ không phân biệt nổi thật giả. Nhưng bọn họ biết hiển nhiên đây là do hải linh tức giận.
 
Vương Lâm tựa vào vách thuyền, giống như hoàn toàn mất đi tất cả khí lực, hai hàng nước mắt già nua rơi xuống, lăn qua khuôn mặt tràn ngập vết nhăn của hắn. Hắn nhìn về hướng hình ảnh kia biến mất, đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng, chi còn bóng áo trắng trong hình ảnh kia.
 
Đây rốt cục là thật. hay là giả. chẳng lẽ điều này cũng là mộng sao.
 
Rất lâu sau, Vương Lâm cúi cái đầu già nua của mình, nhìn chằm chằm về khơi xa.
 
Thời gian trôi qua, một tháng, hai tháng, ba tháng.
 
Sau chín tháng trên biển, Vương Lâm chính thức thấy biển rộng bao la phẫn nộ. Đêm hôm đó mây đen che kín bầu trời, những tiếng sấm vang lên không ngừng, tia chớp liên tục lóe lên, thậm chí còn có vài tia sét đánh xuống biển, khiến bầu trời trên biển bị bao phủ trong cảnh lúc sáng lúc tối vô cùng đáng sợ.
 
Mỗi một khi tia chớp lóe lên thì đều chiếu sáng biển rộng. Trong khoảng khắc ngắn ngủi này, người ta có thể thấy sóng biển đang cuồn cuộng dâng trào, nước biển ào ạt kịch liệt như muốn đua tranh với thiên lôi!
 
Cuồng phong gào thét, một lượng lớn nước biển ập tới con thuyền. Trong đêm đen, mọi thủy thủ đều sợ hãi, trong thời khắc sinh tử không ngừng điều khiển chiếc thuyền dạy dụa trong nộ hải.
 
Mỗi một người đều thầm khấn vái, không biết có còn được nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai hay không.
 
Gió biển gào thét, sấm sét ầm vang, tia chớp điên cuồng lóe lên, sóng lớn bao phủ trời đất.
 
Trong đêm khuya này, Vương Lâm đứng trên thuyền, nắm chặt lấy mạn thuyền. Thân thể hắn dường như không còn chịu sự khống chế của bản thân, bị lay động kịch liệt. Cơn cuồng phong kéo tới khiến y phục toàn thân hắn ướt nhẹp, mái tóc bạc sũng nước biển. Nhưng hai mắt Vương Lâm lúc này lại sáng ngời!
 
Hắn nhìn biển rộng đang phẫn nộ, nhìn nước biển cuồn cuồn, đôi mắt lại càng tỏa sáng. Trái tim hắn trong tích tắc này được mở ra vô hạn, đủ để dung nạp cả thiên địa.
 
Đây mới là lực lượng của thiên địa, đây mới là đạo lý chân chính! Đây mới chính là vạn tượng vô tình!
 
Vương Lâm cười dài, trong tiếng sấm chớp và biển gầm vang vọng, cho dù yếu ớt nhưng tiếng cười của hắn lại lộ ra một khí tức mênh mông.
 
Hắn nhìn phàm nhân bốn phía đang giãy dụa trong nguy cơ, nhìn thương thuyền đang lay động kịch liệt, giống như lúc nào cũng có thể bị bao phủ cắn nuốt. Nhìn tất cả cảnh tượng này, Vương Lâm cảm nhận được một sự không cam lòng từ trên thân thể những người này!
 
Chỉ là sự không cam lòng này còn có hơi yếu ớt, trong gió mưa biển cả căn bản không quan trọng chút nào.
 
Sóng gió càng thêm kịch liệt, một lần sóng biển đánh tới, tiếng răng rắc liền vang lên. Một cái cột của thương thuyền này trực tiếp bị sóng bẻ gãy, ầm một tiếng liền đổ xuống. Một số thành viên trên thuyền không tránh kịp, bị nện vào người, may mà không bị thương quá nặng, gắng gượng bò dậy tiếp tục kéo dây thừng, cố gắng vì sinh tồn.
 
Chẳng qua chiếc thuyền này trong cơn cuồng nộ của biển cả chỉ giống như một chiếc lá khô, không có chút lực đối kháng nào. Biển rộng rít gào, sóng ầm ầm cuốn tới khiến cho chiếc thuyền phát ra những tiếng răng rắc, giống như chuẩn bị tan thành từng mảnh.
 
Sự tuyệt vọng lan khắp con thuyền, thấm vào lòng mỗi người. Vương Lâm cũng không còn đứng đó nắm mạn thuyền nữa mà không để ý tới tuổi tác của mình, cùng đám thủy thủ dùng khả năng lớn nhất mà phản kháng biển rộng.
 
Chớ có bỏ cuộc, chúng ta còn có sức lực.
 
Một thuyền viên trung niên cười thảm một tiếng, nắm chặt lấy dây thừng, nhẩy xuống sàn thuyền, để mặc sóng biển tràn qua người, trong nguy cơ sinh tử lại hát lên một câu hát mà tất cả thuyền viên đều quen thuộc.
 
Chớ có tuyệt vọng, chúng ta còn giấc mộng.
 
Một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi lau mồ hôi trên mặt, lớn tiếng hô lên, giống như muốn tìm lại dũng khí sắp sửa tiêu tan của mình trong tiếng hô này.
 
Chớ nên nổi giận, chúng ta còn sáng suốt.
 
Càng nhiều thuyền viên trong cơn mưa gió này, trong thiên địa ầm vang, giọng nói vang lên, dần dần dung hợp vào một chỗ, hình thành một âm thanh sinh mệnh nghịch hành cực mạnh!
 
Chớ có khuất phục, chúng ta còn không cam lòng.
 
Chớ có nhắm mắt, chúng ta còn muốn ngắm mặt trời chói lọi.
 
Thiên địa mênh mang nhưng không lấn át được mong muốn sinh tồn của ta. Chúng ta ra biển vì cuộc sống, chúng ta nào sợ tử vong! Cơn giận của hải linh có thể khiến chúng ta hoảng sợ nhưng không thể bao phủ chúng ta, không cách nào ngăn chúng ta ca hát!
 
Tất cả thuyền viên trong sự tấn công của sóng gió, trong biển cả Chu Tước Tinh đang rống giận, cất vang lời ca truyền lưu từ xa xưa!
 
Tiếng hát của đám người này lộ ra một luồng khí tức không cam lòng, lộ vẻ bất khuất, lộ ra khát vọng được sống, lộ ra vẻ không sợ tử vong. Thân thể già nua của Vương Lâm khi nghe từng lời hát trong tiếng sấm sét, đôi mắt lại càng bừng sáng hơn trước.
 
Đây là nghịch! Đây là nghịch lại thiên địa! Sinh và tử, sinh và tử, nghịch ý này đó chính là ờ giữa sinh tử mà nảy sinh, chính bởi vì không cam lòng, không khuất phục nên mới có nghịch! Nếu không có sự không cam lòng, không có sự không khuất phục, không có sinh và tử, sinh thì sinh, tử thì mất. ta đã hiểu rồi!
 
Tâm thần Vương Lâm chấn động. Nhân quả, sinh tử, thật giả hắn vẫn luôn mê mang, vẫn luôn hoàn toàn không thể thấu triệt nhưng trong giờ phút này, trong tiếng hát vang vọng giữa biển khơi, hắn dường như được vén mây mù, hoàn toàn minh ngộ!
 
Sinh và tử!
 
Giống như ngọn núi, nhìn là sinh thì chính là sinh, nhìn thấy nó tử thì là tử. Thấy là sinh mà không phải là sinh, thấy tử mà không phải là tử. Nhưng cuối cùng sau khi hiểu rõ tất cả, thấy sinh lại trở lại thành sinh, thấy tử lại trở về tử!
 
Mỗi một người đều sợ hãi sinh tử. Chính bởi sự sợ hãi này khiến cho nó có thể diễn biến thành hai hướng, một là thuận, một là nghịch!
 
Thuận sinh thuận tử chính là cảnh giới sinh tử đầu tiên!
 
Nhưng nếu hóa thành một luồng nghịch ý thì liền thấy sinh không phải là sinh, tử không phải là tử. Đây chính là cảnh giới thứ hai!
 
Thế nhân thường nói, nhìn thấu sinh tử, khám phá sinh tử, nhưng trên thực tế căn bản là không nhìn thấu. Sinh tử cũng không có khả năng bị nhìn thấu, cùng lắm đó chỉ là coi thường sinh tử mà thôi!
 
Dưới luồng nghịch ý này, khinh miệt sinh tử, có thể nói những lời như sinh cũng không vui, tử cũng không sợ! Đây chính là có quyết tâm đi vào chỗ chết! Thế nhưng đây cũng không phải là nhìn rõ sinh tử!
 
Cảnh giới thứ ba của sinh tử cũng là đạo lý mà Vương Lâm đang truy tìm. Cảnh giới cuối cùng này cũng không phải là nhìn thấu, cũng không phải là siêu thoát mà là một câu nói!
 
Một câu nói này đã tràn ngập trong đầu Vương Lâm nhưng lại không nói lên lời, giống như luôn luôn có một tấm màng ngăn, khiến hắn không thể nói ra.
 
Trong con mưa gió này, trong những tiếng hát khinh thường sinh tử, không khuất phục biển khơi, dần dần, thiên lôi tiêu tán, sấm sét bay đi, sóng gió trên biển rộng cũng chầm chậm biến mất. Thời gian một đêm đằng đằng cuối cùng cũng trôi qua. Cho tới khi vầng mặt trời ban mai xuất hiện, những tiếng kêu vang tìm được đường sống trong cõi chết không ngừng truyền khắp thuyền.
 
Vương Lâm nhìn bọn họ, khuôn mặt nở nụ cười, ngồi đầu thuyền nhìn vầng ban mai trên biển. Hắn thấy cánh chim trắng kia trong ánh bình minh đang bay lượn, tiếng kêu vang vọng không gian.
 
Cho tới tháng thứ mười một ở trên biển, cuối cùng con đường đã tận. Ở xa xa có thể thấy một đại lục. Trên thuyền lập tức truyền ra tiếng hô vui sướng.
 
Ở cùng với đám thuyền viên này cả năm nay, Vương Lâm trong ánh hoàng hôn, mang theo lời hát trên biển mấy tháng trước, rời khỏi thương thuyền, đi tới đại lục xa lạ này.
 
Nơi này có rất nhiều quốc gia của phàm nhân, cũng có rất nhiều tông phái. Ở đó cũng có rất nhiều tu sĩ mà hắn quen thuộc.
 
Trong mấy nước này có một nơi gọi là Hỏa Phần quốc.
 
Trên lục địa cách xa quê hương, thần sắc Vương Lâm bình thản, chầm chậm bước đi. Bước vào vùng thiên địa xa lạ, núi lạ sông xa, nhìn những khuôn mặt xa lạ trên đường.
 
Hắn dù chưa từng đi qua nơi này nhưng tên tuổi của hắn trong hơn mười năm đã truyền đi khắp bốn phương, cũng đã tới được đại lục này.
 
Cho dù thanh danh của hắn ở đây không vang dội bằng quê hương nhưng Vương Lâm không để ý tới điều đó. Hắn giống như một người lữ khách bình thường, ở trên đại lục xa lạ này, đi qua núi non sông ngòi, đi tới các thành trì các nước.
 
Trong nháy mắt đã qua ba nãm.
 
Từ khi hắn rời khỏi Triệu quốc đã là mười chín năm. Thân thể Vương Lâm cũng không như dĩ vãng mà đã đầy vẻ mệt mỏi. Trong tay hắn cầm một cây gậy chống nhưng vẫn kiên trì đi từng bước một.
 
Hắn đã đi qua rất nhiều tông phái, tiên tu hắn cũng thấy rất nhiều. Đế vương phú quý của phàm gian hắn cũng đều chứng kiến. Dần dần, tên tuổi của hắn ở trên đại lục xa lạ này đã bị được vô số người biết tới.
 
Cho dù là ở quốc gia nào, cho dù ở tông phái nào thì mọi người đều biết là có một ông già tên Vương Lâm, là đại nho thời nay. Hắn chu du các nước, giống như đang tìm kiếm điều gì.
 
Lời nói của hắn lúc này càng trở nên già lão. Chỉ là thường có những lúc hắn không cần nói chuyện, chỉ cần dùng đôi mắt như ẩn chứa thiên địa nhìn mọi người là có thể khiến đối phương mê mang trong thiên địa, không biết khi nào mới thức tỉnh.
 
Vào mùa thu năm thứ mười chín, Vương Lâm đi tới một địa phương tràn ngập núi lửa, lúc hắn tới đúng là nơi núi lửa bộc phát. Từ rất xa Vương Lâm đã có thể thấy bầu trời cuồn cuộn khói đen.
 
Sóng nhiệt từ rất xa thổi tới, ập vào người hắn. Vương Lâm ngẩng đầu nhìn đám khói đen phủ kín trời, đôi mắt tang thương lộ vẻ nhu hòa chưa từng có.
 
Hắn thấy trong đám khói đen có một bóng trắng đi ra. Bóng trắng đó chính là một nữ tử, mái tóc dài phủ qua vai, bề ngoài rất đẹp. Nàng dường như đang từ chỗ núi lửa phun thu thập thứ gì đó, trong tay cầm một bình ngọc. Khi nàng xoay người, ở phía xa nàng nhận thấy Vương Lâm trên mặt đất Chỉ nhìn một cái đã khiến Vương Lâm khó quên nổi, khiến thân thể hắn run lên, giống như hắn đã đợi cái nhìn này mấy ngàn năm, giống như hắn đã đợi cả đời. Dường như hắn tới nơi này chính là vì nữ tử này, vì ánh mắt ngày hôm nay.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.