Tiên Nghịch

Chương 1493: Sinh tử




Pháp thuật Thất Thải Thương này người điên cũng đã từng thi triển qua, dù là Vương Lâm đã biết toàn bộ khẩu quyết và ấn ký nhưng hắn chưa hoàn toàn minh ngộ, không thể thi triển.
 
Nhưng hắn biết Thất Thải Thương này có uy lực hủy thiên diệt địa, giống như Phần Giới cổ Tán, đều là loại thần thông không thuộc về thế giới này!
 
Dưới cây thương này, toàn bộ cảnh vật trước mắt Vương Lâm đều tiêu tan, chỉ còn lại ánh sáng bảy màu vô tận. Ánh mắt hắn lộ vẻ tuyệt vọng, trong tiếng cười thảm, khí tức tử vong liền tràn ngập thân thể hắn.
 
Vương Lâm hiểu rất rõ bản thân không thể tránh nổi. Nếu chạy không thoát thì không cần phải chạy nữa. Thất Thải Thương này mới chính là đại kiếp sinh tử cuối cùng của hắn.
 
Trước mắt hắn đột nhiên hiện lên một ngọn núi, mây đen cuồn cuộn bao phủ. Trong cơn mưa tầm tã, ở phía trước đám mây đen dữ tợn đang cuốn đi có một cánh chim đang vỗ cánh đầy bất lực.
 
Hình dạng của cánh chim này trong nháy mắt trở nên rõ ràng trong đầu óc Vương Lâm. Con chim này ánh mắt cũng mang theo nỗi tuyệt vọng, cũng mang theo vẻ không cam lòng, mang theo vẻ giãy dụa, nhưng cuối cùng vẫn bị mây đen cuốn tới, giống như há cái miệng khổng lồ ra nuốt lấy cánh chim.
 
Cánh chim này chính là dấu hiệu của đại kiếp nạn sinh tử.
 
Bầu trời bị ánh sáng bảy màu bao phủ, Thất Thải Thương do ánh sáng bảy màu ngưng tụ gào thét lao tới, khoảng cách với Vương Lâm càng ngày càng gần. Vương Lâm khổ sở nhìn lại. Hắn hiểu rằng kiếp nạn này sợ rằng mình không thể qua nổi rồi.
 
-Cha, mẹ. Thiết Trụ mệt quá rồi. Con đến với cha mẹ nhé.
 
Trong mắt Vương Lâm đã không còn nỗi tuyệt vọng, thay vào đó là vẻ được giải thoát.
 
Hắn đã mệt mỏi quá rồi. Hắn muốn nghỉ ngơi, muốn nhắm hai mắt mà rời khỏi cõi đời, muốn như phàm nhân không biết tới việc ngày ngày phải đối mặt với nguy cơ sinh tử, không phải vì vận mệnh mà giãy dụa, không phải chịu cảnh đau buồn, khóc rống thất thanh trước mộ phần cha mẹ.
 
Hắn thà rằng mình cái gì cũng không biết, hắn không biết trên Chu Tước Tinh có tu sĩ, không biết ngoài Triệu Quốc còn có rất nhiều tu chân quốc khác. Hắn thà không biết tới Chu Tước Tinh, tới Chu Tước được Liên Minh Tinh Vực phong .
 
Hắn không muốn đi ra ngoài tinh không của Chu Tước Tinh, biết tới vô số tu chân tinh bên ngoài Chu Tước Tinh. Thậm chí sự tồn tại của Chu Tước Tinh hắn cũng không muốn biết. Hắn chẳng cần hiểu bên ngoài Tu Chân Liên Minh còn có Côn Hư tinh vực.
 
Hắn cũng không cần biết tới bên ngoài Côn Hư tinh vực còn có La Thiên, Vân Hải tinh vực, còn có Triệu Hà.
 
Hắn cũng chẳng muốn biết hóa ra bên ngoài giới nội còn có một thiên địa khác, còn có Thái Cổ Tinh Thần được gọi là giới ngoại.
 
Thậm chí sau đó, Vương Lâm còn mơ hồ hiểu ra, bên ngoài còn có.còn có.
 
-Kết thúc.giải thoát rồi. Uyển nhi, xin lỗi nàng.ta cuối cùng vẫn không có sức mạnh để khiến nàng thức tỉnh.Bình Nhi, xin lỗi.phụ thân đã tận lực rồi.
 
Vương Lâm trong đau khổ liền nhắm nghiền hai mắt.
 
Đó là tất cả ý niệm hiện lên trong đầu hắn trong tích tắc khi sắp tử vong, khi Thất Thải Thương đang gào thét lao tới.
 
Trong nháy mắt hắn nhắm mắt lại, quần áo trước ngực hắn vỡ tung, lồng ngực xuất hiện một vết lõm rất sâu, huyết nhục bị xé tung, vẻ mặt hắn giống như người chết.
 
Cát bụi lại trở về thành cát bụi.
 
Vương Lâm nhắm nghiền hai mắt, trong tích tắc khi Thất Thải Thương còn cách thân thể hắn mười trượng, trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh khiến hắn cảm thấy ấm áp.
 
Trong sân, phụ thân hắn đang hút thuốc, đứng một bên phun khói, ngưng thần điêu khắc một khúc gỗ, trên mặt mang theo nụ cười. Đây là quà sinh nhật người làm tặng cho Thiết Trụ.
 
Vương Lâm ngồi xổm bên cạnh phụ thân, hai tay chống cằm, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn nhìn vào món quà đang dần dần thành hình. Hắn thấy phụ thân không gì là không làm được. Phụ thân hắn là trời, phụ thân có thể làm được mọi chuyện.
 
Cách đó không xa, mẫu thân hắn cầm trong tay một cái rổ, đang cho đám gà vịt ăn, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hai phụ tử, ánh mắt lộ vẻ nhu hòa và hạnh phúc.
 
Hình ảnh dần dần tiêu tán, trở thành những mảnh nhỏ sau đó lại ngưng tụ trở lại, dần dần xuất hiện là một sơn cốc quanh năm yên tĩnh.
 
Bên trong sơn cốc có một căn nhà gỗ, Lý Mộ Uyển ngồi trước nhà, mái tóc đen vấn cao, buộc lại giống như một phụ nhân, vẻ mặt xinh đẹp tỏa sáng hạnh phúc. Nàng ôn nhu nhìn một nam tử ở phía trước. Nàng đợi đối phương đã rất lâu, rốt cục cũng đã chờ được tới ngày hôm nay, có thể yên lặng ngắm hắn cho tới khi sinh mạng kết thúc.
 
Hai tay nàng nhẹ nhàng buông trên cổ cầm, tiếng đàn nhẹ nhàng êm ái vang lên.
 
Trong tiếng đàn, Vương Lâm lúc này giống như phụ thân hắn năm đó, trong tay cầm một khối gỗ ôn nhu nhìn Lý Mộ Uyển mà điêu khắc.
 
Ánh mắt hai người nhìn nhau, khiến trong sơn cốc tràn ngập một không khí không nói nên lời, khiến người ta khó quên được.
 
Hình ảnh chậm rãi tán đi, trở thành mảnh nhỏ rồi lại ngưng tụ. Đây là một ngọn núi cao. Trên ngọn núi cuồng phong gào thét. Vương Lâm yên lặng đứng trên đỉnh núi, thân ảnh lộ vẻ cô độc và xuống dốc.
 
Hắn nhìn về phía trước, thần sắc cố nén đau lòng. Chẳng qua sự đau đớn này mặc dù đã được che dấu nhưng từ bóng lưng hắn vẫn chậm rãi lộ ra, rơi vào trong mắt một thiếu niên ở phía sau.
 
Thiếu niên này mặc một chiếc áo vải thô ngắn, đứng phía sau phụ thân. Gió núi mặc dù lớn hơn nữa, thổi tới bên người hắn đều biến thành nhẹ nhàng. Phụ thân giống như là một ngọn núi lớn chống đỡ thiên địa cho hắn vậy. Có phụ thân ở bên, hắn không sợ núi cao, không sợ gió núi khiến cây cối lay động. Có phụ thân, hắn không còn phải sợ gì hết.
 
-Cha, Bình Nhi sẽ ở với người đời đời kiếp kiếp. Chúng ta sẽ mãi mãi không chia lìa.
 
Thiếu niên nhìn bóng lưng phụ thân, nhẹ giọng nói một cách vô cùng nghiêm túc.
 
Hình ảnh cuối cùng trong đầu vỡ tan, thân thể Vương Lâm cũng tan vỡ. Thất Thải Thương mang theo tiếng gào thét kinh thiên lao thẳng tới Vương Lâm, càng lúc càng gần.
 
Nhưng vào lúc này, đột nhiên bên trong thiên địa tràn ngập lam quang. Từ lỗ thủng kia có một tiếng nói chợt truyền tới.
 
-Hả?
 
Tiếng nói này xuất hiện cực kỳ đột ngột, thậm chí cả lam quang cũng không thể ngăn cản nổi, truyền vào trong rất rõ ràng. Trong nháy mắt khi tiếng nói này vang vọng vùng thiên địa này, sắc mặt Chưởng Tôn ở phía xa xa đại biến, sự sợ hãi nổi lên trong mắt giống như trời sập vậy. Lúc này hắn lộ ra vẻ kinh hãi cực kỳ hiếm gặp trong đời hắn!
 
Cho dù là Xích Hồn Tử xuất hiện hắn cũng không tỏ vẻ sợ hãi tới mức này. Nhưng lúc này sau khi nghe thấy tiếng nói này, dường như cả tâm thần hắn tan vỡ, vô thức lùi lại phía sau, thần sắc lộ vẻ không thể tin nổi và vẻ sợ hãi tới cực điểm, không cách nào che dấu được!
 
-Ha ha. bản vương còn đang đi tìm người. Con bà nó, ngươi không ngờ lại dám bỏ mặc bổn vương, Bổn vương mặc kệ!
 
Từ bên trong lam quang, người điên trong tay cầm một cái đùi gà đã ăn phân nửa, ánh mắt lộ vẻ đắc ý, bước một bước từ trong lam quang ra.
 
Người điên xuất hiện, một luồng kim quang nồng đậm từ trên thân thể hắn tràn ra.
 
Thần sắc Chưởng Tôn biến hóa, định lực có được từ tu vi muôn đời lúc này ầm ầm sụp đổ.
 
-Chủ.chủ.
 
Chưởng Tôn hầu như hồn phi phách tán nhìn người điên, sắc mặt trong nháy mắt liền tái nhợt.
 
Người điên đang nói chuyện bỗng liếc thấy Vương Lâm đã nhắm nghiền hai mắt, thấy Thất Thải Thương đang gào thét lao tới, trong tiếng nổ vang liền khiến thân thể Vương Lâm bị bao phủ bởi ánh sáng bảy màu.
 
Người điên sửng sốt, phát ra một tiếng rống kinh thiên, căn bản không để ý tới Chưởng Tôn, bước một bước, thân thể mang theo kim quang vạn trượng, lao thẳng tới vùng bị ánh sáng bảy màu bao phủ đang truyền ra tiếng nổ ầm ầm.
 
-Ngươi không được chết. Ngươi còn chưa cùng bổn vương đi chơi. Ngươi đã nói là mang bổn vương đi rất nhiều nơi chơi đùa.
 
Người điên vừa kêu, ánh mắt lộ vẻ điên cuồng, trong nháy mắt đã nhảy vào trong ánh sáng bảy màu, ôm lấy thân thể đang tan vỡ của Vương Lâm.
 
Thất Thải Thương do ánh sáng bảy màu biến thành ẩn chứa lực lượng hủy thiên diệt địa. Người điên sau khi ôm lấy Vương Lâm, lực lượng này liền ầm ầm bạo phát. Thất Thải Thương này sở dĩ kinh khủng như vậy là bởi vì lực lượng bạo phát này phân làm bảy lần, mỗi một lần lại tăng lên gấp bội!
 
Ầm ầm ầm ầm. Những tiếng chấn động kịch liệt liên tục vang lên kinh thiên. Mỗi một tiếng sau đều mạnh hơn tiếng trước mấy lần. Cuối cùng khi bảy tiếng nổ vang lên, cả bầu trời liền bị xé rách, trực tiếp tan vỡ!
 
Ngay cả mặt nước phía dưới trong nháy mắt cũng ầm ầm vỡ vụn. Vùng thiên địa bị phong bế này triệt để tan thành từng mảnh nhỏ, hướng về bốn phía cuốn đi, hóa thành một cơn lốc xoáy kinh người.
 
Cơn lốc xoáy này quét ngang trời đất, xé rách tinh không, bất ngờ khiến tinh không xuất hiện một hắc động. Hắc động này không biết thông tới nơi nào, chỉ thấy bên trong đen kịt một mảnh.
 
Người điên đó có thân thể tiên nhân bất diệt hoàn chỉnh, tan vỡ liên tục mấy lần, cuối cùng ôm lấy Vương Lâm đang hôn mê, dưới cơn lốc xoáy do Thất Thải Thương gây ra liền bị hút vào trong hắc động, biến mất hoàn toàn.
 
Lúc này cơn lốc xoáy cũng tiêu tan trong thiên địa. Thân thể Chưởng Tôn mờ ảo dần. Hắn đứng dại ra ở nơi đó, nhìn hắc động đang tiêu tan, cất giọng thì thào.
 
-Hắn thực sự điên rồi.thực sự điên rồi.tiên nhân bất diệt thể nhất định là do hắn truyền cho Vương Lâm. Hắn nếu không điên tuyệt không dám làm chuyện này hắn vốn đã trọng thương. Với tính cách của hắn năm đó nhất định sẽ không cứu kẻ này. Hắn thật sự.thật sự điên rồi.hắn sẽ không nhận ra ta.
 
Chưởng Tôn tự an ủi, thân thể lờ mờ rồi tiêu tán.
 
Nhưng trong nháy mắt khi hắn tiêu tán, bên cạnh hắn đột nhiên vô thanh vô tức xuất hiện một người. Người này chính là Chiến lão quỷ. Hắn trong nháy mắt khi xuất hiện liền hướng về thân ảnh lờ mờ của Chưởng Tôn điểm một chỉ.
 
Chưởng Tôn quay phắt đầu. Nhưng hắn vừa rồi hoảng hốt, mất cảnh giác, lúc này không còn tránh kịp, rên lên một tiếng đã bị thương, thân ảnh ầm ầm tan vỡ, hoàn toàn biến mất.
 
Chiến lão quỷ cau màu nhìn về phía hắc động kia, đôi mắt lộ vẻ suy tư. Nơi phong ấn này là do tu sĩ bước thứ ba của Thái cổ Tinh Thần liên thủ phong ấn, dẫu có khí tức của lỗ thủng chỉ dẫn nhưng dù là hắn cũng không cách này cũng không cách nào trong nháy mắt tới được nơi này.
 
-Tới chậm một bước. Đáng tiếc cho máu tiên thể. Còn có người điên kia.chẳng lẽ hắn chính là người trong ký ức kia. Không ngờ là hắn lại thực sự điên rồi, bọn họ bị hắc động thôn phệ rồi. Hắc động kia tỏa ra khí tức rõ ràng là của tầng phủ bích.một bước lên trời, một bước xuống đất.
 
Chiến lão quỷ trầm mặc. lắc đầu xoay người rời đi.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.