Tiên Nghịch

Chương 1483: Thiên biến




-Tầng thứ mười tám của Phù Văn Tộc không phải nằm dưới lòng đất của Chu Tước Tinh, mà ở trong chiến trường vực ngoại này!
 
Vương Lâm đi tới vách tường phía trước, tay phải đặt lên ấn mạnh một cái. Trong tiếng rắc rắc, vách tường này càng ngày càng có nhiều vết nứt, cuối cùng ầm một tiếng, ở chỗ những vết nứt này nối liền với nhau trực tiếp vỡ tan, để lộ ra một lỗ hổng.
 
Vương Lâm đứng giữa lỗ hổng đó, ở phía trước hắn không ngờ chính là chiến trường vực ngoại!
 
Toàn bộ chiến trường vực ngoại vô cùng rộng lớn, dường như không có biên giới. Trước mắt Vương Lâm, hắn nhìn thấy một vài thi thể khổng lồ đã chậm rãi trôi nổi, hướng về phía xa xa lững lờ trôi đi.
 
ở bên trong những thi thể này còn có rất nhiều du hồn chui ra chui vào, ở đằng xa dường như có một cơn lốc quét ngang, không phát ra tiếng động nào, nhưng lại có từng trận tiếng gào thét truyền vào bên trong linh hồn. Cơn lốc kia chính là do toàn bộ những du hồn này tạo thành.
 
Tâm thần Vương Lâm chấn động, hắn tản thần thức ra, nhìn thấy rõ ràng ở vị trí của mình lúc này bất ngờ cũng có một bộ hài cốt khổng lồ. Bộ hài cốt này không phải là người, mà là một bộ xương thú khổng lồ có hình dáng giống như là một con rồng.
 
Vị trí của hắn chính là ở trên đầu của con thú này, vách tường bị hắn phá tan vừa rồi chính là một mảnh xương sọ nhỏ của nó! Lúc này hắn đứng ở trong đầu của con thú này, nhìn về phía trước!
 
Nếu ở bên trong chiến trường ngoại vực nhìn về phía vị trí của Vương Lâm lúc này có thể nhìn thấy rõ ràng ở xung quanh cái đầu khổng lồ này có vô số thi hài tràn ngập, chi chít cả một vùng rộng lớn, vô biên vô hạn!
 
Cơn lốc du hồn ở đằng xa lúc này gào thét lao tới, nhưng ngay khi tới gần, vô số du hồn này dường như phát hiện được chuyện gì đó rất đáng sợ, nhất tề thét lên chói tai ầm ầm tản ra, mang theo một vẻ hoảng sợ lùi về phía sau lẩn trốn. Dường như Vương Lâm mang lại cho chúng một sự sợ hãi đến cực điểm!
 
Vương Lâm đã từng nuốt hồn!
 
Kinh ngạc nhìn chiến trường vực ngoại, hắn đã đi tới rất nhiều tu chân tinh, đã đi tới rất nhiều nơi, nhưng chưa bao giờ ở trên một tu chân tinh nào nhìn thấy chiến trường vực ngoại như thế này như ở trên Chu Tước Tinh!
 
Dường như chiến trường vực ngoại này thuộc về Chu Tước Tinh, chỉ thuộc về tu sĩ của Chu Tước Tinh mà thôi!
 
Trong lúc trầm mặc, Vương Lâm tiến về phía trước, sau hơn hai ngàn năm, lại một lần nữa tiến vào trong chiến trường vực ngoại đã làm cho hắn hồi sinh! Hắn không thể nào quên được năm đó sau khi mình bị lão tổ của Đằng gia giết chết, ở trong Thiên Nghịch được sự trợ giúp của Tư Đồ Nam, linh hồn đã tiến vào trong nơi này. Ở chỗ này hắn nhìn thấy Mã Lương đã chết, đoạt lấy thân thể của hắn, bắt đầu tái sinh.
 
Hồi lâu sau theo thần thức của Vương Lâm không ngừng tràn ra, nhanh chóng khuếch tán khắp chiến trường vực ngoại này, hắn nhìn thấy rất nhiều hài cốt, rất nhiều du hồn. Nhưng du hồn này toàn bộ thét lên chói tai lui về phía sau, muốn tránh khỏi thần thức của Vương Lâm, nhưng cuối cùng cũng không thể làm được, chỉ có thể ở dưới thần thức này mà run rẩy.
 
Trong những hài cốt này có một phần là của những tu sĩ, nhưng nhiều nhất chính là của những con mãnh thú cổ quái. Những mãnh thú này Vương Lâm chưa bao giờ nhìn thấy cũng phải hơn phân nửa.
 
Phạm vi khuếch tán thần thức của hắn càng lúc càng lớn, đã vượt qua tất cả những nơi mà năm đó hắn đã từng đi qua, còn vượt qua tất cả những nơi mà tu sĩ trên Chu Tước Tinh đã tìm kiếm. Dần dần Vương Lâm càng lúc càng nhìn thấy nhiều hài cốt.
 
Nửa ngày sau, thần thức của Vương Lâm như chạm tới biên giới của chiến trường vực ngoại, dường như có một lớp màng tồn tại khiến cho thần thức của hắn bị hạn chế ở trong nơi này.
 
Ánh mắt lóe lên, thần thức Vương Lâm không dừng lại, mà hướng ra phía ngoài tản mạnh ra. Tiếng ầm ầm kịch liệt ở trong chiến trường vực ngoại này vang lên ngợp trời. Bên tai Vương
 
Lâm dường như nghe thấy được những tiếng rắc rắc như kính vỡ, thần thức của hắn tản ra trực tiếp phá vỡ lớp màng ngăn cách kia, nhìn thấy thế giới ở đằng sau!
 
vẫn là chiến trường ngoại vực, nhưng phạm vi lại càng lớn hơn nữa! So với khu vực ở bên trong lớp màng vừa rồi, khu vực ở bên ngoài giống như là biển cả so với sông suối!
 
Tâm thần Vương Lâm chấn động, hắn đứng ở đó tản thần thức ra vô tận. ở trong chiến trường ngoại vực đằng sau lớp màng, Vương Lâm nhìn thấy những bộ hài cốt phát ra kim quang! Những hài cốt này, những kim quang này chính là của tiên nhân!
 
Hắn thấy được vô số những bộ xương mãnh thú. Những bộ xương mãnh thú này vô cùng dữ tợn, còn có một khí tức hùng mạnh tràn ra, hiển nhiên khi còn sống chúng có sức mạnh kinh thiên.
 
Thần thức của hắn lại một lần nữa điên cuồng tràn ra, Vương Lâm nhìn thấy được rất nhiều thứ. Hắn nhìn thấy những bộ xương khổng lồ của Văn Thú, nhìn thấy những bộ xương của mãnh thú thậm chí to tới mấy vạn trượng!
 
Tất cả những mãnh thú mà cả đời hắn đã từng nhìn thấy, ngoại trừ u Minh Thú, không ngờ đều có ở trong chiến trường ngoại vực đằng sau lớp màng này!
 
Tâm thần Vương Lâm chấn động như nổi lên sóng lớn, thần thức của hắn lại khuếch tán ra. Sau khi quét qua những bộ hài cốt này, cuối cùng hắn cũng đã tìm tới biên giới thật sự của chiến trường ngoại vực này. Thần thức của hắn đã bao trùm toàn bộ phạm vi của chiến trường ngoại vực.
 
Trong khoảnh khắc này, đồng tử trong mắt Vương Lâm co rụt lại, lộ ra vẻ hoảng sợ.
 
Ngay khi thần thức của hắn bao trùm toàn bộ chiến trường ngoại vực, hắn phát hiện ra chiến trường ngoại vực này không ngờ là một mảnh vỡ khổng lồ. Mảnh vỡ này nối liền với Chu Tước Tinh một cách kỳ dị, dường như Chu Tước Tinh chính là từ nó sinh ra!
 
Mảnh vỡ này rất hỗn độn, dường như là một phần của một thứ gì đó!
 
Tâm thần Vương Lâm chấn động, trong khoảnh khắc này, trong đầu hắn hiện lên bí ẩn kinh thiên mà Lão Chu Tước của Tứ Thánh Tông trước khi chết đã nói với hắn. Chu Tước Tinh là một phần của một cánh cửa.
 
Lời nói này vang vọng trong tâm thần Vương Lâm, dần dần dung hợp với chiến trường ngoại vực mà thần thức của hắn đang xem xét. Ngay khi hiểu ra, hắn quan sát khắp chiến trường vực ngoại liền lập tức nhận ra chiến trương vực ngoại do một mảnh vỡ hóa thành này bất ngờ chính là một phần của một cánh cửa kỳ dị!
 
-Cánh cửa mà Tứ Thánh Tông năm đó đã tìm kiếm. Rốt cuộc là cánh cửa gì. Lão tổ đời thứ nhất ở vùng đất Điên Lạc có biết chuyện này hay không Vương Lâm Đứng ở đó hồi lâu, lúc này mới chậm rãi đè nén sự rung động trong lòng xuống. Trong lòng hắn dần dần hiện lên ngân y nữ tử kia, sau khi nhìn thấy pho tượng thất thải đạo nhân, thần sắc nàng liền hoảng sợ đến cực điểm, phát ra những lời nói thê lương.
 
-Cánh cửa không phải là do ta mở ra cánh cửa không phải là do ta mở ra Vương Lâm trầm mặc.
 
Hắn không biết hai cánh cửa kia có phải là một không!
 
Hắn chậm rãi thu thần thức lại, cuối cùng thu toàn bộ vào trong cơ thể, sau đó phức tạp nhìn thoáng qua chiến trường vực ngoại này, rồi mê man xoay người rời đi.
 
Lần này trở về Chu Tước Tinh, Vương Lâm đã phát hiện ra rất nhiều chuyện. Những chuyện này cứ đến liên tiếp, khiến cho hắn đối với Chu Tước Tinh này càng lúc càng thấy xa lạ.
 
-Hồng Điệp vẫn còn sống.
 
Tầng thứ mười chín của Phù Văn Tộc chính là nơi phong ấn mũi tên của Lý Quảng Chiến trường vực ngoại năm đó vốn chỉ là một khu vực nhỏ, ở bên ngoài còn có một khu vực rộng lớn hơn, tất cả là một phần của một cánh cửa Vương Lâm ngồi trên một đỉnh núi ở Chu Tước Tinh, đón gió núi gào thét thổi tới. Để mặc cho gió thổi tung đầu tóc, thổi tung quần áo, hắn chỉ ngồi ở đó, ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.
 
-Tu vi càng cao, dần dần ta càng biết được toàn bộ những bí mật liên quan đến Chu Tước Tinh Nơi này, vốn là như vậy.
 
Vương Lâm nhìn bầu trời đang ngày càng âm u, một đám mây đen chậm rãi ngưng tụ lại, từng trận lôi đình từ xa xa truyền đến, sắp sửa có mưa.
 
Một con chim màu trắng vội vàng tung cánh ở phía trước đám mây đen vật vã bay đến, muốn tránh khỏi đám mây đen có thể gây nguy hiểm tới tính mạng của nó. Nhưng dưới một tiếng lôi đình kinh thiên, con chim này toàn thân run lên, bị đám mây đen phía sau cuốn vào, nuốt lấy.
 
Nhìn cảnh tượng này, thần sắc Vương Lâm sững lại, hắn mơ hồ cảm thấy hình như có chút không ổn.
 
Đám mây kia di chuyển, còn có từng trận gió từ trong cơn mưa kia thổi tới, mang theo hơi nước ẩm ướt quét lên người Vương Lâm, còn có cái lạnh của nước mưa, rất lạnh.
 
Đây chính là mưa thu.
 
Bầu trời dần dần trở nên hoàn toàn âm u, tiếng lôi đình vang vọng, dường như càng ngày càng ở gần ngọn núi chỗ Vương Lâm. Đám mây đen kia cuồn cuộn, giống như thủy triều hướng về bốn phía không ngừng khuếch tán ra.
 
Mưa càng ngày càng lớn.
 
Tiếng mưa rơi ào ào bị những trận gió núi thổi tới, truyền vào trong tai Vương Lâm càng ngày càng dày đặc, càng ngày càng rõ ràng. Bụi đất trên mặt đất dưới cơn mưa này vốn phải bị tung lên, nhưng lúc này lại hoàn toàn tĩnh mịch.
 
Trên đỉnh núi, ở xung quanh Vương Lâm có một vài hòn đá nhỏ vốn phải bị gió thổi đi, nhưng lúc này dường như bị một sức mạnh vô hình đè xuống, khiến cho chúng vẫn không hề nhúc nhích.
 
Ầm một tiếng, lại có một đạo lôi đình vang lên, một vài tia chớp nối liền thiên địa xuất hiện ở phía chân trời xa xa ở trước mắt Vương Lâm. Ngay khi những tia chớp này nổi lên, lập tức chiếu sáng mây đen ở bốn phía, giống như những con ngân xà uốn lượn, cũng giống như là những ấn ký.
 
Nhìn đám mây đen cuồn cuộn kia, Vương Lâm hít một hơi thật sâu, một cảm giác xúc động không nói nên lời chậm rãi nổi lên trong lòng hắn. Vương Lâm cố gắng kìm nén lại cảm giác xa lạ sau khi phát hiện ra những bí mật trên Chu Tước Tinh. Lần này trở lại Chu Tước Tinh, hắn đã làm xong tất cả mọi việc mà hắn muốn làm. Bây giờ, hắn muốn luyện hóa lực bài xích trong cơ thể, hắn muốn làm cho sinh tử, nhân quả, chân giả bổn nguyên của mình đại thành!
 
Sau khi đại thành, hắn muốn luyện hóa sát lục bổn nguyên kiếm do Thanh Thủy tặng cho, lấy sáu đạo bổn nguyên chứng đạo, phá vỡ Không Môn, trở thành cao thủ bước thứ ba!
 
Vương Lâm đứng lên xoay người đang định đi về phía sau, thì ở phía sau hắn, đám mây đen cuồn cuộn ngợp trời kia lao tới. Dường như ở bên trong có một sát thần đang nhìn chằm chằm Vương Lâm, giống như muốn cắn nuốt hủy diệt Vương Lâm như đã làm với con chim kia.
 
Lôi đình quấn vào nhau, ánh chớp lúc sáng lúc tối, dưới cơn mưa tầm tã này, một khí tức chết chóc bất ngờ từ bên trong đám mây đen bộc phát ra. Luồng sát khí này đến cực kỳ đột ngột!
 
Vương Lâm giơ chân lên đang định rời khỏi, đột nhiên dừng lại. Lông tóc toàn thân hắn trực tiếp dựng đứng lên, một cảm giác nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt hóa thành những tiếng tim đập kinh tâm động phách, khiến cho hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm vào đám mây đen cuồn cuộn kia, thần sắc trong nháy mắt trở nên vô cùng ngưng trọng.
 
-Không ổn!
 
Ba hình ảnh mà Vương Lâm nhìn thấy lúc trước lúc này nhanh chóng lóe lên trong đầu hắn. Con chim kia chết, bụi không tung lên, đá không động đậy!
 
Cảm giác nguy hiểm này thậm chí còn vượt xa lúc Vương Lâm ở trong vùng đất cổ mộ, vượt xa hết thảy những biến cố mà hắn gặp phải sau khi trở về giới nội. Cảm giác nguy hiểm này của Vương Lâm cũng giống như Hồng Điệp, là một sinh tử đại kiếp mà hắn phải gặp một lần trong đời!
 
Nếu vượt qua sinh tử đại kiếp này, hắn mới có tư cách sống tiếp! Đây là điều mà hắn hiểu ra ngay sau khi hắn nhìn thấy đám mây đen kia cuồn cuộn lao tới phía sau!
 
Đám mây kia cuồn cuộn ngợp trời, ở bên trong không phải là sát khí thật sự, mà sát khí này là do thiên địa lôi đình và tia chớp biến thành, Vương Lâm trong lúc hoang mang đã cảm thấy. Nhưng biến hóa này sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện, mà lại xuất hiện ở ngay trước mặt Vương Lâm. Đây chính là sự dị biến của trời!
 
-Thiên biến!
 
Đồng tử trong hai mắt Vương Lâm co rụt lại, hắn không nghĩ ngợi lập tức nhanh chóng tản thần thức ra bốn phía, trực tiếp bao trùm Chu Tước Tinh. Thần thức của hắn đi vào tinh không, ngay khi thần thức nhìn thấy rõ tinh không, thần sắc Vương Lâm liền đột biến!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.