Tiên Nghịch

Chương 1473: Ta không làm gì hết!




Phía tây bắc của tu chân tinh này, ở một nơi núi non trùng điệp, nơi này linh khí sung túc, dưới chân núi cây cối rất rậm rạp, đưa mắt nhìn không thấy giới hạn. Lá cây chi chít che khuất ánh mặt trời, khiến cho bùn đất ở bên dưới quanh năm ẩm ướt.
 
Ở sâu bên trong rừng cây này có một ngọn núi đơn độc, ngọn núi này tuy không cao, nhưng cũng có sương mù bao quanh, từ xa nhìn lại giống như là một ngọn núi sương mù, mở mở ảo ảo.
 
Một đạo hào quang trận pháp đột nhiên từ bên trong đinh núi kia lóe lên. Hào quang kia xuyên qua đinh núi này, từ bên trong đám sương mù xung quanh lóe ra.
 
Hào quang này duy trì được một vài nhịp thở mới từ từ yếu đi.
 
Bên trong ngọn núi kia không ngờ có một động phủ, động phủ tối đen như mực, mơ hồ còn lộ ra một cảm giác âm u.
 
Bên trong động phủ có một truyền tống trận, hào quang kia chính là từ trong trận pháp này truyền ra. Lúc này theo hào quang đang dần yếu đi, từ bên trong đó có ba thân ảnh xuất hiện, một trong số đó chính là người điên kia.
 
Người điên kia trừng mắt nhìn động phủ này, gãi đầu lẩm bẩm:
 
- Cứ làm cho bổn vương mù mở. Con bà nó, chỗ này là chỗ nào?
 
Hứa Lập Quốc cố nén sự hưng phấn trong lòng, vội vàng đi ra khỏi trận pháp, sau khi ho một tiếng liền hướng về người điên kia a dua cười nói:
 
- Vương gia, đã tới rồi, chính là nơi này. Ngài hãy chờ một chút, để ta đi xem tiểu nương tử kia đã chuẩn bị xong chưa.
 
Người điên kia vừa nghe thấy ba chữ tiểu nương tử liền lập tức không mù mở nữa, mà hai mắt sáng ngời, vỗ tay quát:
 
- Ha ha, bổn vương muốn xem có tốt như ngươi nói không. Nếu bổn vương hài lòng, bổn vương sẽ có thưởng.
 
Lưu Kim Bưu đi ra khỏi trận pháp, vung tay áo cuốn lấy một cái ghế đá ở cách đó không xa, để ở bên cạnh, trên mặt cũng lộ ra một nụ cười a dua, sau khi đỡ người điên kia ngồi xuống, đứng ở phía sau vuốt ve bả vai hắn.
 
Trong lúc vuốt ve, Lưu Kim Bưu này rất cố gắng, nặng nhẹ bóp thả cực kỳ xảo diệu, khiến cho người điên kia rất thoải mái, nhắm mắt lại hưởng thụ.
 
Một lúc sau, Lưu Kim Bưu dừng tay, đi sang bên cạnh người điên, thần sắc cung kính, quỳ hai chân xuống, khom lưng cúi đầu không nói.
 
Người điên kia chờ trong chốc lát, liền nghi hoặc mở mắt ra, nhìn Lưu Kim Bưu, gãi đầu mê man nói:
 
- Thôi rồi à? Nhanh vậy?
 
- Xin vương gia ban thưởng!
 
Lưu Kim Bưu không hề ngẩng đầu, mà giữ nguyên động tác, trầm giọng nói.
 
Người điên kia sửng sốt một chút, rồi lẩm bẩm nói:
 
- Nhéo vài cái mà đòi phần thưởng? Không cho, máu tươi của bổn vương rất quý, năm đó .
 
Không đợi hắn nói xong, Lưu Kim Bưu liền ngẩng đầu, nhìn người điên, thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói:
 
- Xin vương gia ban thưởng!
 
Người điên kia giận dữ, đứng dậy quát:
 
- Không cho là không cho!
 
Đối mặt với tiếng gào thét của người điên kia, Lưu Kim Bưu thần sắc như thường, trầm giọng nói:
 
- Sau khi vương gia tới tu chân tinh này, đồ ăn, đồ dùng, đồ chơi tất cả đều là do tại hạ làm ra, đã tốn không biết bao nhiêu linh thạch….
 
- Bổn vương không cho!
 
Người điên kia mặc dù vẫn gào thét, nhưng thanh âm đã nhỏ đi không ít.
 
- Hơn nữa đồ dùng và bạc sử dụng trong thành trì của phàm nhân này cũng là do tại hạ kiếm về…. Từng thứ một tại hạ cũng tính toán rất rõ ràng.
 
Thanh âm của Lưu Kim Bưu không nhanh không chậm, chậm rãi nói.
 
- Ôi, cũng không tốn bao nhiêu mà… cũng là các ngươi dẫn ta đi mà.
 
Thanh âm của người điên kia càng ngày càng nhỏ.
 
- Vương gia tới đây tổng cộng cũng đã mười ba ngày, đã tiêu tốn hết bảy mươi ba vạn linh thạch, chín trăm tám mươi lăm vạn lượng bạc. Vương gia, có muốn tại hạ kể cho người rõ từng chi tiết một không.
 
Lưu Kim Bưu nhìn người điên, bình tĩnh mở miệng, đứng ở nơi đó kể lại từng chi tiết một.
 
Người điên kia mở to hai mắt, trí nhớ của hắn có chút hỗn loạn. Trong hơn mười ngày này, chung quy hắn vẫn cảm thấy hình như không tốn kém gì, chỉ là muốn chơi đùa, muốn ăn ngon, sẽ sai Hứa Lập Quốc và Lưu Kim Bưu đi kiếm về.
 
Lúc này nghe thấy Lưu Kim Bưu nói ra từng chút một, không khỏi toát mồ hôi đầy trán.
 
- Đương nhiên là chủ nhân đã có căn dặn, muốn chúng ta phải chăm sóc vương gia. Đây là chuyện nên làm, huống hồ vương gia không phải là loại người nhỏ mọn, chỉ là tạm thời trên người không có linh thạch mà thôi. Có lẽ bảo bối và những thứ khác của vương gia đang ở chỗ của Tiểu Hồng nào đó.
 
Lời nói của Lưu Kim Bưu chuyển hướng.
 
- Đúng vậy, ngươi đi tìm Tiểu Hồng về đây. Ha ha, ngươi tìm được Tiểu Hồng rồi, thì bổn vương sao có thể là loại người nhỏ mọn như vậy được chứ, bổn vương không hẹp hòi một chút nào… Ngươi đi tìm Tiểu Hồng đi, tất cả những thứ của bổn vương đều ở trên người Tiểu Hồng.
 
Người đi kia theo bản năng lau mồ hôi, liên tục gật đầu.
 
- Vương gia rất là hào phóng, quyết sẽ không làm uổng bao nhiêu công sức của tại hạ, số linh thạch và ngân lượng kia tuy là toàn bộ tài sản mà tại hạ tích lũy được trong mấy ngàn năm qua, nhưng coi như là tại hạ tặng cho vương gia, cũng không muốn tìm Tiểu Hồng để tính toán làm gì.
 
Lưu Kim Bưu lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng, đi sang một bên không thèm nói nữa, mà ngẩn người ra nhìn vách đá ở phía trước, làm ra vẻ vô cùng thất vọng.
 
Người điên kia nhìn bộ dạng này của Lưu Kim Bưu, sau khi sờ sờ mũi cảm thấy trong lòng có chút không yên tâm, liền gãi đầu suy nghĩ một chút, rồi cắn đầu ngón tay, đau xót lấy một giọt máu tươi đưa cho Lưu Kim Bưu.
 
- Ngươi là người tốt, cũng giống như Hứa Lập Quốc đều là người tốt, bổn vương không phải là người nhỏ mọn, bổn vương rất hào sảng, sẽ không bạc đãi ngươi đâu!
 
Người điên kia cố nén sự đau lòng, nói một cách đại lượng.
 
Lưu Kim Bưu nén sự kích động trong lòng lại, sau khi nhận lấy giọt máu tươi, sắc mặt vẫn không chút thay đổi, thấp giọng tạ ơn.
 
Hắn càng như vậy, người điên kia càng cảm thấy hình như mình vẫn còn thiếu sót chút gì đó, rồi cắn răng ép ra bảy tám giọt máu tươi đau xót đưa cho Lưu Kim Bưu.
 
Thân thể Lưu Kim Bưu run lên, sự hưng phấn của hắn không giấu giếm nổi nữa, vội vàng thu máu tươi lại, rồi hướng về người điên kia vái một cái.
 
Đúng lúc này, Hứa Lập Quốc kia từ trong góc động phủ ở trước mặt đi ra.
 
Sau khi tới bên cạnh người điên, hắn cười nhẹ nói:
 
- Vương gia, tiểu nương tử kia đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ chúng ta đã vào chưa?
 
Người điên kia nghe thấy những lời này lập tức quên đi sự đau lòng, hưng phấn đứng dậy liên tục gật đầu.
 
Hứa Lập Quốc cười hắc hắc, ánh mắt nhìn người điên giống như là nhìn một kho báu di động, cùng với Lưu Kim Bưu hộ tống người điên này đi vào sâu bên trong động phủ.
 
Ở bên trong động phủ có một gian phòng, ở cửa phòng có một đạo hào quang lờ mờ ngăn cản, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong. Ở trong phòng hình như có một người đang khoanh chân ngồi.
 
- Vương gia, tiểu nương tử đang ở bên trong chờ ngài, mau đi vào thôi, hai người bọn tiểu nhân đứng hầu ở bên ngoài.
 
Sau khi đi vào trong cửa phòng, Hứa Lập Quốc vẻ mặt gian xảo, thấp giọng nói.
 
Người điên kia vẻ mặt đắc ý, gầm nhẹ lên vài tiếng, đang muốn đi vào trong phòng, đột nhiên quay đầu nhìn Hứa Lập Quốc, thần sắc ngưng trọng hỏi:
 
- Có thật là tốt như ngươi nói không vậy?
 
Hứa Lập Quốc vỗ ngực, gật đầu nói:
 
- Tiểu nhân không nói dối đâu, vương gia cứ thử thì sẽ biết.
 
Ánh mắt người điên kia lộ ra vẻ hưng phấn, xoay người trực tiếp đi vào bên trong đám hào quang, tiến vào trong phòng. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy ở cách đó không xa có một tu sĩ thanh niên mặc áo đen đang khoanh chân ngồi, tướng mạo cực kỳ anh tuấn.
 
- Ha ha, tiểu nương tử, nói cho bổn vương biết ngươi tên là gì, bổn vương sẽ có thưởng!
 
- Bần đạo là Pháp Hoa Tử.
 
Thanh niên kia nhướn mày, lạnh lùng nói.
 
Ở bên ngoài căn phòng, Hứa Lập Quốc xoa hai tay, thần sắc rất hưng phấn nhìn Lưu Kim Bưu cười nói:
 
- Âm mưu của lão Lưu ngươi quả là không tồi, nhờ mấy chục truyền tống trận lúc trước chúng ta đã lấy được không ít máu tươi. Ngươi yên tâm, theo ước định, hai ta sẽ chia ba bảy!
 
Lưu Kim Bưu mim cười lắc đầu nói:
 
- Chuyện này đáng là gì. Những người mà lão phu lừa năm đó không có kẻ nào điên, đều là những hạng người tu vi cao thâm, thông minh hơn người. Đối phó với bọn họ hiển nhiên cần phải sắp đặt chu đáo một chút, không thể có chút sơ hở.
 
Còn về người điên này, người này tâm tính đơn giản, mấy âm mưu chu đáo phức tạp lúc trước đối với hắn không có tác dụng, chỉ giống như là đàn gảy tai trâu thôi. Cho nên lúc này lão phu chỉ dùng những mẹo đơn giản nhất, tuy sơ hở trăm đường, nhưng lại vô cùng hữu hiệu.
 
Hứa Lập Quốc cười ha hả, gật đầu nói:
 
- Chúng ta phải tranh thủ thời gian, sau lần này vẫn còn có vài chỗ phải đi, cần phải kết thúc nhanh lên một chút, nếu không sát tinh kia trở về mà biết được thì… Tâm thần Hứa Lập Quốc run lên, quả thật hắn rất sợ hãi. Nói tới đây, sau khi tính toán thời gian một chút hắn liền lấy ra một ngọc giản, nắm chặt lấy.
 
Ngay khi hắn nắm chặt lấy ngọc giản này, truyền tống trận ở bên trong động phủ lập tức lại nổi lên hào quang. Trong đám hào quang kia có hơn mười tu sĩ, những tu sĩ này bộ dạng đều như hung thần ác sát, người dẫn đầu là một nữ tử. Nữ tử này vẻ mặt lạnh như băng, cùng với những người khác đi thẳng vào sâu bên trong động phủ.
 
Sau khi nhìn thấy hai người đám Hứa Lập Quốc, hai bên cùng mỉm cười. Hứa Lập Quốc kia đi tới trước cửa phòng, phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
 
- Vương gia, không xong rồi, đạo lữ của Pháp Hoa Tử tìm tới!
 
Vừa nói xong hắn liền phun ra một ngụm linh thể khí, toàn thân lộ ra vẻ mệt mỏi, trực tiếp ngã ở một bên.
 
Lưu Kim Bưu cũng đưa tay vỗ lên ngực, phun ra máu tươi.
 
Nữ tu kia hừ một tiếng, dẫn hơn mười kia theo sau, trực tiếp xé rách màn ánh sáng của căn phòng.
 
Bên trong màn ánh sáng, người điên kia ngồi đối diện với Pháp Hoa Tử, ngơ ngác nhìn đám tu sĩ xông vào từ phía sau, sững sờ ngây ra ở đó.
 
- Ngươi…. các ngươi muốn làm gì! Bổn vương…. bổn vương….
 
Ánh mắt người điên kia lộ ra vẻ hoảng sợ, cho đến bây giờ hắn vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
 
- Câm miệng! Không ngờ ngươi lại làm cái loại chuyện này!
 
Nữ tu kia lạnh lùng nhìn chằm chằm người điên, đám tu sĩ phía sau nàng cũng trợn mắt nhìn, đứng đầy trong phòng.
 
- Hả? Chúng ta có làm gì đâu, ta… ta chỉ hỏi hắn tên là gì thôi mà… ta… Người điên kia cuống quýt, vội vàng giải thích.
 
- Thanh niên áo đen đang khoanh chân ngồi kia trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, đứng dậy đi sang một bên, trầm mặc không nói gì.
 
- Đừng có nói dối! Hãy lấy máu tươi của ngươi đổ đầy mười cái bình này, nếu không ta sẽ giết chết bọn chúng!
 
Ánh mắt nữ tu này lộ ra vẻ hung ác, vung tay áo, liền có mười cái bình ngọc xuất hiện ở trước mặt người điên. Nàng chỉ tay về phía sau, lập tức Hứa Lập Quốc và Lưu Kim Bưu bị đám người kia lôi vào. Trên người Hứa Lập Quốc cắm đầy kiếm, thần sắc uể oải phát ra tiếng kêu thảm thiết.
 
- Vương gia, không cần phải để ý tới ta, người hãy chạy mau đi!
 
Toàn thân Lưu Kim Bưu cũng dính đầy máu tươi, nhưng sau khi hắn nghe thấy lời nói của Hứa Lập Quốc trong lòng liền thầm mắng, ánh mắt lóe lên lập tức kêu gào thảm thiết.
 
- Vương gia, chúng ta vì người mà bị liên lụy, vương gia là người hào sảng, phải cứu chúng ta… Tất cả mọi người ở đây không ai phát hiện ra trong lúc bọn họ hành động, ở phía sau bọn họ bỗng nhiên có một thân ảnh áo trắng, ánh mắt lộ ra hàn quang yên lặng đi ra.
 
- Hứa Lập Quốc, Lưu Kim Bưu, hai ngươi thật là to gan lớn mật! Được, được lắm!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.