Tiên Nghịch

Chương 1460: Huyền Vũ




-Viêm Lôi Tử, chuyện năm đó cũng không phải hoàn toàn như ngươi nhìn thấy đâu.
 
Thanh âm của Trọng Huyền Tử mang theo sự bi thương và hối hận đối với sư tôn. Trong lúc sắp sửa rời khỏi hắn quay đẩu lại phức tạp nhìn thoảng qua Viêm Lôi Tử Tinh không không có gió, cho dù chỉ là do thần thông gây ra. Lúc này trước khi Long Bàn Tử rời khỏi, cơn cuồng phong kia phá tan hồng quang ở bên trong cái khe mở ra toàn bộ những phong ấn trên đó khiến cho Thất Thải Giới hiện lên rõ ràng trước mắt Vương Lâm.
 
Theo từng trận ánh sáng bảy màu lóe lên một tiếng rít gào mang theo một vẻ điên cuồng từ trong cái khe truyền ra. Tiếng rít gào này giống như là của dã thú, lộ ra một sát khí cùng với mùi máu tanh.
 
Một tiếng rít gào này khiến cho Vương Lâm bình tĩnh trở lại. Hắn yên lặng nhìn cái khe bảy màu kia, hồi lâu sau quay đầu lại nhìn Viêm Lôi Tử ở phía sau.
 
Ánh mắt Viêm Lôi Tử thủy chung vẫn nhìn về hướng hai người bọn Trọng Huyền Tử rời khỏi, vẻ thù hận trong mắt hắn cực đậm.
 
Mối thâm thù của Viêm Lôi Tử với Trọng Huyền Tử Vương Lâm cũng không biết rõ nguyên nhản, nhưng từ sau khi Viêm Lôi Tử đến La Thiên đã làm tất cả đế phát động cuộc chiến với Liên Minh. Qua đó có thể thấy mối thù này sâu như biển!
 
-Việc này ta không thể giúp ngươi Vương Lâm thầm than một tiếng. Hắn biết được sức mạnh của sự thù hận nó đủ đề khiến cho một người trở nên điên cuồng.
 
Viêm Lôi Tử trầm mặc hồi lâu sau thu ánh mắt lại hướng về Vương Lâm ôm quyền vái một cái, thấp giọng nói:
 
-Mối thù của vãn bối với Trọng Huyền Tử là việc riêng, Phong Tôn không nên để trong lòng lúc này nên lấy đại cục làm trọng. Mối thù của vãn bối .nếu sau khi trận chiến này chấm dứt.
 
vãn bối tử vong, thì cũng sẽ tan thành mây khói, nếu hắn chết trận thì cũng sẽ như vậy. Nhưng nếu cả hai người bọn ta đều không chết, thì lúc đó vãn bối sẽ báo thù.
 
Sự thù hận trong mắt đã bị Viêm Lôi Tử ẩn giấu rất sâu. Hắn tu đạo nhiều năm có thể nhẫn nhịn lâu như vậy, thì cũng có thể nhịn được thêm ít ngày.
 
Hắn vĩnh viễn cũng không thể quên được cảnh tượng năm đó. Hẳn cùng với Trọng Huyền Tử vốn là đạo hữu chí cốt, cùng bởi vì yêu cầu của Trọng Huyền Tử mà hắn cùng với đạo lữ của hắn hai người cùng nhau gia nhập tu chân Liên Minh.
 
Ba người thường xuyên luận đạo với nhau, hắn rất đồng tình với những giải thích và phản bác của Trọng Huyền Tử, nên cam tâm nghe lệnh của y. Còn Trọng Huyền Tử đối với hắn cũng cực kỳ khách khí, hai người quân tử làm bạn với nhau, giống như nước có thể trôi mãi theo thời gian, giống như rượu càng ngày lại càng nồng.
 
Nhưng hết thảy mọi chuyện lại vì một việc mà hoàn toàn thay đổi. Viêm Lôi Tử thi thoảng lại bừng tỉnh trong lúc tĩnh tọa, cảnh tượng đã khắc sâu trong ký ức kia luôn khiến cho hắn phải nắm chặt tay lại. gầm lên từng tiếng phẫn nộ đến cực điểm.
 
Hắn không muốn nhớ lại nhưng ký ức đã khắc sâu ở trong đẩu, đã trở thành nguồn gốc của nỗi đau trong lòng hắn, như một cái gai đã đâm sâu vào trong da thịt, không thể rút ra khiến cho máu thịt thối rữa. biến thành đen kịt trở thành một sự đau đớn suốt cả đời hắn!
 
Vương Lâm thẩm than lắc đẩu nói:
 
-Thôi, nếu ngươi có thể hấp thụ sức mạnh hương hỏa của con hắc long kia cũng là một hồi cơ duyên. Bây giờ ta phải đi vào Thất Thải Giới này, trong đó rất nguy hiểm ngươi đừng đi theo Viêm Lôi Tử gật đầu hướng về Vương Lâm vái một cái từ biệt, rồi xoay người đi về đằng xa. Bóng lưng hắn có chút trùng xuống, lộ ra một vẻ già nua và bất đắc dĩ dường như còn ẩn chứa cả sự hiu quạnh và cô độc.
 
Cho đến khi Viêm Lôi Tử đi thật xa, Vương Lâm thu ánh mắt lại. Mối thù của Viêm Lôi Tử với Trọng Huyền Tử hiển nhiên không liên quan tới hắn hắn sẽ không đoán, mà cũng không muốn đoán.
 
Chuyện cũ mặc dù đã trôi theo năm tháng. Nhưng khi nghĩ lại cũng rất đau lòng. Giống như nước trong lòng bàn tay mặc dù chảy đi nhưng cảm giác lạnh lẽo thủy chung vẫn còn lại ở đó, át đi hơi ấm trong lòng bàn tay, lan tràn ra toàn thân Trong lúc trầm mặc, Vương Lâm xoay người đi về phía Thất Thải Giới kia. Bước chân của hắn không nhanh, nhưng mỗi một bước lại vô cùng kiên định. Hắn không hề quay đầu lại, cùng không hề do dự chút nào trong đời hắn đây là lần thứ hai hắn bước vào Thất Thải Giới!
 
Từng trận ánh mắt bảy màu tràn ngập khắp thiên địa này, chiếu sáng toàn bộ mặt đất. Liếc mặt nhìn nơi đây cực kỳ tráng lệ, rất dễ khiến cho người ta bị mê hoặc ở bên trong.
 
Bảy sắc như cầu vồng!
 
Đứng trên bầu trời của Thất Thải Giới này, Vương Lâm đưa mắt nhìn Thất Thải Giới này không giống nơi mà hắn tiến vào năm đó lắm. Nơi này mặc dù cũng có núi non ở khắp nơi, nhưng từ xa nhìn lại những ngọn núi này được bố trí tạo thành một trận pháp khổng lồ!
 
Trận pháp này do gần mười vạn ngọn núi lớn tạo thành, vô cùng chặt chẽ, khiến cho người ta có một cảm giác vô biên.
 
mỗi một ngọn núi đều lả một phẩn của trận pháp kia càng vào chỗ sâu những ngọn núi này lại càng hùng tráng đến cực điểm. Ở chỗ sâu nhất là một ngọn núi cao tới trời, bị mày mù lượn quanh, chỉ có một nửa thân núi lộ ra bên ngoài.
 
Nếu chỉ như thế thì cũng thôi, nhưng thứ càng khiến cho người ta rung động hơn chính là trên mười vạn ngọn núi này, mỗi một đỉnh núi đều có một tu sĩ đang khoanh chân ngồi.
 
Bọn họ không phải là đang thổ nạp. mà là đang rên lên một cách thống khổ! những tiếng rên này dung hợp lại với nhau trở thành một thanh âm thê lương bậc nhất trong thiên địa!
 
Thanh âm này ở bên ngoài Thất Thải Giới không thể nghe thấy được, nhưng ở bên trong Thất Thải Giới, lại trực tiếp truyền vào trong tâm thần, giống như mười vạn oan hồn đang rít gào giãy giụa rung chuyển cả thiên địa.
 
Mỗi một tu sĩ trên mười vạn đỉnh núi này. trong lúc ngồi khoanh chân, trên thân thể đểu có một vài tảng đá nhọn xuyên qua. lộ ra ngoài thân thể họ một cách dữ tợn. Từ xa nhìn lại những người này ngồi ở đó rõ ràng là đã bị người ta phong ấn. bị những tảng đá nhọn dựng lên đâm vào thân thể!
 
Những tu sĩ này đều ngẩng đầu ánh mắt vô thần nhìn lên bầu trời, trong miệng không khỏi truyền ra thanh âm bi ai.
 
Máu tươi giống như là vô tận từ trong cơ thể những tu sĩ này chảy xuống, theo những tảng đá nhọn tràn ra những ngọn núi dường như không hề khô lại, chảy xuống dưới chân núi.
 
Máu tươi vốn không nhiều lắm trên mỗi một ngọn núi cũng chỉ có máu của một người mà thôi, đối với một ngọn núi khổng lồ như vậy thật sự là không đáng kể. Nhưng tất cả đều không thể chống cự lại thời gian, theo thời gian trôi qua. Những giọt máu tươi như là đang tan chảy kia cũng dần dần càng ngày càng nhiều chỉ cần những tu sĩ bị giam cẩm này chưa chết, chỉ cần cơ thể bọn họ vẫn còn có thể tạo được máu tươi. Những đám khói hồng từ trên mỗi một đỉnh núi bốc lên, trong lúc vặn vẹo bay thẳng tới ngọn núi ở chỗ sâu nhất ở bên trong đám sương mù bảy màu kia.
 
Mười vạn ngọn núi. mười vạn tu sĩ!
 
Trong mười vạn tu sĩ này có một nửa trên mi tâm không ngờ còn có ấn ký, tất cả bọn họ đều là tu sĩ của giới ngoại! Một nửa còn lại hiển nhiên là tu sĩ của Liên Minh, bị giam cầm lại ở chỗ này không biết đã bao lâu.
 
Mùi máu tanh bốc lên ở trong Thất Thải Giới này, giống như dung nhập vào trong ánh sáng bảy màu. khiến cho bảy màu sắc xinh đẹp này cũng trở nên yêu dị.
 
những hư ảnh giống như u hồn lơ lửng, lởn vởn quanh mười vạn ngọn núi này. Từ trong miệng bọn họ truyền ra những tiếng niệm Đạo Kinh thì thào.
 
Trong mười vạn ngọn núi này còn có những cái thây sống, đang mê man chậm rãi đi lại. Ở bên trong mười vạn ngọn núi này không thể đi ra. quần áo của bọn họ vô cùng rách rưới, hai mắt chỉ có một màu xám.
 
Vương Lâm yên lặng nhìn tất cả mọi thứ trước mắt. Hồi lâu sau hắn chậm rãi đi về phía trước, tiến vào bên trong mười vạn ngọn núi. Ngay khi thân thể hắn bước vào, đột nhiên cấm chế trên mười vạn ngọn núi này như thể được kích hoạt. Những tiếng rên la thủy chung vẫn truyền ra vô tận kia trong nháy mắt chợt dừng lại.
 
Tu sĩ trên những đỉnh núi kia trong khoảnh khắc này hai mắt vốn đang nhìn bầu trời một cách mờ mịt đột nhiên đồng loạt khẽ động. Toàn bộ những ánh mắt giống như là những thanh kiếm sắc trực tiếp nhìn về phía Vương Lâm! Bọn họ không rên la nữa, vẻ mê man trong hai mắt lập tức bị oán khí thay thế nhìn chằm chằm Vương Lâm.
 
Bị ánh mắt của mười vạn tu sĩ này tập trung nhìn vào hai mắt Vương Lâm lóe lên. dừng bước chân lại.
 
Cùng lúc đó rất nhiều minh chí giả đang lơ lửng ở giữa mười vạn ngọn núi cũng dừng thì thầm, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm Vương Lâm.
 
Dường như Vương Lâm tiến vào khiến cho sự cân bằng ở nơi này lập tức bị phá vỡ, như thể một người sống xuất hiện giữa đám người chết, cực kỳ đột ngột, bị tất cả những tử tu kia chú ý.
 
-Máu.máu.
 
Trong sự yên tĩnh đến cực điểm này một tiếng nức nở mang theo một tiếng thở dốc chậm rãi truyền ra. Thanh âm này từ trong miệng một tu sĩ giới ngoại ở trên ngọn núi gần Vương Lâm nhất truyền tới.
 
Sự xuất hiện của thanh âm này khiến cho có càng nhiều thanh âm nức nở vang lên ngợp trời. Toàn bộ tu sĩ đều truyền ra câu nói này!
 
-Máu.máu.
 
Mười vạn tu sĩ kia toàn bộ đều hai mắt đỏ bừng. Bọn họ đã không còn thần trí, nhìn chằm chằm Vương Lâm tiếng rít gào phát ra càng ngày càng thê lương.
 
Đúng lúc này, một tu sĩ ở trên một ngọn núi phun ra một ngụm tươi. Ngụm máu tươi này vừa được phun ra liền lập tức hóa thành một đám sương máu tràn ngập. Ở bên trong đám sương máu này hình như có vô số u ảnh lóe lên.
 
Ngay sau đó càng có nhiều tu sĩ đồng thời phun ra máu tươi, những đám sương máu do máu tươi tạo thành lập tức tràn ngập khắp mười vạn đỉnh núi không ngừng dung hợp với nhau.
 
Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang thân thể sau khi dừng lại không do dự một chút nào liền trực tiếp tiến về phía trước. Tốc độ của hắn cực nhanh, đủ để phá vỡ hết thảy thiên địa hư vô Trong tiếng ầm ầm vang vọng, thân ảnh Vương Lâm như điện, trực tiếp tiến về phía trước.
 
Hắn rất nhanh trong khi những đám sương máu kia chưa hoàn toàn dung hợp lại với nhau đã lao đi rất xa, bước vào sâu bên trong mười vạn ngọn núi này, đi thẳng tới ngọn núi cao nhất kia.
 
Trong nháy mắt thân thể Vương Lâm đã tới gần ngọn núi cao nhất này. Ngay khi nhìn thấy nơi này hắn đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến cho hắn phải hít thật sâu!
 
Ở vị trí này hắn có thể thấy rõ mười vạn ngọn núi ở nơi này không phải là nằm trên mặt đất mà là được một con Huyền Vũ khổng lồ đã hóa đá nâng lên. Mười vạn ngọn núi này không ngờ chính là đặt ở trên lưng của con Huyền Vũ này!
 
Có thể nói mười vạn ngọn núi này hoàn toàn không phải là núi, mà là những cái gai khổng lồ ở trên lưng của con Huyền Vũ kia!
 
Con Huyền Vũ kia rất to lớn, chiếm cứ toàn bộ Thất Thải Giới này. Ở đằng xa, trên đầu của con Huyền Vũ này có một người đang khoanh chân ngồi. Người này nhìn như là một trung niên, nhưng có khí tức vạn cổ từ trên cơ thể hắn lan ra. Hắn khoanh chân ở nơi đó không có một chút sức sống nào.
 
Thân thể hắn như nối liền với con Huyền Vũ này, ở trên thiên linh của hắn còn có một cái gai dài ba tấc đâm lên. Nếu nhìn kỹ có thể thấy rõ ràng cái gai này là từ dưới thân thể hẳn đâm lên xuyên thấu qua thân thể, đồng thời phá vỡ xương sọ, đâm lên khỏi đỉnh đầu ba tấc!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.