Tiên Nghịch

Chương 1400: Nhằm vào Lỗ Phu Tử!




Tiếng gào thét này kinh thiên động địa, trực tiếp từ trong vòng xoáy truyền ra, hóa thành một cơn sóng vô hình quét về phía Vương Lâm. Bước chân Vương Lâm đột nhiên dừng lại.
 
Tiếng ầm ầm trong khoảnh khắc này truyền khắp bốn phía.
 
Đây là lần đầu tiên Lỗ Phu Tử cùng với Vương Lâm đối địch. Hai người mặc dù vẫn chưa ra tay, nhưng một người muốn tiến về phía trước, một người lại ngăn cản, ở trên tinh trận này đã triển khai một trận đánh.
 
Một tiếng gào thét đơn giản này là do tu vi cả đời của Lỗ Phu Tử hóa thành, còn ẩn chứa sức mạnh thần thông của tu sĩ bước thứ ba Không Niết Sơ Kỳ. Trong tiếng gào thét này, tinh không chấn động, dường như muốn tan vỡ. Còn có vô số những cái khe rất lớn bị xé mở, giống như những cái gai nhọn đâm về phía Vương Lâm.
 
Giống như cuồng phong ập tới mặt, dưới một tiếng gào thét này, sự hùng mạnh của Lỗ Phu Tử trong nháy mắt được hiển lộ ra. Nếu không phải là tu sĩ Thiên Nhân Đệ Ngũ Suy, dưới sức tấn công của sóng âm này, lập tức thân thể sẽ bị xé nát, nguyên thần tan vỡ mà chết.
 
Cho dù tu vi cũng đã đạt tới bước thứ ba, cũng là Không Niết Sơ Kỳ, dưới một tiếng gào thét này cũng sẽ bị cản trở, hoàn toàn không thể tiếp tục bước tới.
 
Nhưng tu vi của Vương Lâm cũng chưa đạt tới bước thứ ba, hắn nhờ có được Đạo cổ truyền thừa đạt tới thất tinh cổ Thần, lấy sự hùng mạnh của thân thể thất tinh cổ Thần, chống lại sức mạnh của bước thứ ba.
 
Sự mạnh mẽ của thân thể hắn đã đạt tới một trình độ cực kỳ khủng khiếp. Dưới một tiếng gào thét này của Lỗ Phu Tử, hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên tinh quang.
 
- Trong thiên hạ này, không có bất cứ một tiếng gào thét nào có thể sánh được với tiếng rống của Cổ Thần, đặc biệt là tiếng rống của Đạo cổ. Bước thứ ba, sao có thể sánh được.
 
Tinh điểm cổ Thần trên mi tâm Vương Lâm nhanh chóng lóe lên xoay tròn. Bảy tinh điểm chuyển động, cổ Thần lực ầm ầm tràn ngập toàn thân Vương Lâm, ở phía sau còn có cái đầu Đạo Cổ hiện ra.
 
Ngay khi cái đầu này xuất hiện, Vương Lâm mở miệng, hướng về vòng xoáy rất lớn ở chổ sâu bên trong tinh trận khổng lồ phía trước, phát ra một tiếng rống kinh thiên.
 
- GraooooH Thanh âm này như một tiếng rít gào, trong phút chốc điên cuồng truyền ra, trực tiếp áp đảo tiếng gào thét của Lỗ Phu Tử, hình thành một thanh âm ngợp trời, trong tiếng ầm ầm, quét thẳng về phía trước.
 
Mặc dù vẫn chưa thể bằng sức mạnh của một tiếng rống do thứ lực lượng kỳ dị trong cổ mộ mượn miệng của Vương Lâm truyền ra, đả thương rất nhiều cao thủ bước thứ ba, còn đẩy lùi cả Chưởng Tôn, nhưng lúc này, tiếng rống Đạo cổ của Vương Lâm cũng có thanh thế giống như vậy.
 
Tiếng rống ầm ầm ở giữa Vương Lâm và Lỗ Phu Tử chấn động cả thiên địa, dường như có hai người vô hình đang triển khai tấn công một cách điên cuồng. Trong tiếng rống này, toàn bộ tinh trận chợt chấn động, những cái khe trong tinh không lập tức tan vỡ. những tu sĩ dưới một tiếng rống này phun ra máu tươi, lại một lần nữa điên cuồng lùi về phía sau.
 
Trong vòng xoáy ở sâu bên trong tinh trận, đám người Viêm Lôi Tử sắc mặt trắng bệch, trong lúc thổ nạp nhanh chóng vận chuyển nguyên lực. Dường như nếu không làm như vậy, bọn họ dưới một tiếng rống này sẽ bị tan vỡ.
 
Lỗ Phu Tử khoanh chân ngồi phía trước đám người Viêm Lôi Tử, sắc mặt đại biến. Hắn cảm nhận được rõ ràng một sức tấn công không thể nào tưởng tượng được đang trực tiếp gào thét tới gần, muốn phá tan hết thảy những sự ngăn cản.
 
Tiếng gào thét của hắn dưới tiếng rống Đạo cổ này lập tức tan vỡ không còn phát ra chủ tiếng động. Dường như có cuồng phong thổi tới, quần áo toàn thân Lỗ Phu Tử bị thổi tung, tóc bay lên phần phật. Mặt hắn mặc dù biến sắc, nhưng trong mắt vẫn lộ ra hàn quang.
 
Chỉ là trong hàn quang này cũng có vẻ chấn động không cách nào che giấu được.
 
Hắn vốn tưởng rằng mình đã hiểu rõ hoàn toàn thực lực của Vương Lâm. Mặc dù đối phương trong tám nhịp thở đã phá vỡ trận pháp, nhưng hắn cũng có nhiều pháp bảo và thần thông, mặc dù cũng sợ hãi, nhưng theo hắn, đối phương cũng chỉ ngang hàng với mình, ai cũng không làm gì được nhau.
 
Nhưng lúc này, phân tích trước đây của hắn cũng có sự dao động kịch liệt. Trong một tiếng rống này có ẩn chứa một khí tức mà ngay cả hắn cũng cảm thấy kinh tâm động phách, thậm chí hắn còn mơ hồ có một cảm giác không thể chống cự.
 
Dường như giờ phút này từ bên ngoài tiến vào không phải là một tu sĩ, càng không phải là một Cổ Thần, mà là một thứ vượt xa khỏi sự hiểu biết của hắn, hoặc có lẽ là một sinh vật không thể xuất hiện trong thế giới này. Sinh vật này tràn ngập một vẻ bá đạo, một khí tức bá đạo ngợp trời từ trong một tiếng rống này điên cuồng lộ ra.
 
Không ai có thể cản trở, không ai có thể vì hắn mà nghênh chiến với hắn.
 
Trong tiếng ầm ầm, vòng xoáy chổ của Lỗ Phu Tử vốn lúc nào cũng xoay tròn, nhưng giờ phút này dưới cơn cuồng phong do tiếng rống tạo ra lại đột nhiên dừng lại. Dường như trong tiếng rống kia, vòng xoáy này không dám chuyển động.
 
Sắc mặt Viêm Lôi Tử trắng bệch, vẻ hoảng sợ trong mắt đã chiếm cứ toàn bộ tâm thần hắn. Hắn ngơ ngác nhìn Vương Lâm ở bên ngoài vòng xoáy, không có cách nào đem đối phương cùng với thân ảnh của người năm đó chồng khít lên nhau khiến hình ảnh của đối phương hiện giờ hòa hợp với hình ảnh của tu sĩ năm đó.
 
Mặc dù hắn đã chấp nhận sự thật, nhưng trong tiềm thức của hắn vẫn không thể tin được.
 
Liệt Vân Tử tu vi yếu nhất, năm đó lại còn bị trọng thương, mặc dù lúc này đã khôi phục, nhưng tu vi cũng không tiến triển nhiều lắm. Lúc này ở dưới tiếng rống này, mặc dù đã có Lỗ Phu Tử ngăn cản hơn phân nửa, nhưng chỉ cần dư âm cũng đủ khiến cho hắn đinh tai nhức óc, phun ra máu tươi, thân thể không ngừng lui về phía sau hơn mười trượng mới dừng lại được.
 
Ánh mắt hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, cũng giống như Viêm Lôi Tử xuyên qua vòng xoáy nhìn lên người Vương Lâm ở đằng xa. Vương Lâm trong mắt hắn vô cùng xa lạ, so với người trong trí nhớ của hắn khác nhau qua xa.
 
- Có thể trong mấy trăm năm mà đạt tới được tu vi bậc này, chẳng lẽ hắn đã hoàn toàn hiểu được bộ Chiến Tự Thiếp của Chiến gia ta hay sao. May mà ta cùng với hắn chưa có hiềm khích quá sâu, còn đem Chiến Tự Thiếp cho hắn tìm hiểu, nếu không, hôm nay chỉ sợ ngay cả Lỗ Phu Tử cùng không thể ngăn cản người này. Không ngờ hắn có thể mạnh đến như thế này.
 
Vẻ sợ hãi trong mắt nồng đậm nhất, da đầu tê dại, gần như hồn bay phách tán, đó chính là Huyết Thần Tử. Hắn biết năm đó mình đã đắc tội với đối phương quá sâu sắc, lúc này tận mắt nhìn thấy thân ảnh Vương Lâm, cảm nhận được sức mạnh của một tiếng rống kia, tâm thần kịch chấn, khiến cho thân thể hắn không khỏi run lên.
 
Thân là lão tổ của Diêu gia, thân là La Thiên Huyết Thần Tử, hắn cực kỳ cao ngạo, rất ít khi biết được cảm giác run rẩy. Nhưng lúc này, hắn thật sự hoảng sợ.
 
Sự hùng mạnh của Vương Lâm khiến cho hắn sợ hãi, khiến cho trong lòng hắn dâng lên một cảm giác không thể chống cự, nhất là chứng kiến ngay Lỗ Phu Tử cũng biến sắc, hắn lại càng tuyệt vọng. Nhưng trong lòng hắn, vẫn còn có một tia hy vọng.
 
Vương Lâm này tới nơi đây có lẽ không phải là để tìm ta, mà là vì Lỗ Phu Tử, hắn muốn cùng với Lỗ Phu Tử đánh một trận. Ta ở trong mắt hắn lúc này cũng chỉ giống như một con kiến, chắc hắn cũng không làm khó.
 
Trong tiếng rống ầm ầm, Vương Lâm nâng bước chân tiến về phía trước. Mỗi một bước chân lại có lôi đình ầm ầm vang vọng, dần dần hình thành một luồng uy áp vô biên, từ trên thân thể hắn khuếch tán ra, hướng về vòng xoáy ở phía trước trực tiếp áp xuống.
 
- Từ khi từ biệt ở Chu Tước Tinh, đạo hữu đã tiến triển tới mức này, khiến cho lão phu không thể không ngưỡng mộ.
 
Lỗ Phu Tử hít sâu một hơi, vẫn chưa đứng dậy, hai mắt nhìn chằm chằm Vương Lâm ở bên ngoài vòng xoáy, chậm rãi mở miệng.
 
Thanh âm của hắn truyền ra khỏi vòng xoáy, vang vọng bốn phía.
 
- Chuyện ở Chu Tước Tinh đã là chuyện cũ. Nhớ lại lúc đó, sức mạnh của Lỗ Phu Tử đạo hữu cũng khiến cho Vương mỗ phải kinh ngạc.
 
Vương Lâm không hề dừng bước, trong lúc tiến về phía trước bình tĩnh nói. Sau khi dứt lời, ánh mắt hắn quét về phía Viêm Lôi Tử, hướng về phía Viêm Lôi Tử ôm quyền nói.
 
- Viêm Lôi Tử đạo hữu, đã lâu không gặp. Làm La Thiên chấn động là vì muốn giải quyết một vài chuyện cũ, xin được thứ lỗi.
 
Năm đó là tiền bối, hiện giờ là đạo hữu, cũng không phải Vương Lâm muốn thay đổi cách xưng hô, mà ngay cả nếu hắn gọi Viêm Lôi Tử là tiền bối, thì Viêm Lôi Tử cũng không thể chấp nhận nổi.
 
Nhưng chỉ một lời nói này cũng khiến cho Viêm Lôi Tử đau khổ, đồng thời trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác vinh dự mà hắn không thể giải thích được. Hắn vội vàng đứng dậy, hướng về Vương Lâm ôm quyền vái một cái.
 
- La Thiên Tinh Vực chính là nhà của tiền bối, sao lại lại phải xin thứ lỗi.
 
Vương Lâm mĩm cười, dần dần đi về phía vòng xoáy.
 
- Trong Chu Tước Tinh, hai người chúng ta đã từng liên thủ, xem như đã có chút giao tình. Hôm này đạo hữu tới đây, Lỗ Phu Tử vốn phải vui mừng chào đón, nhưng tại sao đạo hữu lúc đến đây lại giết chết mười một người đang sắp đặt tinh trận của ta.
 
Lỗ Phu Tử nói một lời này, nheo hai mắt lại, lộ ra một tia hàn quang.
 
Vương Lâm thần sắc như thường, giơ tay phải lên chỉ vào Huyết Thần Tử bên cạnh Lỗ Phu Tử, mở miệng:
 
- Giết người hiển nhiên là có đạo lý của Vương mỗ, ngươi và ta không có hiềm khích, Vương mỗ cũng không muốn đánh với ngươi. Ta chỉ cần người này.
 
Huyết Thần Tử tâm thần chấn động, sắc mặt tái mét không còn một chút huyết sắc, ngón tay của Vương Lâm chỉ vào, giống như cướp đi toàn bộ sức sống của hắn.
 
Ở bên ngoài vòng xoáy trăm trượng, Vương Lâm dừng chân lại. Đối phương là lão tổ của La Thiên, còn là một cao thủ trong trận chiến với giới ngoại, mà ở trên Chu Tước Tinh, hai người đã từng liên thủ trong thời gian ngắn. Vương Lâm mặc dù không e ngại tu vi của đối phương, nhưng đối với cao thủ bước thứ ba cũng có sự tôn trọng, nên muốn lưu nể mặt đối phương một lại chút.
 
Sắc mặt Lỗ Phu Tử sắc mặt âm trầm, trong mắt hiện lên vẻ do dự.
 
- Lỗ Phu Tử tiền bối. Chổ đó, chỉ có vãn bối mới có thể đưa người đi Huyết Thần Tử sắc mặt trắng bệch, mang theo vẻ tuyệt vọng, nhìn về phía Lỗ Phu Tử, đang lo lắng mở miệng liền bị Lỗ Phu Tử cắt lời.
 
- Lão phu sẽ tự có định đoạt.
 
Lỗ Phu Tử đang khoanh chân ngồi liền đứng lên, hướng về phía Vương Lâm ôm quyền, chậm rãi mở miệng nói:
 
- Vương Lâm đ*o hữu, có thể nể mặt lão phu mà tha cho người này không. Việc này, coi như lão phu đã nợ ngươi một lần.
 
Vương Lâm nhìn Lỗ Phu Tử, hồi lâu sau lắc đầu.
 
- Người này đối với Vương mỗ rất có ích, mong đạo hữu đừng ngăn cản.
 
Lỗ Phu Tử kia thần sắc âm trầm. Tuy tính cách hắn cẩn thận, nhưng sự cao ngạo của cao thủ bước thứ ba cũng đã sớm ăn vào xương cốt. Mấy vạn năm qua, hắn đã quát tháo đã lâu, địa vị tôn quý đến cực điểm, có thể nói ở trong La Thiên nhất ngôn cửu đỉnh, không ai dám phản bác một chút nào. Lúc này hắn tự hạ thấp phong thái, lấy nợ ân tình để cầu xin, đối phương cũng phải nể mặt mình mới phải.
 
Nhưng lời nói của Vương Lâm giống như đối với tấm lòng của hắn không hề để ý đến, vì thế, trên mặt Lỗ Phu Tử này dần dần hiện lên một nụ cười lạnh.
 
- Lão phu muốn xem ngươi dựa vào cái gì mà tự tin như vậy. Trong tinh trận của lão phu, hãy cùng với lão phu đánh một trận. Một tiếng rống kia của ngươi tuy mạnh, thân thể mặc dù cường hãn hơn bước thứ ba, nhưng lão phu đã đạt tới bước thứ ba mấy vạn năm, sao một kẻ cuồng vọng như ngươi có thể hiểu hết được.
 
Vương Lâm thần sắc như thường, hai mắt chậm rãi lộ ra hàn quang, vẫn chưa tiến đến, mà tay phải vung lên bên cạnh người, lạnh lùng nói:
 
Đừng nói nhảm, ngươi muốn đánh, thì đánh đi.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.