Tiên Nghịch

Chương 1396: Vãng tích hồng nhan mộng




Tây Tử Phượng cắn môi dưới, chậm rãi bay về phía tu chân tinh nồng đậm linh khí phía trước, hai mắt nhắm lại, không hề có nước mắt chảy ra.
 
Nước mắt của nàng từ tám trăm nãm trước đã chảy khô rồi.
 
Từ từ, tu vi bên trong cơ thể nàng vận chuyển, dần dần hình thành một luồng ánh sáng nhu hòa, khuếch tán ra. Nguyên thần của nàng cũng chậm rãi bay ra, hóa thành một luồng thần thức bay thẳng tới thiên không phía trước, tới tu chân tinh đã không còn tu sĩ hay phàm nhân kia.
 
Đột nhiên, thần thức giống như tiếp xúc với tu chân tinh, sắc mặt Tây Tử Phượng tái nhợt, hung hăng cắn răng một cái, thần thức mạnh mẽ giật manh!
 
Tu chân tinh này lập tức vang lên tiếng ầm ầm. sự thong thả chuyển động bị thần thức này trực tiếp khiến cho dừng lại một chút!
 
Nhưng ngay trong nháy mắt này, một luồng lực phản chấn không cách nào hình dung nổi ầm ầm đánh sâu vào trong thần thức của Tây Tử Phượng.
 
Tây Tử Phượng phun một ngụm máu tươi, phần thần thức phân ra từ nguyên thần kia không thể thừa nhận lực phản chấn này, trong nháy mắt bị xé tan!
 
Sắc mặt nàng trắng bệch, thân thể liên tục lui lại phía sau hơn mười trượng, nguyên thần lại tràn ra một lần nữa. hóa thành một phần thần thức lao tới tu chân tinh này, lại tiếp tục lay động!
 
Tiếng ầm vang kịch liệt truyền ra. Tu chân tinh kia chấn động manh mẽ, mơ hồ có chút dấu hiệu thay đổi quỹ tích. Chẳng qua lực phản chấn so với vừa rồi lại càng thêm mạnh mẽ, trong tiếng ầm vang tràn tới, khiến thần thức của Tây Tử Phượng bị lực bộc phát này một lần nữa đánh tan!
 
Lần sụp đổ này khiến cho thần thức của nàng tan ra từng phần, nguyên thần cũng bị thương nặng, bị cuốn trớ lại cơ thể, máu tươi từ miệng phun ra. Thân thể nàng run rẩy, dường như đứng không vững, sắc mặt xám như teo tàn. ngay cả hai mắt cũng trờ nên ảm đạm.
 
- Phế vật vô dụng!
 
Trong tiếng hừ lạnh, nam tử trung niên sứ giả của Lôi Tiên Điện kia bước tới, trực tiếp lướt qua Tây Tử Phượng, vung tay áo lên, thần thức tiến thẳng tới tu chân tinh kia, quát khẽ một tiếng. Tu chân tinh nọ liền ầm ầm chấn động, chậm rãi thoát khòi quỹ đạo mà nó đã chuyển động trong vô số nãm qua.
 
- Di tinh!
 
Nam tử trung niên ôm một cái vào hư không, giống như ôm chặt lấy tu chân tinh nọ vậy, hướng về phía sau hét lớn.
 
Gần trăm tu sĩ kia không cần phải đợi hắn sai bảo, khi lời nói này vừa truyền ra liền tiến về phía trước, từng đạo tơ tằm màu bạc hiện ra, tiếp xúc với tu chân tinh kia, hình thành một cái võng bạc khổng lồ, bao phủ cả tu chân tinh này, đồng thời phát lực lôi đi.
 
Chi có độc một lão già là khi đi qua bên cạnh Tây Tử Phượng thờ dài một tiếng, từ túi trữ vật lấy ra một lọ đan dược, rất nhanh đưa cho nàng.
 
- Tây Tử đạo hữu, lão phu nãm đó cũng là được hắn mang ra khòi Lôi Tiên Giới.
 
Lão già này nhẹ giọng nói, sau đi lướt qua người Tây Tử Phượng.
 
Tây Tử Phượng yên lặng nhận bình đan dược, ánh mắt lộ vé cảm kích. Bên trong đó có đan dược trân quý của La Thiên Tinh Vực, sau khi nuốt vào tốc độ chữa thương nhanh hơn rất nhiều. Tám trăm nãm nay sự trợ giúp của những thế giao với Tây gia còn chẳng bằng những người được Vương Lâm mang ra khòi Lôi Tiên giới. Nếu không có những người này thì cuộc sống của Tây Tử Phượng sẽ gian nan hơn nhiều.
 
- Còn đứng ờ nơi đó làm gì, không lại đây di tinh. Phế vật đúng là phế vật, có dung mạo đẹp lại còn hủy đi. Nếu lúc đầu ngươi đồng ý yêu cầu của ta thì làm sao có ngày hôm nay!
 
Nam tử trung niên sứ giả của Lôi Tiên Điện cười lạnh nói.
 
- Sứ giả đại nhân, Tây Tử đạo hữu cũng đã gia nhập Lôi Tiên Điện, tuy rằng tu vi không đủ nhưng thân phận cũng giống như chúng ta. Thương thế của nàng lúc chấn động tu chân tinh còn chưa lành, người cần gì phải bức người như vậy. Cho nàng ta điều dường một chút không được sao!
 
Lão già vừa tặng thuốc không nhịn được nữa. mờ miệng phản bác.
 
Ánh mắt nam tử trung niên kia lóe lên. nhìn về phía lão già vừa nói.
 
- Bổn sử giả làm việc còn cần ngươi phải chi trò này nọ sao!
 
Lão già này có tu vi Khuy Niết sơ kỳ, bị ánh mắt của nam tử trung niên kia nhìn chằm chằm vào lập tức cảm nhận được uy áp khổng lồ ập tới. Nhưng lão vẫn cắn răng ngẩng đầu. cười lạnh mờ miệng nói.
 
- Ngươi hiện tại cũng có thể biết là Tây Tử đạo hữu chung tình với hắn nãm đó. Lúc hắn còn ờ đây ngươi dám thế này chắc!
 
Lời này vừa thốt ra. ánh mắt nam tử trung niên kia liền lộ hung quang, tâm thần cũng chấn động. Hắn đương nhiên hiểu người đối phương nhắc tới là ai. Khí thế trong trận đánh phong tiên kia dù là cảnh giới Dương Thực nhưng cũng khiến cho người ta phải ngường mộ.
 
Căn bản không ai dám ờ trước mặt người đó lộ nửa điểm bất kính. Nhất là một trận đánh tại Liên Minh Tinh Vực, người kia hoàn toàn nổi lên. danh chấn cả hai đại tinh vực, tiếng tãm như cồn. Nam tử trung niên trước mặt này so với hắn chẳng khác gì một con kiến hôi.
 
- Hắn sớm đã rời đi, thậm chí có khả năng đã chết rồi.
 
Không đợi nam tử trung niên nói xong thì lão già kia đã cười lạnh cắt lời.
 
- Nếu như đã về thì sao!
 
Một câu này khiến nam tử trung niên trầm mặc. Hồi lâu sau hắn hừ lạnh một tiếng, vung tay áo quát:
 
- Chớ nhiều lời, Tây Tử Phượng, còn cả ngươi nữa. nhanh chóng di tinh!
 
Lão già kia liếc nam tử trung niên một cái, không nói gì nữa. gia nhập vào trong đám tu sĩ di tinh.
 
Tây Tử Phượng vẫn luôn trầm mặc, bò qua việc chữa thương mà yên lặng tiến lên. cắn răng phân ra một phần thần thức hóa, thành một sợi tơ bạc, dẫn dắt tu chân tinh kia, cùng với mọi người chầm chậm lui lại phía sau.
 
Nam tử trung niên kia nhìn về phía trước, thần sắc âm trầm. Hắn bị một câu nói của lão già kia khiến trong lòng không yên.nếu đã về rồi thì sao.những lời này cứ vờn quanh tai hắn, thật lâu không tiêu tan.
 
Một đám gần trăm người trong tiếng ầm ầm khi tu chân tinh di động, chậm rãi bay về phía trước, dần dần đi xa.
 
Nhưng không bao lâu sau. ờ tinh không phía trước những người này lại xuất hiện một thân ảnh mặc bạch y. Thân ảnh này mái tóc trắng xóa tung bay, chậm rãi bước đi trong tinh không.
 
Khin hắn bước đi thong thả như vậy nhưng trên thực tế một bước của hắn lại lướt qua tinh không vô tận. Trong mắt người khác, một bóng trắng nhoáng lên, tỏa ra một cảm giác khiến người ta hầu như hít thờ không thông, như bị một ngọn núi lớn đè lên nhưng chi trong nháy mắt liền tiêu tán. Bóng trắng kia cũng biến mất khòi tầm mắt của mọi người.
 
Hết thảy mọi chuyện chi phát sinh trong nháy mắt, nhanh tới mức người ta chưa kịp có phản ứng, giống như là ảo giác vậy.
 
Thân thể tất cả mọi người đều chấn động, ánh mắt lộ vé hoảng sợ. Khất là nam tử trung niên kia sau khi sửng sốt thì tâm thần tràn ngập sự kinh hoàng.
 
Không đợi bọn họ thức tinh từ trong rung động, một tiếng kêu khẽ vang lên, giống như từ trong tinh không truyền ra.
 
Tiếng nói này rơi vào trong tai mọi người khiến cho cả trăm tu sĩ này tâm thần ầm vang một lần nữa. sắc mặt đám người này đại biến, đồng loạt lùi lại phía sau.
 
Toàn thân Tây Tử Phượng run rẩy. Tiếng nói này dù chi có một tiếng kêu khẽ nhưng khi rơi vào trong tai nàng lại giống như thiên địa sụp đổ, khiến cho tâm thần nàng chấn động mãnh liệt.
 
Nàng theo tiềm thức ngẩng đầu lên. nhưng không nhịn được lại càng cúi sâu xuống, thân thể vừa lùi lại phía sau, trốn trong đám tu sĩ, trong lòng có một tâm tình không thể nói lên lời, khiến cho nàng không muốn người ta nhìn thấy mình.
 
Tiếng kêu khẽ kia còn đang vang vọng, thân ảnh mặc bạch y vừa biến mất kia đột nhiên lại xuất hiện trong tinh không trước mặt mọi người, ánh mắt nhìn về phía bọn họ!
 
Dưới ánh mắt này, không ai có thể nhìn rõ bộ dáng của hắn. Dường như người này là một mặt trời màu trắng, tỏa sáng vạn trượng, khiến cho người ta không thể nhìn kỹ.
 
Khất là nam tử trung niên đứng ờ phía trước tâm thần là càng chấn động. Ánh mắt này khiến mọi hoạt động của thân thể hắn đều đình chi, ngay cả nguyên thần cũng bị áp chế trong cơ thể, không dám nhúc nhích chút nào.
 
Dường như ánh mắt này là thực thể, khóa chặt lấy hắn, gông lấy nguyên thần. Dường như chi cần một ý niệm của đối phương là thân thể hắn sẽ ầm ầm nổ tung, nguyên thần trực tiếp bị bóp nát!
 
Đây là một sự tồn tại nằm ngoài khả năng giải thích của bọn họ!
 
- Tiền.tiền bối.
 
Nam tử trung niên kia tu vi cao nhất nhưng khoảng cách tới thân ảnh mặc bạch y cũng là gần nhất. Giờ phút này thân thể hắn mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, tiếng nói run rẩy, đang muốn nói chuyện.
 
Thân ảnh mặc bạch y này chỉnh là Vương Lâm!
 
Vương Lâm vốn cũng không để ý tới đám tu sĩ này. Khung trong nháy mắt khi đi qua họ, hắn lại dường như cảm thấy có một người.một người mà năm đó hắn đã từng gặp, một nữ tử có ý ái mộ mình.
 
Nữ tử này nếu giống như năm đó thì Vương Lâm sẽ không dừng lại. Nhưng hắn lại có thể nhìn thấy một chuyện khiến trong lòng hắn đau xót. Dưới ánh mắt của hắn, đám tu sĩ phía trước dường như tiêu tan, chi còn một nữ tử đang ẩn núp cúi đầu, sắc mặt tái mét, thân thể run rẩy.
 
Khin nữ tử này, cho dù nàng cúi đấu thì Vương Lâm vẫn có thể thấy được vết sẹo kinh hãi trên mặt nàng. Hắn đứng trầm mặc ờ nơi này.
 
Tây Tử Phượng cắn môi dưới. Tám trăm nãm qua nàng vốn tưởng rằng nước mắt của mình đã chảy khô, chảy sạch, không còn chút nào nữa. Nhưng hôm nay, trong nháy mắt vừa rồi, khóe mắt nàng lại có hai hàng lệ trào ra, lăn qua gương mặt, rơi xuống cũng không thẳng tắp. Mà hàng lệ khi chảy trên mặt, gặp phải vết sẹo kia liền bị thay đổi phương hướng.
 
Nàng muốn bỏ chạy. Nàng không muốn đối phương nhìn thấy mình. Đây là một loại tâm tình rất phức tạp, bởi vì nàng đã không còn như nãm đó.
 
Nàng thà cả đời cô độc già đi, đến khi chết đi cũng không muốn dưới tình huống này, khi bản thân đang vô cùng chật vật, với vé mặt xấu xí này mà để người đó nhìn thấy.
 
Nước mắt lại càng lăn xuống nhiều hơn. Nàng cúi đầu thật sâu, thân thể theo tiềm thức lui lại phía sau, tiếp tục lui lại phía sau.nàng muốn trốn tới chân trời góc bể, trốn tới tận cùng của tinh không, trốn tới một nơi mà đối phương không thể nhìn thấy, yên lặng vỗ về trái tim mình. Yên lặng lau đi những giọt lệ này.
 
- Tây Tử Phượng.ta là Vương Lâm.
 
Vương Lâm nhìn nữ tử trung niên đang lùi lại phía sau này, nhẹ giọng nói. Hắn làm sao quên được năm đó, tháng đó, ngày đó, nữ tử mang vé mặt tươi cười xinh xắn, đứng trong đám người nhìn mình.
 
Giờ dung nhan đó đã già đi, mang đầy vẽ ưu thương, không dám nhìn mặt hắn.
 
Trong tích tắc khi hắn nói tới tên của bản thân, cả trăm tu sĩ ờ nơi này ầm ầm chấn động. Nhất là nam tử trung niên kia trong nháy mắt khuôn mặt dường như mất toàn bộ máu huyết, ngay cả trái tim cũng không đập nổi nữa, ngay cả nguyên thần cũng bị một câu nói này mà sụp đổ, linh hồn vì một cái tên này mà chia nãm sẽ bảy, hồn phi phách tán!
 
Vương Lâm!
 
Đây chính là một cái tên từng chấn động tám phương tại La Thiên Tinh Vực!
 
- Ta không phải Tây Tử Phượng.tiền bối nhận lầm rồi.
 
Nữ tử nọ vẫn lùi về phía sau, tiếng nói run rẩy, giống như đã không còn đường lui, cắn môi.
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.