Tiên Nghịch

Chương 1387: Về nhà!




Trong La Thiên Tinh Vực dưới một không khí khẩn trương, ở phía tây bắc của La Thiên Tinh Vực có một tinh trân vô biên do bốn trăm ba mươi chín tu chân tinh tạo thành. Bên ngoài tinh trân này có rất nhiều tu sĩ qua lại, không ngừng tích tụ uy lực cho tinh trận này và đánh ra ấn ký.
 
Ở chỗ xa hơn, cầu vồng gào thét, vô số tu sĩ chia thành từng tổ dưới sự dẫn đầu của người chỉ huy từ trong tinh hải mịt mờ chọn ra rất nhiều tu chân tinh, mạnh mẽ kéo đến.
 
Ở bên trong tinh trân này có một vòng xoáy sương mù. Đám sương mù này không dày, có thể nhìn thấy rõ ở bên trong đám sương mù là một lão già đang khoanh chân ngồi.
 
Lão già này toàn thân mặc đạo bào, thần sắc không giận mà uy nghiêm, nhưng sắc mặt lại hơi tái nhợt, trong lúc thổ nạp có sấm sét ầm ầm, giống như bên trong cơ thể của lão già này ẩn chứa vô số đạo sấm sét.
 
Lão già này chính là cao thủ bước thứ ba trong La Thiên Tinh Vực, Lỗ Phu Tử Không Niết Sơ Kỳ!
 
Thân là cao thủ bước thứ ba trong giới nội cực kỳ hiếm thấy, mấy vạn năm khó có được một người, Lỗ Phu Tử cũng giống như thần tiên, địa vị cực cao, hết thảy tu sĩ trong mắt hắn cũng chỉ giống như con kiến!
 
Lỗ Phu Tử có thể nói là người bảo vệ cho Lỗ Phu Tử cũng là người năm đó đã phát động cuộc đại chiến với Liên Minh. Cả đời này hắn chỉ có trước mắt Thác Sâm là chật vật, phải trốn chạy.
 
Sau đó Thác Sâm kia xuất hiện ở La Thiên Tinh Vực, Lỗ Phu Tử này kinh tâm động phách, thi triển bí thuật vội vàng trốn đi, cho đến khi Thác Sâm rời khỏi, lúc này mới lại xuất hiện.
 
Sau nhiều năm chữa trị, tuy hương hoả không đủ, nhưng Lỗ Phu Tử cũng có phương pháp đặc biệt, nên thương thế sau trận đánh với thác sâm cũng đã dần hồi phục.
 
Tất cả mọi chuyện đang rất yên bình, nhưng ngày hôm nay, ngay khi Vương Lâm từ cổ mộ đi ra, bước vào La Thiên Tinh Vực, Lỗ Phu Tử đang khoanh chân ngồi lập tức mở bừng hai mắt, trong khoé mắt loé lên tinh quang!
 
Hắn không kịp suy nghĩ kỹ càng, lập tức cảm nhận được uy áp Vương Lâm phát ra, quét ngang toàn bộ La Thiên Tinh Vực. Dưới uy áp này, Lỗ Phu Tử sắc mặt âm trầm đại biến, hắn nhanh chóng đứng lên, mắt lộ vẻ kinh hoàng, quắc mắt nhìn chằm chằm đằng xa. Ánh mắt hắn như có thể xuyên thấy hết thảy, nhìn thấy Vương Lâm đang ở đằng xa bước vào La Thiên Tinh Vực!
 
Nhưng hắn vẫn chưa kịp thấy rõ liền lập tức bị một luồng đại lực trong lúc hoang mang nhập vào trong thần thức, làm nhiễu loạn tâm thần hắn, lập tức hoa mắt, toàn bộ đều trở nên mơ hồ.
 
Lỗ phu tử sắc mặt đại biến, lông mày nhăn lại.
 
- Người này là ai…thấy không rõ hình dáng. Nhưng thần thức của hắn, ta cảm thấy dường như đã từng quen biết…. Hắn vẫn chưa đạt tới bước thứ ba, nhưng vì sao ở trên thân thể mơ hồ của hắn, ta lại có một cảm giác đáng sợ như vậy!
 
Ở bên trong vòng xoáy, cũng không phải chỉ có một mình Lỗ Phu Tử, ở bốn phía của hắn lúc này có bốn lão già đang ngồi. Lỗ Phu Tử đứng dậy, thần sắc biến hoá khiến cho bốn lão già này tâm thần chấn động, đều đứng lên nhìn về phía Lỗ Phu Tử Bốn lão già này nếu là Vương Lâm thì liếc mắt một cái sẽ nhận ra bọn họ đều là những tu sĩ quen thuộc năm đó.
 
Viêm Lôi Tử của Lôi Tiên Điện, Liệt Vân Tử năm đó bị Vương Lâm đánh trọng thương, còn có lão tổ của Diêu gia Huyết Thần Tử đã từng truy sát Vương Lâm bị Thanh Thuỷ cản trở, sau đó bị trọng thương trong trận đánh ở Liên Minh đã hồi phục!
 
Ngoài ba người này, người cuối cùng chính là Hướng Vân Đông!
 
Hướng Vân Đông này chính là người đã dẫn đường đưa Vương Lâm tới tổ tinh của Hướng gia, khiến cho Vương Lâm phải chịu đựng Thất Tịch Thuật, bị lão tổ Hướng gia lừa gạt hút đi gần như toàn bộ sức sống!
 
- Tiền bối, không biết đã xảy ra chuyện gì vậy?
 
Viêm Lôi Tử đi theo Lỗ Phu Tử đã lâu, lúc này nhìn thấy đối phương biến sắc, tâm thần không khỏi chấn động, do dự một chút, rồi ôm quyền cung kính hỏi.
 
Đám người Liệt Vân Tử ánh mắt ngưng trọng, trong lúc này trong lòng dâng lên một cảm giác không ổn. Lỗ Phu Tử trước mắt bọn họ là một cao thủ bước thứ ba hung mạnh không thể tưởng tượng được, nhân vậy như vậy là người trong truyền thuyết, trong thiên địa có thể có chuyện khiến cho đối phương biến sắc.
 
Chỉ là bốn người bọn họ chưa kịp nghe một lời nào của lỗ phu tử liền lập tức cảm nhận được một uy áp khiến cho bọn họ tâm thần chấn động, ầm ầm từ xa bên trong tinh không quét ngang tới.
 
Sức mạnh của uy áp này truyền đến thân thể của bốn người giống như có một luồng đại lực trực tiếp đánh tới, trong thời gian ngắn bốn người biến sắc, tâm thần chấn động, ở dưới uy áp này có một cảm giác như muốn tan vỡ.
 
Cũng may uy áp này chỉ loé lên một chút, nhưng nó giáng xuống trong nháy mắt cũng khiến cho bốn người sắc mặt tái nhợt, trong lúc hoảng sợ nhất tề biến sắc.
 
Mơ hồ bọn họ đoán được đây chính là nguyên nhân khiến cho Lỗ Phu Tử trong truyền thuyết thất thố!
 
Thần sắc Lỗ Phu Tử ầm trầm, ánh mắt loé lên. Cả đời hắn tính cách cẩn thận, rất ít khi mạo hiểm. Chỉ có một lần duy nhất, kết quả là ở trước mặt Thác Sâm bị trọng thương suýt chết không nói, nhưng sau đó lại không như chó nhà có tang chạy trốn tránh né Thác Sâm Cho nên từ đó về sau hắn hành sự lại càng cẩn thận, nhất là sức hung mạnh của uy áp vừa rồi khiến cho hắn hãi hung khiếp vía, lúc này không thể không hiểu rõ, cho nên trước tiên phải tự mình điều tra. Vì thế sau khi trầm ngâm một láy, Lỗ Phu Tử trầm giọng nói:
 
- Bốn người các ngươi hãy bày ra La Thiên Huyễn Kính, lão phu muốn xem người này là ai! Đến La Thiên Tinh Vực để làm gì!
 
Bốn người Viêm Lôi Tử cung kính tuân mệnh, tâm thần chấn động, không cần nghĩ ngợi, nhanh chóng phân làm bốn phương hướng khoanh chân ngồi xuống. Bốn người hai tay bấm quyết, thi triển thần thông giống ý hệt nhau. Thần thông này do Lỗ Phu Tử truyền thụ, bốn người đã không ngừng tu luyện, lúc này đã đạt tới viên mãn.
 
Trong lúc bọn họ bấm quyết, lập tức có một đám bạch quang nhanh chóng loé lên. Đám bạch quang này ở giữa bốn người càng ngày càng sang, chỉ một lát liền hoá thành một tấm gương màu trắng như mặt nước.
 
Tấm gương này hiện ra, trên đó tràn ngập gợn sóng vặn vẹo, có chút mơ hồ. Lỗ Phu Tử ánh mắt loé lên, tay phải bấm quyết ngón tay trỏ như kiến trực tiếp cách không điểm lên trên tấm kính hư ảo như mặt nước kia.
 
Gợn sóng trên mặt kính này bỗng nhiên không còn vặn vẹo nữa, mà chậm rãi lắng xuống, nhanh chóng ở bên trong hiện ra một vùng tinh không. Trong tinh không kia có một người tóc bạc, đang chậm rãi bay đi!
 
Vương Lâm ở trong La Thiên Tinh Vực này chậm rãi đi về phía trước, hết thảy xung quanh khiến cho hắn cảm thấy rất quen thuộc. La Thiên này mặc dù không phải là Liên Minh, nhưng Vương Lâm năm đó ở nơi này đã để lại rất nhiều dấu chân.
 
- Không biết những người năm đó hiện giờ có còn không ….
 
Vương lâm than nhẹ, trong lúc bước đi đột nhiên nhướn mày, ngẩng đầu nhìn thoáng qua tinh không lấp lánh, lôi đồ trong mắt phải loé lên.
 
- Cút ngay!
 
Vừa dứt lời, lôi đồ trong mắt phải của Vương Lâm lập tức gào thét từ trong đồng tử của hắn hiện ra. Tinh không ầm vang, ngay khi lôi đồ này giáng xuống, phá khai hư vo, trong tiếng nổ ầm ầm, chẳng biết đã đi đâu!
 
Lỗ Phu Tử ở nơi đó, ngay khi bốn người Viêm Lôi Tử tạo thành tấm gương hư ảo nhìn thấy rõ rang người áo trắng tóc trắng kia, liền nghe thấy lời nói từ trong miệng Vương Lâm phát ra.
 
Trong tiếng ầm vang, tấm gương hư ảo này lập tức bùng lên lôi đình kinh thiên, từng đạo thiểm điện vạn trượng trực tiếp từ bên trong tấm gương hư ảo kia lao ra, quét ngang thiên địa.
 
Ầm một tiếng, tấm gương hư ảo kia trực tiếp tan vỡ thành từng mảnh, còn có lực xung kích vô biên khuếch tán ra. Lỗ Phu Tử lại biến sắc, vung tay sao về phía trước, đem lực xung kích này cuốn lấy, đẩy lên trời!
 
Chỉ thấy lôi đình vô tận dưới một cái vung tay này nhất tề lao lên trời, hoá thành tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngừng, chấn động tu sĩ xung quanh! Khi bọn họ ngẩng đầu lên, toàn bộ tinh không dường như bị lội đình thay thế, giống như lôi kiếp giáng xuống!
 
Viêm Lôi Tử phun ra máu tươi, thân thể vội vàng lui về phía sau, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin. Trong lòng hắn phút này có một thanh âm đang gào thét, đang điên cuồng rít gào!
 
- Vương Lâm ! Hắn là Vương Lâm !
 
Hắn nhìn thấy rõ hình dáng của người áo trắng tóc trắng kia, hắn vĩnh viễn không thể quên được thân ảnh của đối phương!
 
Liệt Vân Tử cũng phun ra máu tươi, thân thể trong lúc về phía sau thần sắc lộ vẻ hoảng sợ cũng kinh hãi ngợp trời. Hắn tiếp xúc với Vương Lâm nhiều nhất, nhất là lần cuối cùng ở Chu Tước Thánh Tông còn bị Vương Lâm đàn áp, đã khắc sâu trong trí nhớ!
 
Lúc này hắn nhìn thấy người mặc áo trắng kia không ngờ lại giống hệt Vương Lâm , trong thời gian ngắn đứng ở nơi đó, không nói lên được lời nào!
 
- Vương Lâm ! Quả nhiên là hắn !
 
Huyết Thần Tử sắc mặt tái nhợt, trong lúc lui về phía sau tâm thần kinh hoàng. Hắn không thể tin được cảnh tượng vừa chứng kiến, hắn thế nào cũng không thể tưởng tượng được một nhân vật nhỏ năm đó bị mình truy sát giống như một con kiến, nếu không có Thanh Thuỷ ngăn cản chắc chắn sẽ chết dưới tay mình, hôm này lại có thể có được uy áp khiến cho hắn tâm thần run rẩy!
 
Còn có Hướng Vân Đông của Hướng gia kia, sắc mặt hắn lại càng trắng bệch. Tu vi của hắn là yếu nhất, lúc này trong lui về phía sau, trong nguyên thần của hắn tràn ngập uy lực lôi đình của Vương Lâm , còn để lại cho đạo tâm của hắn một vết nứt rất sâu.
 
- Vương Lâm !
 
Trong mắt Hướng Vân Đông lộ vẻ hoảng sợ. Việc đầu tiên mà hắn nghĩ tới chính là năm đó lão tổ của gia tộc mình đã lấy đi toàn bộ sức sống của đối phương, mặc dù việc này là dưới danh nghĩa cứu vợ con, nhưng từ đó đã kết thù oán!
 
Việc này vốn Hướng gia bọn họ cũng hoàn toàn không để ý. Cho dù tu vi Vương Lâm có cao tới đâu, nhưng nếu đối mặt với toàn bộ Hướng gia thì cùng như trứng chọi đá. Càng không cần phải nói tới lão tổ đã bế qua mấy vạn năm, nếu có người này, thì hiếm có người nào có dũng khí true chọc.
 
- Tiền bối, tu vi người này …. ….
 
Hướng Vân Đông nén nỗi sợ hãi trong tâm thần xuống, nhìn về phía Lỗ Phu Tử Thần sắc Lỗ Phu Tử càng âm trầm hơn, ngẩng đầu nhin lôi đình vô biên như nước biển đang khuếch tán về phía xa xa trong tinh không, hồi lâu sau, chậm rãi mở miệng:
 
- Vương Lâm … lão phu nghĩ rằng năm đó trong Liên Minh, ở vùng đất Cổ Thần, lão phu đã cùng người này kết bạn….
 
Sắc mặt hiện lên một vẻ phức tạp, Lỗ Phu Tử thu ánh mắt lại, di vào chỗ sâu bên trong vòng xoáy.
 
- Tu vi người này vẫn chưa tới bước thứ ba …. nhưng …. lão phu cũng không nắm chắc có thể chiến thắng. Chuyện của các ngươi với hắn lão phu cũng không thể giải quyết, hãy ở lại chỗ này, có thể đảm bảo sự an toàn!
 
Những lời này truyền vào trong lòng bốn người, lập tức khiến cho bọn họ trở nên trầm mặc.
 
Ánh mắt Viêm Lôi Tử loé lên, thần sắc dần bình tĩnh trở lại. Hắn tự nhủ đối với Vương Lâm cũng không có chút đắc tội nào, mà còn có một chút ân nghĩa nhỏ, cho nên dần dần bình tĩnh lại. Nhưng trong tâm thần vẫn còn có một tia chấn động vĩnh viễn cũng không thể tiêu tan.
 
Liệt Vân Tử lão tổ của Chiến gia kia sắc mặt ầm trầm biến hoá, hồi lâu sau thở dài một tiếng.
 
Lo lắng nhất chính là hai người Huyết Thần Tử cùng với Hướng Vân Đông kia.
 
Một lát sau, Hướng Vân Đông hướng về phía Lỗ Phu Tử rời khỏi cung kính ôm quyền, ánh mắt phức tạp nhìn ba người phía trước một cái, rồi vội vàng xoay người rời khỏi, hắn muốn đem tin tức này về Hướng gia để chuẩn bị kỹ lưỡng. Một kẻ địch mà ngay cả lão tổ La Thiên Tinh Vực là Lỗ Phu Tử cũng không nắm chắc phần thắng, thì Hướng gia bọn họ lấy cái gì để đánh! Nghĩ tới đây, Hướng Vân Đông trong lòng hoảng sợ.
 
Về phần Huyết Thần Tử, sau khi trầm ngâm một lúc liền yên lặng ngồi xuống, giống như…. không dám đi ra ngoài!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.