Tiên Nghịch

Chương 1187: Tung hoành Vô Cực (7)




Trong đám tu sĩ khắp bốn phía đài cao cũng không phải tất cả đều biết được hành động lần này của Vương Lâm là gì, chỉ cảm thấy hắn vung một trảo về hư không phía trước, mặt đất lập tức chấn động. Nhưng chấn động này chỉ là cảm giác mà thôi, thực tế thì mặt đất không chuyển động, cái chuyển động chính là con người.
 
Khoảnh khắc này giống như một trảo của Vương Lâm đã hút tâm thần đám người điên cuồng bay ra ngoài thân thể, từ hai chân dung nhập vào trong mặt đất rồi sau đó lập tức bị Vương Lâm hút từ trong mặt đất ra.
 
Tình cảnh trước mặt đám người trở nên mơ hồ, giống như khoảnh khắc này có một luồng khí tức tang thương bao phủ tất cả không gian. Khí tức tang thương này vạn đời không thay đổi, nồng đậm đến mức làm người ta cảm thấy hít thở khó khăn.
 
Tất cả mọi thứ chẳng qua chỉ là ảo giác nhưng lại rất chân thật làm tâm thần người ta chấn động, cực kỳ đáng sợ giống như tay phải Vương Lâm lúc này chính là một vòng xoáy có thể hút đi lực lượng trong thiên địa, lực lượng đất trời này có thể hút vào tất cả linh hồn tu chân tinh và tâm thần của tu sĩ khắp bốn phía.
 
Dù có phản kháng hay không, dù đồng ý hay không, tất cả đều bị cưỡng ép hút đi.
 
Khoảnh khắc này có rất nhiều người không biết thuật rút linh hồn nhưng bọn họ đều sinh ra một loại cảm giác nói không nên lời giống như chính mình và tu chân tinh này đang tan ra rồi hòa vào cùng một thể. Dưới một trảo tưởng chừng như đơn giản của Vương Lâm, linh hồn lập tức bay ra! Đã động thì kinh thiên động địa, tĩnh thì rút hồn tinh cầu.
 
- Đúng là rút linh hồn!
 
Nếu biết được manh mối của thuật thần thông này cũng chỉ có những tu sĩ đại thần thông cấp bảy, tiếng kinh hô vừa rồi từ trong miệng một người truyền ra, người này đứng thẳng lên, trong mắt lộ ra cái nhìn không thể tin.
 
Khoảnh khắc này không phải chỉ có hắn, hễ là những tu sĩ lão quái đại thần thông thì vẻ mặt đều biến đổi, căn bản không dám tin tất cả mọi tình cảnh xảy ra trước mắt là thật.
 
- Nghe nói trong tu chân tinh có hồn, nếu như tu luyện đến một trình độ nhất định, minh ngộ thiên đạo đạt đến mức độ không thể tin thì có thể rút ra linh hồn tu chân tinh rồi hóa thành thần thông thiên địa.
 
- Khi Phong Tiên giới tan vỡ chưa từng nghe nói pháp thuật này được truyền lại, căn bản không có cách nào chứng tỏ sự tồn tại của nó, tên Lữ Tử Hạo này. hắn. hắn có thể chân chính thi triển pháp thuật này sao? Đây là cảm giác thiên địa hư ảo và chuyển động, khí tức muôn đời tang thương lại giống hệt nhưng những gì được miêu tả trong sách cổ, tuyệt đối không sai, đây chính là rút linh hồn.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn như thường, khoảnh khắc khi hai luồng cầu vồng ở hai hướng đông và nam gào thét phóng đến, tay phải Vương Lâm vung lên giống như nắm được toàn bộ tu chân tinh, hắn nhấc mạnh tay lên.
 
Đột nhiên mặt đất phát ra những tiếng nổ vang vọng, nói thẳng ra thì nó không có bất kỳ tiếng động nào, vì âm thanh này tai không thể nghe rõ được, nhưng tâm thần lại có thể cảm nhận được giống như mặt đất trên tu chân tinh này đang run lên dữ dội.
 
Lúc này khí tức tang thương trở nên cực kỳ nồng đậm, giống như tu chân tinh này đang thức tỉnh, đang từ trong giấc ngủ say không biết bao nhiêu vạn năm, lần đầu tiên được người ta làm cho thức tỉnh. Hơn nữa đây cũng không phải phương pháp nhẹ nhàng mà chính là bắt buộc phải thức tỉnh. Khoảnh khắc khi tu chân tinh thức tỉnh thì linh hồn đã được ngưng tụ sau không biết bao nhiêu ngàn năm đã bị rút ra.
 
Tất cả vạn vật trong thiên địa đều có linh hồn, từng cành cây ngọn cỏ cũng đều có hồn, vì vậy mà tu chân tinh tất nhiên cũng có hồn. Nhưng linh hồn của tu chân tinh phải sau vài ngàn năm mới có thể chậm rãi sinh ra, linh tính của nó cực cao, ẩn giấu khí tức tang thương thiên địa, đồng thời còn mơ hồ phù hợp với biến hóa thiên địa. Rút hồn, tuy nói thì dễ nhưng chính thức làm được điều này lại có rất ít.
 
Trong mắt Vương Lâm thì tu chân tinh này đã không còn là tinh cầu mà chính là một linh hồn, thứ hắn đang rút ra chính là linh hồn này. Khi Vương Lâm nâng tay phải lên, từng luồng khí màu trắng đột nhiên ầm ầm xuất hiện trên tất cả vị trí mặt đất của tu chân tinh. Những luồng khí trắng nhanh chóng đan xem vào nhay giống như một làn sương mù rồi điên cuồng phóng về phía đài cao, phóng về phía Vương Lâm, sau đó ngưng tụ lại trên tay phải của hắn.
 
Khoảnh khắc này giống như tất cả tu sĩ nơi đây đều xuất hiện ảo giác, tất cả cỏ cây trên tu chân tinh này đều đang héo rũ, cuối cùng tất cả đều khô vàng, trở thành tro bụi rồi tiêu tán.
 
Tất cả những dãy núi trên tu chân tinh đều trở thành màu xám, không còn chút linh khí mà tất cả đều bị hút rút đi. Ngay cả nước sông cũng nhanh chóng cạn kiệt, cuối cùng thì hoàn toàn khô cạn, những vết nứt nẻ lan ra khắp đáy sông.
 
Thậm chí biển cả ở phía tây bắc chiếm hai phần phạm vi tu chân tinh cũng giống như trở nên sôi trào, những con sóng khổng lồ bùng lên ầm ầm giống như có thể truyền đến nơi đây, tất cả mọi người đều có thể nghe được cực kỳ rõ ràng.
 
Càng thêm kinh hoàng chính là khí tức tang thương trên tu chân tinh này giống như đại biểu cho năm tháng, sau khi ngưng tụ lại thì linh hồn tu chân tinh lại rung chuyển dữ dội rồi hóa thành những luồng khí màu trắng bùng lên ầm ầm trên mặt đất, trên đài cao.
 
Làn sương màu trắng sữa này bùng ra từ trên đài cao bên dưới người Vương Lâm rồi điên cuồng ngưng tụ trên tay phải hắn. Khoảnh khắc này giống như núi rung đất chuyển, tu sĩ khắp bốn phía há hốc mồm. Lúc này bọn họ cảm nhận được linh hồn tu chân tinh đã bị tu sĩ áo trắng kia hút ra.
 
Giống như chỉ cần Vương Lâm muốn thì có thể rút ra hoàn toàn linh hồn tu chân tinh, đến lúc đó tu chân tinh sẽ không còn linh khí, trở thành một đống hoang tàn. Thậm chí rất có thể tu chân tinh sẽ tan vỡ.
 
Tình cảnh này làm tâm thần đám tu sĩ chấn động, đầu óc trống rỗng, ngay cả đám người Vô Cực tông cũng đứng thẳng lên, trong mắt bùng ra vẻ kinh hoàng.
 
Ngay vả Phùng Hải cũng hít vào một hơi thật sâu, lần đầu tiên ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng lão cũng lập tức cười rộ lên lạnh lùng. Vương Lâm đã giết chết Triệu Hải trước mặt mọi người làm cho Tầm Loan Tông mất hết mặt mũi, điều này phải trả một cái giá đắt vì Phùng Hải không phải người Vô Cực tông duy nhất đi ra từ Tầm Loan Tông. Trước khi lão đến Vô Cực tông đã có một người đi trước, người đó tu vi rất cao nhưng tính tình lại cổ quái, lúc này đã không hỏi đến chuyện đời cũng không âm thầm trợ giúp Tầm Loan Tông. Nhưng người này năm xưa chính là tông chủ đời đầu tiên của Tầm Loan Tông, bây giờ đã trở thành một người trong số các thái thượng trưởng lão Vô Cực tông.
 
Nếu Vương Lâm không vì tức giận mà giết chết Triệu Hải trước mặt đám người Vô Cực tông thì cũng chẳng có gì đáng nói, đằng này hắn giết người mà đám Tầm Loan Tông lại chẳng dám phản kháng, điều này rõ ràng đã trêu chọc làm vị thái thượng trưởng lão kia không vui.
 
Vẻ mặt lão già áo bào trắng tông chủ Vô Cực tông cũng biến đổi, lão nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, trong mắt bùng ra tinh quang.
 
Đám người Vô Cực tông còn như vậy thì đừng nói đến hai người Đỗ Lâm và Doãn Hồ từ hai hướng đông và nam phóng đến muốn khiêu chiến với Vương Lâm. Khoảng cách của một nam một nữ này đến Vương Lâm là gần nhất, lúc này thân thể cả hai đều khựng lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh hoàng, vẻ mặt càng có biến đổi lớn.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn rất bình tĩnh, tay phải lập tức nâng lên như chớp. Trong sương mù màu trắng sữa giống như có hàng loạt sợi tơ bay ra rồi vờn quanh tay phải Vương Lâm tạo thành một quả cầu màu trắng to như nắm tay.
 
Luồng khí tức tang thương ẩn giấu trong quả cầu có thể làm cho thiên địa mục mát, có thể làm cho đám tu sĩ đang đứng khắp bốn phía không còn ý nghĩa. Nhưng lúc này quả cầu ẩn chứa lực lượng đáng sợ đang bay bổng trên tay phải Vương Lâm, tất cả tu sĩ nhìn thấy bộ dạng nhàn nhã của Vương Lâm thì đều hút vào một hơi thật sâu. Đây là lần thứ ba Vương Lâm dùng thuật rút hồn, nhưng nếu nói một cách chính xác thì chỉ là lần thứ hai.
 
Lần đầu tiên là Tán Ma dung nhập vào trong thân thể, trục tinh để chiến đấu với tiên hồn La Thiên. Lần thứ hai Vương Lâm rút hồn dung nhập vào trong Chu Tước tinh để tiến hành cải tạo, nhưng lần đó hắn còn chưa thuần thục, chỉ cảm thấy chính mình hiểu được vỏ bề ngoài mà thôi.
 
Nhưng lúc này lần thứ ba, cũng có thể nói là lần thứ hai rút hồn, khi ý cảnh Vương Lâm liên tục tăng mạnh, tu vi cũng tăng mạnh, hắn nhờ vào quy tắc tinh mà có thể rút hồn một cách hoàn mỹ, mượn hồn để chiến đấu.
 
Dùng lực linh hồn hóa thành thần thông, nếu chỉ chiến đấu với một người thì quá đáng tiếc cho nên Vương Lâm mới để cho hai người Đỗ Lâm và Doãn Hồ cùng nhau ra tay.
 
Tay phải Vương Lâm cầm lấy quả cầu linh hồn giống như trực tiếp nắm chặt tu chân tinh, vẻ mặt hắn vẫn như thường, tay phải lại đột nhiên vung về phía trước. Quả cầu đột nhiên gào thét phóng ra rồi hướng về phía hai người Đỗ Lâm và Doãn Hồ.
 
Quả cầu này không lớn, chỉ to như nắm tay, tốc độ cũng không nhanh, với tu vi của Doãn Hồ và Đỗ Lâm thì hoàn toàn có thể né qua khi quả cầu bay tới. Nhưng lúc này trong tâm thần hai người đột nhiên sinh ra một loại cảm giác căn bản không thể né tránh giữa đất trời bao la.
 
Loại cảm giác này rất chân thật, quả cầu tuy nhỏ nhưng nó do linh hồn tu chân tinh ngưng tụ ra, nó chính là tu chân tinh. Hai người Đỗ Lâm và Doãn Hồ sinh ra một loại cảm giác giống như tu chân tinh dưới chân đã sống lại, một loại ảo giác giống như tu chân tinh đang đánh thẳng về phía hai người.
 
Nói thì chậm nhưng thực tế thì mọi chuyện xảy ra rất nhanh, khi quả cầu gào thét phóng đến gần thì tất cả mặt đất đều nổ vang chấn động, lúc này thật sự đã là chấn động, một luồng lực lượng cực kỳ khủng bố điên cuồng phóng ra từ bốn phương tám hướng rồi đánh thẳng về phía hai người Doãn, Đỗ.
 
Khoảnh khắc này biển rộng ở phía tây tu chân tinh này đột nhiên trở nên sôi trào rồi nhanh chóng hóa thành hơi nước điên cuồng tiêu tán giống như bị hút đi tất cả tinh hoa. Lúc này thiên địa đột nhiên xuất hiện hàng loạt đám mây đen che trời đậy đất, sấm sét tràn ngập, những hạt mưa lớn như hạt đậu từ trên trời rơi xuống. Thật sự không phải chỉ là một vùng mà tất cả tu chân tinh đều chìm trong mưa gió.
 
Những luồng sấm sét gào thét kinh thiên động địa, thân thể Đỗ Lâm bị cuốn ngược về phía sau rồi phun ra một ngụm máu tươi. Trong lúc vô tình hắn đã phải chịu một đòn tấn công của tu chân tinh, thân thể hắn hầu như muốn tan vỡ, nếu chẳng phải Vương Lâm không có sát tâm thì hắn chắc chắn sẽ phải chết.
 
Thân thể mềm mại của Doãn Hồ cũng chấn động, máu tươi từ trong miệng phun ra hóa thành một làn sương máu rồi nhanh chóng bị mưa hòa tan. Thân thể nàng giống như bị một lực lượng khủng bố đánh vào, cơ thể liên tục lui về phía sau, vẻ mặt tái nhợt, thậm chí ngay cả tóc cũng tán loạn, bị mưa đổ xuống ướt như chuột lột.
 
Bầu không khí bốn phía trở nên yên tĩnh lạ thường, chỉ có những âm thanh mưa rơi ào ào, mơ hồ còn có cả tiếng sấm động.
 
Khoảnh khắc này ánh mắt tất cả mọi người đều ngưng tụ trên hình bóng áo trắng đang đứng trên trời cao giữa cơn mưa tầm tã, mưa rơi xuống đến vị trí cách hình bóng kia một trượng thì lập tức văng ra, không có giọt mưa nào dính vào người.
 
- Đây chính là thuật rút hồn!
 
Hễ là những lão quái biết thuật rút hồn đều chấn động tâm thần, tình cảnh vừa rồi đã khắc sâu vĩnh hằng vào trong ký ức đám người.
 
Trong Vân Hải tinh vực, vì đan dược và mãnh thú nên số lượng tu sĩ đại thần thông đã vượt xa rất nhiều ba giới còn lại. Nhưng cũng vì nguyên nhân đan dược, vì không thể tiến sâu vào Phong giới mà rất nhiều tiên thuật thần thông không thể truyền thừa xuống được, cũng vì điều này mà thần thông của những tu sĩ nơi đây cảm ngộ lại tụt hậu hơn so với ba giới còn lại.
 
Thần thông rút hồn chính là thần thông đỉnh cao của ba giới kia, còn đối với Vân Hải thì chỉ là thần thông trong truyền thuyết. cũng không phải chẳng có ai nắm giữ, nhưng nói về số lượng thì quá ít.
 
Một khi đạt đến tu vi Đệ Nhị Bộ thì thần thông sẽ có liên quan rất lớn đến ý cảnh, đồng thời cũng có liên quan đến quy tắc thiên địa. Vì tu sĩ Vân Hải dùng đan dược để đề thăng tu vi nên cũng có liên quan đến quy tắc thiên địa. Vì tu sĩ Vân Hải dùng đan dược để đề thăng tu vi nên ở phương diện thần thông yếu hơn rất nhiều so với những tu sĩ hoàn toàn tự thân vùng vẫy trong đất trời trên ba giới còn lại.
 
 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.