Tiên Nghịch

Chương 1145: Hương vị tuyệt vời




Khi thiên địa tan vỡ, Vương Lâm vẫn quỳ gối ở nơi đó giống như tình cảnh long trời lở đất trước mặt cũng không có bất kỳ điều gì khiến hắn phải chú ý. Những âm thanh ầm ầm vang vọng khắp đất trời, một lúc lâu sau Vương Lâm ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn còn vương trên mặt nhưng hai mắt đã lộ ra vẻ thanh tỉnh.
 
- Nơi này là thế giới bảy màu… ngươi ép ra nhớ đến những nỗi đau trong quá khứ, ta sẽ để ngươi trả một giá đắt vì chuyện này.
 
Giọng nói của Vương Lâm rất nhẹ nhàng nhưng từng chứ đều có một luồng sát khí ngập trời.
 
Khoảnh khắc khi giọng nói của hắn vang lên thì thiên địa bốn phía sụp đổ càng dữ dội, tất cả hoàn toàn tan vỡ, bầu trời bị xé toạc không còn bất kỳ màu xanh nào, thay vào đó chính là thế giới bảy màu rực rỡ.
 
Mặt đất chấn động và tan vỡ hàng loạt, cuối cùng trở thành một đống hoang tàn giống như bị biển lửa thiêu đốt, trở thành những mảnh vỡ thế giới bảy màu.
 
Lão già tóc trắng trước mặt Vương Lâm đã nhuộm đỏ máu trước ngực, khóe miệng liên tục tràn ra máu tươi, đồng tử hai mắt đã hoàng toàn tan rã, tràn ngập vẻ không thể tin và khiếp sợ cùng cực. Thực tế thì sau khi thi triển Đạo thuật thấy được Tiên Nghịch trong ký ức của Vương Lâm, đạo thuật của lão già đã tan vỡ, sinh cơ đã mất sạch, trong lòng chấn động và bên tai có hàng trăm vạn luồng sấm sét nổ đùng đùng làm hắn tràn đầy sự sợ hãi và kinh hoàng không thể miêu tả thành lời.
 
Khoảnh khắc khi Đạo thuật tan vỡ thì lão già lại nhìn thấy tình cảnh Vương Lâm sinh ra lực lượng Cực, lão lập tức phun máu tươi, thân thể ủ rũ, trong đầu đã mất đi năng lực suy nghĩ. Lúc này đã trở thành cuộc chiến giữa Đạo thuật và Cực, Đạo thuật và Thiên Nghịch, lão căn bản không có bất kỳ khả năng gì để chiến thắng.
 
Khoảnh khắc khi Vương Lâm ngẩng đầu truyền ra những lời nói ẩn giấu sát khí ngập trời thì thân thể lập tức lao ra như tia chớp. Hắn phóng thẳng về phía lão già, hai ngón tay khép lại thành kiếm, đột nhiên điểm một chỉ lên mi tâm lão già.
 
Thân thể lão già tóc trắng chấn động, máu tươi bùng ra, đầu vỡ vụn! Vương Lâm cũng không ngừng lại mà tiếp tụ điểm ra sáu chỉ.
 
Những âm thanh ầm ầm kinh thiên động địa vang lên, hai tay lão già tóc trắng tan vỡ, hai chân tan nát rơi lả tả trên mặt đất, thân thể nổ ầm một tiếng rồi hóa thành một cơn mưa máu.
 
Trong sương mù phương xa, nguyên thần lão già tóc trắng thét lên kinh hoàng, nó lập tức được những luồng sáng bảy màu bao quanh rồi phóng về phương xa như tên bắn.
 
Vẻ mặt Vương Lâm đằng đằng sát khí, hắn trực tiếp đuổi theo truy kích. Tay phải hắn nhanh chóng điểm về phía trước, mỗi lần rơi xuống thì hào quang bảy màu đều run rẩy dữ dội, nguyên thần lão già liên tục kêu lên thảm thiết nhưng càng ngày càng suy yếu.
 
Vương Lâm mạnh mẽ phóng theo truy kích, đã từ lâu rồi hắn chưa từng điên cuồng truy kích một người như vậy. Hễ là những kẻ dám làm hắn nhớ lại hồi ức thì đã phạm vào tội chế, những tên này chắc chắn phải chết.
 
Lão già liên tục bị truy kích, luồng hào quang bảy màu liên tục bao quanh lão già phóng vào trong ngọn núi sâu. Lúc này tâm thần lão già cực kỳ kinh hoàng, lão liên tục kêu gào trong lòng.
 
- Tôn giả, cứu ta! Tôn giả, cứu ta!
 
- Dừng lại cho ta!
 
Vẻ điên cuồng trong mắt Vương Lâm càng nồng đậm, hắn vung tay phải về phía trước, những luồng sáng bảy màu lập tức dừng lại không tiếp tục chiếu xuống. Khoảnh khắc này Vương Lâm lao người ra, hai ngón tay như kiếm lập tức đâm vào trong luồng sáng bảy màu rồi rơi lên trên nguyên thần lão già tóc trắng.
 
Một tiếng nổ ầm vang lên, nguyên thần lão già hầu như muốn tan vỡ nhưng dù sao cũng là tu sĩ đại thần thông Toái Niết hậu kỳ, lão chỉ trọng thương tiếp tục bỏ chạy chứ không chết, trong lúc vùng vẫy bỏ chạy thì tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.
 
Khi truy kích, Vương Lâm ngửa mặt lên trời gầm lên tức giận, mắt trái đột nhiên bùng lên ngọn lửa màu lam, ký hiệu phong ấn của Phong Thiên thuật bên trên xuất hiện dấu hiệu run rẩy. Nhưng cuối cùng phong ấn cũng tan vỡ ầm ầm khi ngọn lửa màu lam bùng lên.
 
Khi phong ấn tiêu tán thì thân thể Vương Lâm lại được bao phủ trong biển lửa. Hắn chỉ về phía trước, biển lửa lập tức phóng thẳng lên trời rồi cuốn về phía trước bao quanh nguyên thần lão già tóc trắng.
 
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên một lần nữa, lúc này nguyên thần của lão già đã cực kỳ suy yếu, bốn luồng hào quang bảy màu bao phủ bên ngoài lập tức tiêu tán. Hai người đều dùng tốc độ cực nhanh nhưng khoảng cách lại càng ngày càng gần.
 
Đúng lúc này, ký hiệu tia chớp trong mắt phải Vương Lâm lập tức được huyễn hóa ra, mặt trên đồ đằng tia chớp cũng có phong ấn nhưng khi tia chớp vùng lên thì phong ấn cũng lập tức tan vỡ ầm ầm. Tia chớp đã không còn phong ấn lập tức lao ra vùng vẫy trong ngọn lửa. Thiên địa bùng nổ vang vọng, sấm sét vô tận liên tục gào thét, tất cả đều được tâm thần Vương Lâm điều khiển phóng thẳng về nguyên thần lão già.
 
Những tiếng nổ ầm ầm vang lên kinh thiên động địa, ba luồng sáng bảy màu bao phủ bên ngoài nguyên thần lão già lập tức vỡ vụn hóa thành rất nhiều tinh quang cuốn ngược trở lại. Lúc này nguyên thần đã không còn bất cứ thứ gì che chở bên ngoài, ngọn lửa lam sắc và sấm sét lập tức phóng đến ngay bên dưới.
 
- Không, Tôn giả cứu ta!
 
Vẻ mặt lão già lộ ra vẻ sợ hãi cùng cực, nguyên thần liên tục gầm rống.
 
Lúc này lão già tóc trắng đã bay vào ngọn núi ở địa phương sâu nhất trong thế giới bảy màu. Khoảnh khắc khi lão già vừa tới gần ngọn núi thì Vương Lâm mang theo những luồng sát khí nồng nặc chợt gầm lên một tiếng, ngọn lửa lam sắc lập tức phóng ra ầm ầm rồi trực tiếp đuổi theo vây quanh nguyên thần lão già.
 
Từ phương xa nhìn lại đã không còn nhìn thấy hình bóng lão già, nơi đó chỉ còn lại một biển lửa màu lam. Đúng lúc này, sấm sét nổ vang trên bầu trời, từ bốn phương tám hướng tiến đến, giống như tất cả sấm sét trong thiên địa đều ngưng tụ lại rồi phóng thẳng về phía nguyên thần lão già trong biển lửa.
 
Khoảnh khắc khi tất cả sấm sét đều tấn công thì biển lửa trong thiên địa phía trước đột nhiên co rút lại, tất cả đều phóng về phía lão già đang bị vây khốn như tên bắn.
 
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra trong chớp mắt, nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, chỉ thấy ngọn lửa lam sắc trong thiên địa đột nhiên co rút lại rồi ngưng tụ lại cùng một điểm. Sấm sét cũng ngưng tụ, lôi và hòa cùng tấn công cùng ngưng tụ lại với nhau. Tình cảnh này giống như hai vòng tròn khủng bố đang co rút lại, một cái là biển lửa màu lam, một cái là sấm sét thiên địa. Khi hai vòng tròn này chồng chất lên nhau tạo thành một điểm thì thiên địa chấn động.
 
Những luồng âm thanh ầm ầm kinh thiên động địa đã thay thế cho tất cả mọi thứ, thế giới bảy màu lại tiếp tục tan vỡ.
 
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, những âm thanh ầm ầm đột nhiên tiêu tán, một luồng lửa màu xanh đâm thẳng lên giống như chống trời. Bên ngoài cột lửa có rất nhiều sấm sét tạo thành một cây trụ lôi quang và bên trong là ngọn lửa chồng chất lên nhau, tất cả đều phóng thẳng lên trời. Tình cảnh này dù ở bất kỳ địa phương nào của thế giới bảy màu cũng thấy được rõ ràng.
 
Trần Thiên Quân đứng trong thế giới này mà cảm thấy đinh tai nhức óc, bên tai vang vọng những tiếng nổ kinh thiên, thân thể run rẩy, nguyên thần cũng chấn động. Một sự sợ hãi và kinh hoàng từ tận đáy lòng bùng lên bao phủ khắp toàn thân, đã rất lâu mà không kịp tiêu tán. Hắn dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn trụ lôi hỏa đang phóng lên trời, miệng lưỡi khô đắng, vẻ mặt tái nhợt.
 
- Giết tu sĩ Toái Niết hậu kỳ… tên tuổi người này nhất định sẽ cực kỳ hiển hách trong Vân Hải tinh vực, có thể đứng đây chứng kiến thần thông của hắn thì Trần Thiên Quân ta cũng quá vinh hạnh.
 
Vẻ mặt lão phụ nhân áo xanh ở phương xa cũng không còn chút máu, bà kinh ngạc nhìn lên trời, trong mắt bùng lên vẻ sợ hãi sâu sắc. Với tu vi của lão phụ nhân thì có những cảm nhận cực kỳ sâu sắc đối với cuộc chiến vừa rồi, bà thầm nghĩ chính mình dù đối mặt với bất kỳ người nào trong hai tên kia thì chắc chắn phải chết.
 
Khi tâm thần chấn động, lão phụ nhân cảm thấy sợ hãi, đặc biệt là nghĩ đến tình cảnh trước đó coi đối phương là kẻ địch thì lại càng kinh hoàng. Trong đám tu sĩ chẳng kẻ nào không quý trọng tính mạng, chính bà cũng vậy.
 
- Nhất định phải nhanh chóng tạo ra mối quan hệ tốt với người này để bù đắp xung đột trước đó. Nếu không thì với một kẻ địch thế này ta sẽ không còn bất kỳ địa phương nào dung thân trong Vân Hải tinh vực. Cũng may xung đột giữa ta và kẻ đó cũng không sâu sắc, không phải có mối thù truyền kiếp… Lão phụ nhân áo xanh hít vào một hơi thật sâu rồi thầm hạ quyết tâm.
 
Trong một địa phương xa hơn, vẻ mặt Vân Hồn Tử cực kỳ cay đắng, lão cũng rõ ràng cảm nhận được cuộc chiến vừa rồi. Lúc này trong lòng lão rất phức tạp, lại ẩn giấu vẻ kinh hoàng, hơn nữa sự kinh hoàng ngày càng lúc càng nồng đậm giống như trực tiếp hóa thành ngọn lửa thiêu đốt tâm thần.
 
- Hắn… sao lại mạnh như vậy?
 
Đến lúc này Vân Hồn Tử cũng không tin, trong lòng cực kỳ sợ hãi. Trong khoảng thời gian khi lão bị truyền tống vào trong sơn cốc thì mỗi ngày đều chờ đợi, lão cực kỳ căm hận Vương Lâm, hận không thể nghiền nát hắn thành bột.
 
Nhưng lúc này sau khi cảm nhận được trận chiến vừa rồi thì Vân Hồn Tử đành phải chấn động chấp nhận sự thật trước mắt. Sau khi trầm mặc một lát, lão đành cười thảm, trong mắt bùng ra những luồng sát khí điên cuồng.
 
- Người này chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ta, hơn nữa sau khi chiến đấu một trận với tu sĩ Toái Niết hậu kỳ thì tên kia cũng trọng thương. Như vậy chẳng phải ta không có cơ hội. Lúc này nếu để hắn kịp khôi phục lại tu vi thì ta chắc chắn phải bỏ mạng trong thế giới này, nhưng nếu lợi dụng lúc hắn trọng thương mà liều mạng chiến đấu một trận, chưa chắc đã khó phân thắng bại. Một khi giết chết tên kia thì tất cả mọi vật trong thế giới này đều sẽ trở thành vật trong túi Vân Hồn Tử ta.
 
Trong lòng Vân Hồn Tử khẽ động, khi mới tiến vào thế giới này thì lão có lòng tin giết chết Vương Lâm. Nhưng lúc này dù phải đối mặt với một Vương Lâm mà lão cho rằng đã bị trọng thương, lão già cũng sinh ra một loại cảm giác khẩn trương giống như phàm nhân đang chiến đấu với tiên nhân.
 
Những loại biến hóa này cũng đủ để nói lên cảm giác sợ hãi từ trong lòng, trong tiềm thức của Vân Hồn Tử đối với Vương Lâm. Lão cắn chặt răng rồi phóng thẳng về phía trước.
 
Cột sáng lôi hỏa dần dần tiêu tán, nguyên thân lão già tóc trắng biến mất giữa thiên địa. Lão già kia đã hoàn toàn bỏ mạng, mãi cho đến khi chết trong miệng lão già vẫn liên tục kêu gọi Tôn giả, nhưng không ai xuất hiện… Vương Lâm nhìn qua ngọn núi trước mặt mà trở nên trầm mặc, sau khi tất cả lôi hỏa trong thiên địa đều tiêu tán, tất cả âm thanh biến mất thì hàng loạt những âm thanh kêu rên đau khổ mơ hồ từ trong ngọn núi truyền ra.
 
Những tiếng kêu rên đau khổ giống như trước khi chết không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn không thể thoái khỏi vận mệnh.
 
Vương Lâm có thể mơ hồ cảm nhận được chữ chiến bên trong cơ thể trở nên run rẩy, giống như trong ngọn núi kia có tồn tại làm cho nó phải kích động… Một lúc lâu sau, Vương Lâm giơ chân lên tiến thẳng về trước.
 
Tốc độ của Vương Lâm cũng không nhanh mà rất chậm rãi, dần dần đã đi đến cửa động bên ngoài đỉnh núi. Hắn đứng nơi đây giống như vị trí cao nhất trong thế giới bảy màu, đảo mắt nhìn lại có thể bao trùm tất cả thế giới bên ngoài.
 
Tại vị trí thì tiếng rên rỉ trong cửa động vang ra càng rõ ràng, giống như đang có rất nhiều người bên trong đang chịu đựng nỗi đau không thể tưởng tượng nổi.
 
Đúng lúc này, ở đại điện trong Thái Cổ Tinh Thần ánh nến vẫn bùng lên tí tách, ngón tay già nua kia đang chậm rãi thu về.
 
- Sức lửa đã đến mức… nhưng ngọn lửa này lại không thích hợp với đạo… bởi vị hắn còn chưa nung nấu hồn phách… Giọng nói tang thương chậm rãi truyền ra trong ánh nến.
 
- Chết một tên Phong Diệt tộc giả mạo, ngươi không nghi ngờ nguyên nhân cái chết của hắn sao?
 
Giọng nói lạnh lùng lại vang lên.
 
- Tại sao phải nghi ngờ… sau khi loại đạo, ta sẽ biết được tất cả các đáp án, như vậy sẽ thú vị hơn… như vậy mới cảm nhận được hương vị tuyệt vời nhất thế gian… chờ đợi chính là dư vị tồn tại mãi mãi của thiên địa, chỉ như vậy mới làm cho ngọn lửa bùng lên điên cuồng…
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.