Tiên Môn

Chương 770: Quái điểu cùng độc trùng




"Lương huynh, theo huynh thì động thái lần này của Mạn Đà Sơn Trang đến cùng là vì nguyên cớ gì?" Trên tảng đá, một gã tu sĩ da ngâm đen lên tiếng hỏi lão giả kế bên. Ở đây, trong năm người cầm đầu thì chỉ có mỗi hắn và Lương Thiên Bằng này là đạt đến tu vị Vấn đỉnh.
Lương Thiên Bằng nghe xong, chân mày bạc trắng nhíu lại. Thú thật là hắn cũng không rõ, mặc dù Phần Hương Cốc của hắn cùng với Mạn Đà Sơn Trang trước nay vẫn thường qua lại, giao tình không tệ. 
"Sự tình này ta thật là không biết." Lương Thiên Bằng phiền muộn, thanh âm ít nhiều oán hận: "Bản thân ta cùng với các trưởng lão Mạn Đà Sơn Trang xưa giờ vốn rất thân thiết, thường ngày vẫn xưng huynh gọi đệ, thế mà bây giờ... Bọn chúng nói trở mặt liền trở mặt, còn muốn đuổi tận giết tuyệt...".
Ngó sang Cao Trường Phong ở gần đó, Lương Thiên Bằng thử hỏi: "Cao lão đệ, Mạn Đà Sơn Trang tính ra chính là thế lực phụ thuộc vào Đao Tông Sơn đệ, đối với chuyện này chẳng hay có lý giải gì không?".
Bạch y sớm đã loang lổ những vết máu cùng bụi bẩn, Cao Trường Phong lắc đầu: "Trước giờ Mạn Đà Sơn Trang đối với Đao Tông Sơn ta đều luôn an phận, chúng ta đối với họ cũng là vô cùng hữu lễ, đôi bên chưa từng phát sinh hiềm khích gì. Lần này Mạn Đà Sơn Trang bọn họ lại phái ra tinh anh đệ tử truy sát chúng ta, uẩn khúc trong đó ta thật tình không rõ".
"Những môn phái khác thì cũng thôi, đằng này ngay cả người của Đao Tông Sơn, Bích Du Cung mà Mạn Đà Sơn Trang cũng dám truy cùng giết tuyệt. Bọn chúng lẽ nào đã phát khùng, minh hữu không làm lại muốn trở thành công địch của cả chính phái Trung Châu?" Lương Thiên Bằng lại nói.
"Đầu óc bọn họ có còn tỉnh táo hay không hiện đã không phải vấn đề, quan trọng bây giờ là chúng ta phải làm sao để mà còn sống đi ra khỏi Phí Long Sơn này".
Những người khác gật đầu. Lương Thiên Bằng nói: "Cao lão đệ nói không sai, việc cấp bách là phải bảo trụ tánh mạng ra khỏi đây đã".
Trên tảng đá, trừ Liễu Phù Dung vẫn bảo trì im lặng thì bốn kẻ cầm đầu tiếp tục cùng nhau thảo luận đối sách. Chợt, từ phía xa một tiếng kinh hô truyền đến, kèm theo trong đó còn có tiếng thú rống khiến cả đám đều bật dậy, thần tình kinh nghi bất định hướng mắt nhìn.
Lương Thiên Bằng, Trầm Cốc, Cao Trường Phong, Bạch Tề, Liễu Phù Dung, năm tu sĩ cầm đầu không ai bảo ai, nhanh chóng thi triển độn quang bay ra phía trước. 
Chưa xem chưa rõ, vừa xem qua, cả đám ai nấy đều biến sắc. 
Chỉ thấy phía trước có một người toàn thân đầy máu với khuôn mặt kinh hoảng đang vội vã chạy qua đây. Kẻ này chính là một trong số bốn tu sĩ phụ trách cảnh giới bên ngoài. 
Có chuyện phát sinh!
Cả đám sắc mặt trầm đi, lập tức khuếch đại thần thức.
"Không xong...".
"Có một đàn yêu thú lớn đang chạy tới đây!".
"Cái gì?!".
Nghe mấy người Cao Trường Phong, Lương Thiên Bằng nói vậy thì cả đám tu sĩ phía sau liền khiếp sợ. Bọn họ bị tinh anh đệ tử của Mạn Đà Sơn Trang truy sát đã đủ tồi tệ rồi, bây giờ lại còn thêm cả yêu thú...
Trời muốn tru diệt bọn họ sao?
Sợ hãi, không cam lòng táng thân ở chỗ này, một số tu sĩ bắt đầu thi triển độn quang, xuất ra Linh khí để mà tháo chạy. 
Song, đám người này chạy còn chưa được bao lâu thì đã nghe những tiếng hét thảm truyền về. Trên bầu trời, một đám mây đen đang bay tới, tộc độ khá nhanh.
Là yêu thú! Một bầy quái điểu Huyết Ngốc Ưng!
Huyết Ngốc Ưng, yêu thú này thực lực tuy không quá cao nhưng đi theo đàn, số lượng còn kinh người như vậy, thực sự là cơn ác mộng đối với tu tiên giả cấp thấp.
Rào rào! 
Đột nhiên, một trận thanh âm truyền vào tai chúng nhân. Khi mọi người cúi xuống nhìn xem thì trời ơi, bên dưới mặt đất, lúc này đang có vô số độc trùng ngoi lên. Tuy thực lực từng con chẳng tính vào đâu nhưng với số lượng khủng khiếp như này cũng đủ khiến cho người ta khiếp vía. 
"Mọi người không nên hoảng sợ! Chỉ cần tập trung lại thì đám quái điểu và độc trùng này không thể thương tổn chúng ta!" Mắt thấy các tu sĩ người người hoảng hốt, Lương Thiên Bằng lập tức hét lớn để trấn an.
Thời khắc này, nếu như bọn họ không cùng nhau hợp sức lại thì tất cả đều sẽ phải bỏ mạng!
"Đúng vậy! Mọi người không cần sợ!" Sau Lương Thiên Bằng, Cao Trường Phong cũng nhanh chóng tiếp lời: "Yêu thú, độc trùng số lượng tuy nhiều nhưng thực lực cũng chẳng đáng bao nhiêu! Chỉ cần chúng ta liên thủ thì tất sẽ áp chế được!".
"Phải! Cao huynh nói đúng! Chúng ta hãy cùng nhau hợp lực!".
"Tất cả mau xuất Linh khí, ném ra pháp phù!".
"Xuất ra hết thủ đoạn đi!".
Cao Trường Phong, Lương Thiên Bằng, năm kẻ cầm đầu ra sức trấn định nhân tâm. Tất nhiên không chỉ lời nói mà còn có cả hành động. Hiện bọn họ đã lao lên phía trước cùng đám quái điểu, độc trùng giao chiến.
Có người dẫn đầu, chúng tu sĩ phía sau cũng mau chóng lấy lại bình tĩnh, tế ra Linh khí, pháp phù lao lên.
Chỉ thấy trên bầu trời đủ loại kỳ quang loé lên. Các tu sĩ người tế ra Linh khí, kẻ thì ném ra phù lục, lại có người thi triển pháp thuật ngũ hành công kích. Dưới sự đồng lòng ấy, đám quái điểu Huyết Ngốc Ưng cùng bầy độc trùng tức khắc gánh chịu thương vong, càng lúc càng thảm trọng. 
Theo lý, gặp phải sự phản kháng quyết liệt như vậy của các tu sĩ, độc trùng và quái điểu sẽ rút lui mới đúng. Linh trí dù thấp thì chúng cũng phải biết sợ a. Ấy vậy mà không, chúng chẳng hề lui, trái lại vẫn hung hãn lao tới.
Chắc chắn là có vấn đề! Lấy sự cơ trí của mình, mấy người Cao Trường Phong, Liễu Phù Dung đã nhận ra điểm bất thường. Bọn họ suy đoán đây hẳn là thủ đoạn của con người. Mà trong Phí Long Sơn này, kẻ muốn giết bọn họ, lại có thể thao túng được yêu thú thì chỉ duy nhất một thế lực: Mạn Đà Sơn Trang!
...
Liễu Phù Dung, Cao Trường Phong, mấy người bọn họ đã không đoán sai. 
Ở cách chỗ bọn họ khoảng chừng tám dặm, trên một ngọn cây cao, có bốn người vận y phục màu đen, phần áo trước ngực thêu hình một đoá hoa Mạn Đà La đang đứng. Tất cả vậy mà đều có tu vị Vấn đỉnh kỳ. Không ai khác, chính bọn họ là những người đã thao túng đám quái điểu Huyết Ngốc Ưng cùng bầy độc trùng công kích. Phương thức sử dụng là âm ba, thông qua tiếng sáo cùng tiếng huyên hoà tấu.
Hãy nhìn hai tu sĩ Mạn Đà Sơn Trang đứng ở giữa. Trên tay bọn họ là một cây sáo bằng ngọc và một cái huyên tạo thành từ kim loại. Chúng không phải nhạc khí bình thường mà là Linh khí. 
"Đám người này đúng thật ngoan cố." Thông qua thần thức Cuồng Đao không khó để quan sát tràng cảnh chém giết bên kia, nhíu mày bảo với hai vị sư đệ đang thổi nhạc khí: "Chung sư đệ, Tạ sư đệ, hãy thao túng yêu thú công kích mãnh liệt hơn nữa".
Hai gã Chung - Tạ nghe vậy thì đề thăng khí lực, giai điệu vang lên càng lúc càng cấp bách. Theo đó đám quái điểu Huyết Ngốc Ưng cùng bầy độc trùng phát động công kích càng thêm mãnh liệt, điên cuồng.
Song bởi do yêu thú thực lực không cao mà bên phía đối thủ tu vi lại chẳng thấp, nhất là năm kẻ cầm đầu, thành ra bất kể quái điểu độc trùng có hung hãn đến đâu thì cũng đều bị trấn áp. Chiến cục đang dần ngã ngũ. 
Cuồng Đao chứng kiến cảnh ấy, chân mày lại càng cau chặt. Hắn quay sang tu sĩ đứng ở ngoài cùng bên trái: "Châu sư huynh, xem ra chúng ta phải ra tay".
"Được".
Gã tu sĩ họ Châu gật đầu, lập tức hoá thành một đạo thanh quang bay đi. 
... 
"Keng!".
"Keng!".
...
"Phốc!".
"Oành!".
Giữa tràng giết chóc, lẫn trong đám người có một thân ảnh mảnh mai đang không ngừng vung kiếm. Sau mỗi đường kiếm của nàng là y như rằng một vài sinh mạng sẽ bị tước đi. 
Y phục nàng nhuốm đầy máu tanh, mái tóc nàng cũng đã bện vì huyết sắc, song nhìn nàng vẫn cứ cao quý như vậy, khí chất phát ra vẫn là lãnh ngạo như vậy. Trên thế gian này, hẳn chẳng thứ gì có thể khiến cho Liễu Phù Dung nàng bị lu mờ. 
"Keng!".
Trải qua một hồi chém giết, Liễu Phù Dung đột ngột tạm lui về sau. Ngọc thủ khẽ nâng, nàng đánh ra một đạo pháp quyết. 
Tức thì, thanh kiếm màu lam của nàng đại phóng linh quang, biến thành một thanh cự kiếm dài hơn tám trượng hướng thẳng đám quái điểu Huyết Ngốc Ưng chém xuống.
Ầm! 
Ầm!
Trong tràng âm thanh chấn động, mấy chục con Huyết Ngốc Ưng tan xác tức thì, máu huyết văng tung toé, điểu vũ tán loạn khắp nơi.
Những tu sĩ khác thấy một màn này thì trên mặt ai nấy đều lộ ra vẻ kính phục. Kể cả hai vị tu sĩ tu sĩ Vấn đỉnh kỳ Trầm Cốc và Lương Thiên Bằng. Bọn họ sớm đã nghe Thanh Liên Tiên Tử tài sắc song toàn, lúc này nhìn thấy quả nhiên là danh bất hư truyền.
Phần Bạch Tề và Cao Trường Phong... Bọn họ chẳng ngạc nhiên chút nào. Đây không phải lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến bản lãnh của Thanh Liên Tiên Tử. Thật ra từ lâu bọn họ đã đem lòng ái mộ nàng. Tất nhiên là không chỉ vì thực lực cao thâm, thiên phú tu luyện kinh người mà còn vì dung nhan của nàng nữa.
Tài không thiếu, sắc có thừa, ở Liễu Phù Dung hội đủ những gì gọi là tinh túy nhất. Trong thiên hạ này, thiết nghĩ không ai có thể hoàn mỹ được như nàng. Nàng chính là tiên tử trong mắt thế nhân, là người tình trong mộng của mọi nam nhân.
Chỉ tiếc...
Đối với các loại ánh mắt, ngưỡng vọng cũng được, ái mộ cũng tốt, Liễu Phù Dung trước sau vẫn thản nhiên xem như không. Nam nhân thiên hạ lại có kẻ nào xứng được với nàng đây?
Chả thèm bận tâm đến những cái nhìn của chúng nhân, Liễu Phù Dung nhân lúc ngơi tay mà khẽ động thần niệm, từ trong giới chỉ lấy ra một chiếc lọ nhỏ mở nút uống vào một ngụm linh nhũ để khôi phục một phần linh lực tổn hao. 
"Cẩn thận!" Vừa đem chiếc lọ nhỏ cất đi thì Liễu Phù Dung đột nhiên hướng một tu sĩ đứng gần đó kinh hô.
Tu sĩ nọ bất ngờ nghe Thanh Liên Tiên Tử hô gọi thì ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy cổ họng mình mát lạnh, sau đó lại nhìn thấy thân thể mình đổ về phía trước.
Có thể khiến cho một tu sĩ Trúc cơ chết mà không biết mình làm sao lại chết, đầu mình làm sao lại bị cắt lìa, mười quá chín kẻ ra tay phải là một cao thủ Vấn đỉnh kỳ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.