Tiên Môn

Chương 761: Thanh liên tiên tử liễu phù dung




"Ta thấy Ngọc sư muội tựa hồ rất có hứng thú với cực phẩm đan".
Ngọc Vô Tâm tươi cười, tỏ vẻ bâng quơ: "Lại khiến sư huynh chê cười. Đối với các kỳ văn dị sự muội đây luôn cảm thấy có hứng thú tìm hiểu, xin sư huynh nói qua cho".
"Ừm".
Ngô Dụng nhẹ gật đầu: "Theo lời sư phụ ta thì hạ phẩm đan, trung phẩm đan, thượng phẩm đan căn cứ vào tạp chất bên trong đan dược để mà phân chia cấp bậc, song cực phẩm đan thì không hẳn như thế. Bởi do cực phẩm đan thực sự có công hiệu nghịch thiên, bên trong tỉ lệ tinh hoa cực cao cùng tạp chất cực nhỏ nên cần trải qua thêm một lần thối luyện nữa".
"Cần trải qua lần thối luyện thứ hai?" Ngọc Vô Tâm cảm thấy ngạc nhiên. Đây đúng là một tri thức mới mẻ đối với nàng.
"Ừm." Ngô Dụng lý giải: "Muốn luyện cực phẩm đan thì trước tiên cần luyện chế thành công thượng phẩm đan, sau đó lại dùng thêm vài loại linh dược khác cùng luyện tiếp, đây gọi là lấy đan để luyện đan. Trước sau tổng cộng trải qua hai lần luyện chế nên được gọi là lần thối luyện thứ hai".
"Song đây chỉ là theo như truyền thuyết. Bằng như thực tế...".
Ngô Dụng khe khẽ lắc đầu, thần tình cảm thán: "Sư muội cũng biết đấy, thượng phẩm đan nào có dễ luyện. Cho dù là đại tông môn sở hữu tài phú kinh người, lại thêm luyện đan đại sư thì cũng phải may mắn lắm mới luyện ra được, số lượng vô cùng ít ỏi. Muội thử nghĩ, thượng phẩm đan trân quý, hi hữu nhường ấy, nếu lấy đi luyện chế cực phẩm đan, rủi như thất bại thì chẳng phải mất hết hay sao? Nói tiếc đến hộc máu thật cũng không ngoa".
Lời Ngô Dụng Ngọc Vô Tâm đương nhiên hiểu được. Song, với kẻ khác có thể là nan đề chứ riêng với Ngọc Vô Tâm nàng thì chẳng đáng gọi. Thượng phẩm đan trân quý khó cầu Ngọc Vô Tâm nàng đúng là không luyện ra được, nhưng nàng tinh chế được. Trong người nàng có bạch liên hoa, năng lực thần diệu vô cùng. Thượng phẩm Bồi Nguyên Đan ư? Hiện xác suất tinh chế của nàng đã là tám thành rồi đấy.
Khó khăn nếu có hoạ chăng là những dược liệu cần thêm.
"Sư huynh, huynh nói ngoài thượng phẩm đan làm chủ nguyên liệu ra thì còn cần thêm vài loại tài liệu khác nữa?".
"Đúng vậy." Ngô Dụng gật đầu: "Theo sư phụ ta nói thì để luyện chế cực phẩm Bồi Nguyên Đan cần phải có Long Tâm Thảo và Ngũ Sắc Linh Chi làm hai vị phụ trợ, như vậy mới mong thối luyện thành công".
Long Tâm Thảo, Ngũ Sắc Linh Chi... Ngọc Vô Tâm cau mày. Nàng từng xem qua trên Bách Thảo Lục, Long Tâm Thảo và Ngũ Sắc Linh Chi, hai loại dược liệu này có thể xem là thiên địa linh bảo, so với thiên niên nhân sâm còn hiếm hơn nhiều.
Đi đâu để tìm đây?
"Sư huynh, hai loại thảo dược này thật sự rất là trân quý, thậm chí Phiêu Hương Các của chúng ta hình như cũng không có".
"Quả đúng là Phiêu Hương Các ta không có. Nhưng cũng không phải là không thể cầu".
Tâm tư máy động, Ngọc Vô Tâm âm thầm vui mừng. Nàng không ngờ vị sư huynh Ngô Dụng gần đất xa trời này của mình lại có kiến thức sâu rộng như vậy, chẳng những biết tên dược liệu mà còn biết luôn nơi có chúng.
"Sư huynh, huynh biết nơi nào có sao?".
"Ta nghe đồn tại Phí Long Sơn có một ít." Ngô Dụng nói ra.
Phí Long Sơn?
Trên mặt Ngọc Vô Tâm hiện lên vẻ mờ mịt. Địa danh này nàng thật không biết. 
Ngô Dụng không khó nhận ra, thắc mắc hỏi: "Ngọc sư muội, muội chưa từng nghe qua Phí Long Sơn?".
Ngọc Vô Tâm thành thật lắc đầu: "Muội vốn xuất thân nơi hẻo lánh, duyên trời xui khiến mà đi đến Thanh Châu, được sư tôn thu nhận. Kể từ khi gia nhập bổn môn muội vẫn chưa ra ngoài, thành thử...".
Ngô Dụng tỏ ra là mình đã hiểu, cười bảo: "Ngọc sư muội chuyên tâm học tập đan đạo, đối với thế sự có chỗ không biết cũng là bình thường".
"Hmm... Vậy để sư huynh nói qua một chút cho sư muội rõ".
Một lúc sau...
Ngọc Vô Tâm hướng Ngô Dụng gật đầu cảm kích. Hiện nàng đã nắm bắt được rồi. 
Theo như lời kể của Ngô Dụng thì Phí Long Sơn nằm ở phía đông bắc Thanh Châu, thuộc địa bàn của Mạn Đà Sơn Trang, là địa danh nổi tiếng có yêu thú sinh trưởng nguy hiểm vô cùng.
Lại nói, Mạn Đà Sơn Trang này cùng với Phiêu Hương Các tính ra cũng có nhiều vướng mắc. Nghe đâu tổ sư khai phái của Mạn Đà Sơn Trang vốn dĩ là một vị trưởng lão trong Phiêu Hương Các, bởi do xích mích với Các chủ thời đó mà ly khai, còn dẫn theo không ít môn nhân. Lúc đầu danh tiếng của Mạn Đà Sơn Trang cũng chẳng thua gì Phiêu Hương Các, nhưng theo năm tháng, trong khi uy vọng của Phiêu Hương Các mỗi ngày một thịnh thì Mạn Đà Sơn Trang lại mau chóng suy bại. Từ một tổ chức của luyện đan sư, đến nay Mạn Đà Sơn Trang đã hoàn toàn thay đổi, đệ tử trong môn thay vì học tập đan thuật thì hầu hết đều chuyển sang tu luyện tiên đạo, hướng đến đề thăng tu vị, gia tăng thọ nguyên là chủ yếu. 
Song đó không phải điều mà Ngọc Vô Tâm để ý. Khiến nàng bận tâm là mối quan hệ giữa Mạn Đà Sơn Trang và Phiêu Hương Các. Xuất phát từ hiềm khích giữa tổ sư khai phái Mạn Đà và vị Các chủ năm đó mà tận đến ngày nay đôi bên vẫn còn thù ghét nhau. Mặc cho địa vị chênh lệch, Mạn Đà Sơn Trang vẫn như cũ, làm theo di ngôn của tổ sư quyết không qua lại gì với Phiêu Hương Các. 
Đối với thành kiến sâu đậm này, Phiêu Hương Các tất nhiên chả buồn để tâm. Bởi lẽ Phiêu Hương Các vốn đâu cần nhờ vả gì Mạn Đà Sơn Trang. Thế nhưng Ngọc Vô Tâm lại khác, nàng hiện đang rất cần. Long Tâm Thảo, Ngũ Sắc Linh Chi, nàng không thể không có. 
Chỉ là... Đối với người của Phiêu Hương Các, Mạn Đà Sơn Trang kiên quyết cấm đoán, xem như kẻ thù, Ngọc Vô Tâm nàng muốn đến Phí Long Sơn hái linh dược mà nói...
Lòng thầm kêu khổ, Ngọc Vô Tâm hướng Ngô Dụng cảm tạ rồi quay gót trở về cư thất của mình...
...
"Chào Ngọc sư tỷ".
Trên đường trở về Ngọc Vô Tâm có nhìn thấy một đệ tử, xem dáng vẻ hẳn là đang muốn hướng đến động phủ của sư tôn Cầu Bất Nhận. Ngọc Vô Tâm tiện miệng hỏi: "Sư đệ hình như đang muốn tìm sư tôn?".
"Vâng, sư tỷ." Vị đệ tử kia gật đầu xác nhận.
"Có chuyện gì quan trọng sao?".
"Dạ là như vầy, có một khách nhân đặc biệt đến nhờ Các chủ luyện đan".
Khách nhân đặc biệt?
Ngọc Vô Tâm cảm thấy hiếu kì: "Là vị khách nhân nào vậy?".
"Thưa sư tỷ, đó là Thanh Liên Tiên Tử".
Thanh Liên Tiên Tử? Ngọc Vô Tâm lại càng nghi hoặc. Danh tự này nàng cũng chưa từng nghe qua. Nhưng nàng đoán đây hẳn là một vị tiền bối tu vị Linh châu kỳ. Bởi lẽ thường thì chỉ có nữ tu Linh châu kỳ mới được gọi tiên tử. 
"Hmm... Vị tiền bối đó là người của thế lực nào? Cần sư tôn luyện chế loại đan dược gì?".
Tiền bối? Lần này tới phiên Lâm Chí nghi hoặc. Bởi theo lý thì vị Ngọc sư tỷ này của hắn vốn là không cần gọi Thanh Liên Tiên Tử là tiền bối. 
Có lẽ cũng đã nhận ra nét mặt khác thường của Lâm Chí, Ngọc Vô Tâm mới hỏi: "Có gì không đúng sao?".
"Ngọc sư tỷ, hmm... Thanh Liên Tiên Tử tu vị hiện mới chỉ là Trúc cơ kỳ đỉnh phong".
Ngọc Vô Tâm ngẩn ra: "Trúc cơ kỳ đỉnh phong, thế sao ngươi lại gọi là tiên tử?".
"Cái này..." Lâm Chí có chút ngập ngừng: "Ngọc sư tỷ, đây cũng không phải sư đệ tự tiện, đạo hiệu "Thanh Liên Tiên Tử" kia vốn đã sớm được mọi người công nhận, ai cũng gọi như thế cả".
Ngọc Vô Tâm nghe vậy thì ngầm suy đoán vị Thanh Liên Tiên Tử kia ắt hẳn phải có chỗ đặc biệt hơn người, nếu không cũng sẽ chẳng thể nào được coi trọng tới vậy. 
Quả nhiên nàng đã đoán đúng. Thanh Liên Tiên Tử Liễu Phù Dung này đích xác có thiên tư vượt xa người thường. Cô gái này sở hữu Thánh linh căn trong truyền thuyết, lại có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, khí chất lãnh ngạo khiến cho người đối diện bất giác sinh lòng tự ti. Trong con mắt thế nhân, Liễu Phù Dung nàng chính là tiên tử chuyển thế. 
"Liễu Phù Dung, tiên tử hạ phàm sao?".
Ngọc Vô Tâm cảm thấy tò mò, hướng Lâm Chí hỏi tiếp: "Nàng đến nhờ sư tôn ta luyện chế cho đan dược gì vậy?".
"Thưa sư tỷ, là Trúc Cơ Đan".
"Nếu chỉ là Trúc Cơ Đan thì cũng không cần phiền đến sư tôn".
"Sư tỷ, Trúc Cơ Đan này không thể không phiền đến Các chủ được".
Hửm?
Ngọc Vô Tâm hơi khó hiểu: "Trúc Cơ Đan tuy rằng trân quý nhưng cấp bậc cũng không phải quá cao, tại sao nhất thiết phải cần đến sư tôn?".
"Ngọc sư tỷ, Trúc Cơ Đan mà Thanh Liên Tiên Tử muốn nhờ luyện chế là trung phẩm đan." Lâm Chí giải thích.
Lúc này thì Ngọc Vô Tâm rốt cuộc đã rõ. Khác với hạ phẩm đan, trung phẩm Trúc Cơ Đan rất khó luyện chế, cho dù các trưởng lão thâm niên ra tay cũng không đảm bảo sẽ thành công luyện ra được. 
"Sư đệ, ngươi đưa ta đến gặp vị Thanh Liên Tiên Tử kia".
"Sư tỷ, nhưng mà...".
"Sư tôn ta hiện vẫn còn đang bế quan nghiên cứu đan dược, ngươi có đến tìm cũng vô ích thôi".
Và như thế, Lâm Chí đành phải quay gót trở về nghênh khách phòng để báo lại sự tình. Ngọc Vô Tâm thì dĩ nhiên nối bước theo sau...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.