Tiên Môn

Chương 747: Sát!




"Nếu sau này ngươi có xuống tay giết ta thì cũng không cần phải áy náy", đó là những lời mà Ngọc Vô Tâm đã từng nói với Tố Tâm. Nàng đã chuẩn bị, sẵn sàng đón nhận. Nhưng là khi đó, bằng bây giờ...
Ngọc Vô Tâm thực sự không muốn tiếp nhận sự thật này. Vì cái gì chứ? Vì cái gì mà tiểu nha đầu lại kiên cường tới như vậy? Nó đã đứng ra che chắn cho nàng, dụng hết sức bình sinh để kéo Đông Phương Ngọc ra khỏi nàng...
Tố Tâm, nó lẽ nào không sợ?
Không, Tố Tâm chắc chắn là có sợ. Trước đó, dưới cỗ uy áp kinh người của Đông Phương Ngọc khuôn mặt nó đã trắng bệch, ra sức nắm chặt lấy tà áo Ngọc Vô Tâm nàng kia mà... 
Tại sao? Tại sao phải tốt với Ngọc Vô Tâm ta như vậy?
...
"Crắc!".
Nhìn Ngọc Vô Tâm nức nở thương tâm, Phỉ Thúy siết chặt nấm tay. Chưa bao giờ nàng thấy Ngọc Vô Tâm mất tự chủ đến như vầy...
Đầu chầm chậm xoay, nàng hướng mắt về phía Đông Phương Ngọc. Không ai khác, chính kẻ này đã gây ra thảm cảnh.
Phía bên đây Đông Phương Ngọc cũng nhíu mày quan sát. Trong dạ hắn ít nhiều bất an. Hắn đã không lường được ở đất Nam man xa xôi hẻo lánh này lại có một cao thủ Vấn đỉnh kỳ cư ngụ. Trước đó Vu Mộng Tương đã chẳng đề cập gì đến. 
"Vu Mộng Tương, nữ nhân đó là ai?" Đông Phương Ngọc ngó sang hỏi Vu Mộng Tương. 
Vu Mộng Tương thận trọng hé môi hồi đáp: "Thiếu chủ, ả là Phỉ Thúy, người của Bái Hoả Giáo".
"Bái Hoả Giáo?" Đông Phương Ngọc chưa từng nghe qua cái tên này. Dẫu sao giữa Thiên Cực Cung và Bái Hoả Giáo tầm đó khoảng cách vốn rất xa, thêm nữa bản thân Đông Phương Ngọc lại chẳng phải người ham học hỏi, không biết cũng là chuyện bình thường. 
"Vị đạo hữu Bái Hoả Giáo này, đây là chuyện của Thiên Cực Cung ta, mong đạo hữu đừng xen vào".
"Thiên Cực Cung?".
Khuôn mặt lạnh lùng, Phỉ Thúy xem thường: "Tiểu phái vô danh cũng dám sủa ở trước mặt ta, tổn thương bằng hữu ta...".
"Ta muốn ngươi phải chết!".
Chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng thì từ người Phỉ Thúy, một cỗ khí tức kinh khủng phát ra, khiến cho Đông Phương Ngọc cùng đám nữ nhân bên cạnh hắn phải biến sắc.
"Vấn đỉnh hậu kỳ!".
Đông Phương Ngọc sợ hãi kinh hô. Hắn có nằm mơ cũng không thể nào ngờ được ở đất Nam man nghèo nàn lại tồn tại một cao thủ Vấn đỉnh hậu kỳ. 
Chuyến này Đông Phương Ngọc hắn dạo qua đây, vốn chỉ đơn giản muốn tìm lạc thú, tiện thể kiếm một ít nữ nhân xinh đẹp về làm lô đỉnh. Gặp Vu Mộng Tương, đối với nàng hắn cũng có chút ấn tượng, vì vậy khi nghe nàng cầu xin ra tay giúp nàng đòi lại công đạo hắn đã không do dự đáp ứng ngay. Dù sao cũng chỉ là đất Nam man nghèo nàn lạc hậu, Trúc cơ kỳ tu sĩ còn chẳng mấy thì có gì đâu phải sợ. Một Ma Thần Tông, một Ngọc Vô Tâm nào đáng xá chi. 
Đông Phương Ngọc, hắn đến đây với tâm thế một đại nhân vật. Ở trong mắt hắn Ma Thần Tông, Ngọc Vô Tâm, hết thảy đều chỉ là kiến hôi tùy thời giẫm đạp. Nhưng lúc này, tâm thế phải đổi. 
"Đại nhân vật" hắn đây, tu vị mới bất quá Vấn đỉnh trung kỳ, trong khi nữ nhân đứng trước mặt hắn, đối phương đã là cao thủ Vấn đỉnh hậu kỳ. 
Tu tiên đạo càng lên cao tu luyện càng khó khăn, lực lượng chênh lệch ở mỗi nấc thang cũng càng ngày càng lớn. Vấn đỉnh trung kỳ với Vấn đỉnh hậu kỳ tuy chỉ hơn kém nhau một tiểu cảnh giới, nhưng cách biệt bên trong, so với khoảng cách Trúc cơ kỳ trung kỳ - Vấn đỉnh trung kỳ - một đại cảnh giới - nó thậm chí còn lớn hơn. 
"Chạy", đấy là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Đông Phương Ngọc. Song hắn còn chưa kịp thực hiện thì từ nơi đối diện, một cặp song hoàn đã lao tới. 
"Cản lại!" Đông Phương Ngọc khẩn trương hét lớn. 
Ba cung nhân đi theo bảo hộ hắn dù trong lòng có e ngại nhưng cũng không dám không nghe, vội xuất ra thủ đoạn hòng ngăn cản song hoàn. 
Chỉ là... song hoàn không chỉ nhanh mà lực còn rất mạnh. Nháy mắt, toàn bộ thủ đoạn của ba nữ cung nhân đều đã bị phá tan. Nhưng, song hoàn còn chưa chịu dừng lại!
Chỉ thấy Phỉ Thúy lạnh lùng đánh ra một đạo pháp quyết, song hoàn ngay lập tức rung lên, hồng quang đại thịnh tiếp tục lao tới. 
"Sát!".
"Mau cản nó lại!".
Một lần nữa, dưới mệnh lệnh của Đông Phương Ngọc, ba nữ cung nhân liều mình ngăn trở. Chẳng may, các nàng vẫn là ngăn không nổi. Lần này không những thủ đoạn, thần thông bị phá mà ngay đến tính mạng của bản thân các nàng cũng phải để lại. 
"Xẹt!".
"Xẹt!".
"Xet!".
Tiếng xé gió nối nhau vang lên, gần như đồng thời, trên cổ ba nữ cung nhân xuất hiện vết cắt. Rồi, từ trên không, các nàng rơi tự do xuống đất. Trong quá trình rơi, ba cái đầu cũng đã tách ra, trên cổ máu tươi phun trào như suối. Cảnh tượng ngẫm mà ê răng. 
Giết xong ba nữ cung nhân, Phỉ Thúy lần lượt liếc nhìn tây - bắc hai hướng, nhếch môi cười lạnh. 
"Các ngươi nghĩ mình chạy được sao?".
Cơn nộ còn đó, Phỉ Thúy há có khả năng buông tha. Nàng tế ra phi kiếm, đem thần thức bám lên để mà truy sát Vu Mộng Tương. Phần mình, nàng điều động song hoàn đuổi theo Đông Phương Ngọc. 
"Súc sinh mau nạp mạng!".
Mắt thấy song hoàn đã áp sát sau lưng, Đông Phương Ngọc thần tình kinh hãi, vội vã tế ra một tấm thuẫn bài. 
"Keng!".
"Keng!".
Song hoàn - kim thuẫn nhanh chóng va vào nhau, lấy kết quả hoà chấm dứt. 
Hả?
Chứng kiến cảnh này, ánh mắt Phỉ Thúy loé lên dị quang. Nàng có chút ngạc nhiên đối với kim thuẫn nọ. Coi bộ cũng là một kiện bảo vật. 
Nhưng thế thì sao? Có bảo vật phòng thân thì sẽ không chết sao?
Đừng hòng!
Từ trong không gian giới chỉ, Phỉ Thúy xuất ra sáu cây đinh màu đen, chất liệu không rõ. Theo cái điểm tay của nàng, sáu cây đinh nọ đồng thời lao thẳng về phía Đông Phương Ngọc. 
Bổn cũ soạn lại, Đông Phương Ngọc hô biến kim thuẫn, dựng ra một bức tường trước mặt. 
Song khác trước, lần này lớp phòng ngự đã chẳng còn vững chãi như trước. Thời điểm sáu cây đinh màu đen đánh lên, bức tường phòng hộ đã bị lung lay, vết nứt đang ngày càng lan rộng.
Trong mắt ngập tràn kinh hãi, Đông Phương Ngọc vội ném ra một tấm phù lục màu trắng. 
Linh phù vừa ra thì liền bốc cháy. Từ trong lửa đỏ, một tiếng gầm đinh tai cất lên làm chấn động cả không gian. Tiếp đó, một con bạch hổ to lớn nhảy ra. 
"Thú hồn phù!".
Lấy kiến thức của Phỉ Thúy chẳng khó để nhìn ra môn đạo. Nàng biết là con bạch hổ này rất lợi hại. Song...
"Hừ! Súc sinh, cho dù có là thần long cũng không cứu nổi ngươi đâu!".
Nói đoạn Phỉ Thuý xách theo song hoàn lao tới. Trong lòng nàng đã quyết rồi, hôm nay nàng phải băm vằm tên Đông Phương Ngọc này. 
Lại dám thương hại, còn muốn cưỡng đoạt tình nhân của ta? Chết vạn lần không đủ!
"Khốn kiếp! Khốn kiếp!".
Dáng vẻ cao ngạo khi trước giờ đã chẳng còn sót lại tí nào. Ở Đông Phương Ngọc lúc này, có chăng là sợ, là hối. 
Hắn hối hận vì đã đến đây, hối hận vì đã động đến Ngọc Vô Tâm. Và hắn cũng tức giận nữa. Thú thực bây giờ hắn chỉ muốn một đao lấy mạng Vu Mộng Tương. Ả tiện nhân này đã không đề cập gì đến Phỉ Thúy trước đó. Nếu mà biết trước, Đông Phương Ngọc hắn có lẽ đã không hành sự lỗ mãng tới như vầy. 
Nhưng oán trách thì có tác dụng gì nữa đây. Trước mắt quan trọng là phải tìm cách thoát khỏi địch nhân...
"Hoàng Kim Chiến Sư, hiện!".
Từ trong tay Đông Phương Ngọc, một tấm linh phù nữa lại được ném ra. 
Rất nhanh, một con sư tử toàn thân khôi giáp uy dũng hiện thân. 
"Grào...!".
"Súc sinh muốn chết!".
Đối mặt với cú vồ của Hoàng Kim Chiến Sư, Phỉ Thúy chẳng có vẻ gì là e ngại. Nàng vung song hoàn chém thẳng, nháy mắt đã đem chiến sư cắt thành ba khúc. Vết cắt ngọt vô cùng. 
Cách đó hơn mười trượng, Đông Phương Ngọc triệt để táng đảm kinh hồn. Hắn không dám tin vào mắt mình nữa. 
Một tu sĩ Vấn đỉnh hậu kỳ lại có chiến lực ghê gớm tới như vậy ư? Phải biết Thú phù Hoàng Kim Chiến Sư này phẩm cấp rất cao, có thể đỡ được một đòn công kích của đại cao thủ Linh châu kỳ đấy!
Tu sĩ Vấn đỉnh lại có chiến lực của đại cao thủ Linh châu kỳ, trong đời mình, đây là lần đầu tiên Đông Phương Ngọc được thấy. Nhưng đối với sự mở mang tầm mắt này, hắn chỉ kinh, chỉ hãi. 
Chiến ý chẳng còn, Đông Phương Ngọc quyết định thiêu đốt cả chân nguyên, quay đầu bỏ chạy. 
"Súc sinh còn muốn chạy!".
Đã quyết lấy mạng người thì sao có thể đứng nhìn người đào tẩu, Phỉ Thúy sử dụng bí pháp truy theo. Dựa vào pháp môn thần diệu của mình, thoáng chốc nàng đã đuổi kịp. Chặn ngay lối đi, Phỉ Thúy lạnh lùng vung song hoàn chém xuống. 
"Không!".
"Roẹt!".
Một vết cắt chạy dọc theo thân thể Đông Phương Ngọc, từ đỉnh đầu xuống vùng hạ thể, đem hắn chẻ thành hai nửa. 
Như thấy như vậy còn chưa đủ, Phỉ Thúy thả ra song hoàn, dùng thần thức thao túng đem chúng cắt ngang xẻ dọc. Vài ba nhịp thở, thi thể Đông Phương Ngọc đã bị chia ra thành trăm mảnh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.