Tiên Môn

Chương 741: Hồi Tông




Bên trong người hành sự, phía ngoài kẻ dõi theo. Ngọc Vô Tâm kiên nhẫn chờ đợi. Nàng muốn khi mình ra tay thì Phương Bằng kia chắc chắn phải chết. 
Và rồi cái thời khắc đó cũng đến. Đúng vào lúc Phương Bằng tiến hành thái bổ đến giai đoạn mấu chốt nhất thì Ngọc Vô Tâm lập tức xuất chiêu. Từ tay nàng, một cây kim châm vô hình vô ảnh bay thẳng về phía Phương Bằng, nhắm ngay đầu. 
Chính là kiện Linh khí mà nàng tâm đắc nhất trong số ba kiện thu được từ trên người Tạ Trường Thanh trước đây, cấp bậc thượng phẩm. Tất nhiên là bên trên cây châm này, nó sớm đã được tẩm kịch độc. 
Bởi do ám thương tái phát, lại đang lúc thái bổ liệu thương, Phương Bằng không tài nào né tránh được, chỉ kịp quay đầu kêu lên một tiếng rồi hai mắt trợn trừng.
"Phốc!".
Lại thêm một đòn hiểm ác nữa được Ngọc Vô Tâm xuất ra. Thanh phi kiếm màu đen, kiện thượng phẩm Linh khí thứ hai của nàng đã xuyên qua ngực Phương Bằng, tạo thành một cái lỗ sâu, từ bên trong máu chảy ra ồng ộc.
"Bịch!".
Liên tiếp hứng chịu hai đợt công kích toàn lực, Phương Bằng tức thì khí tuyệt thân vong, đổ gục tại đương trường, mắt trợn ngược đầy vẻ bất cam. 
Suốt cả đời mình, Phương Bằng từ một gã tán tu thấp cổ bé họng đạt thành Trúc cơ, tâm cơ há đâu lại đơn giản? Những sóng gió hắn đã trải qua nhiều vô kể, thường nhân khó lòng tưởng tượng. Trong mỗi một bước đi Phương Bằng hắn đều cẩn thận suy tính, bảo vật giao dịch hội lần này cũng vậy, đã cân nhắc trước sau. Hắn sớm đoán biết Bộ Hành Thông sẽ truy theo mình. Phản sát thực ra là nằm trong kế hoạch. Đáng tiếc... Người tính không bằng trời tính, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng. Ám thương tái phát, lại đụng phải nữ nhân độc ác như Ngọc Vô Tâm, cuối cùng đến cái mạng cũng vô phương giữ được...
"Soạt!".
Mắt thấy Phương Bằng đã chết, Lý Mị kinh hoảng, vội vàng tháo chạy. Nhưng nàng có thể chạy được đi đâu? Bất quá một tu sĩ Luyện khí kỳ thì làm sao thoát khỏi cao thủ Trúc cơ. 
Chỉ thấy Ngọc Vô Tâm chuyển mình một cái thì thân ảnh đã xuất hiện ngay ở cửa động, chắn ngang lối đi. Kế đó nàng vung chân đem Lý Mị đạp bay trở vào. 
Sắc mặt tái mét, miệng chảy máu tươi, Lý Mị hoảng càng thêm hoảng.
"Đừng…Đừng giết ta!".
"Ta, không, nô tì cam nguyện đi theo hầu hạ chủ nhân...!".
Ngọc Vô Tâm cũng không nói nhiều, xuất ra một chỉ tiễn đưa Lý Mị xuống hoàng tuyền. 
Ác ư?
Ngọc Vô Tâm không phủ nhận. Từ nhỏ đến lớn cuộc đời đã dạy nàng phải ác. Nếu không ác, Ngọc Vô Tâm nàng chắc chắn đã chẳng thể sống đến ngày hôm nay. 
Hành sự phải tâm ngoan thủ lạt là điều mà Ngọc Vô Tâm nàng luôn tâm niệm. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình. Lý Mị đã thấy chân diện của nàng, để phòng vạn nhất thì không thể buông tha được.
Thế giới này chính là tàn khốc như vậy, cá lớn nuốt cá bé. Nếu đổi lại bị truy sát là nàng, nếu thực lực nàng kém hơn, người chết chẳng phải sẽ là nàng hay sao?
Thu hồi phi kiếm cùng kim châm, Ngọc Vô Tâm nhanh chóng đem toàn bộ trang sức trữ vật, túi trữ vật trên người Phương Bằng và Lý Mị thu lấy, sau đó thi triển thủ đoạn hủy thi diệt tích. 
Xong xuôi đâu đấy, lúc này nàng mới lại hướng núi Ai Lão bay đi.
Ngọc Vô Tâm đã không hề biết rằng khi mà bóng dáng mình vừa khuất thì từ trong bóng tối, một thân ảnh đã hiện ra. Nàng mặc một bộ hồng y, trên mặt đeo một tấm mạn che màu đen, dáng người rất đỗi dụ nhân. 
Chẳng phải "yêu nữ" Phỉ Thúy thì ai?
"Hừm...".
Phỉ Thúy đứng nơi cửa động đưa mắt nhìn phương hướng Ngọc Vô Tâm vừa bay đi, khoé môi nhẹ nhếch. 
"Tâm cơ không thiếu, độc ác có thừa, tiểu tình nhân này của ta quả cũng chẳng phải dạng vừa".
"Chậc, sau này có khi phải cẩn thận, nếu không sẽ bị nàng ăn đến xương cốt cũng chẳng chừa".
Thân ảnh mờ đi, Phỉ Thúy lại một lần nữa hoà vào màn đêm u tối...
...
Sau khi giải quyết xong sự tình Ngọc Vô Tâm liền thi triển Ngự Phong Thuật, chạy suốt đêm một mạch mấy trăm dặm đường, cho đến thâm canh bán dạ mới trở về núi Ai Lão. 
Đặt chân vào Ma Thần Tông, nàng gặp qua Kim Hoa và Bạch Bào - hai kẻ đã được bảo hồi tông trước đó - căn dặn qua một chút rồi lập tức trở về động phủ của Tạ Trường Thanh. 
Nghỉ ngơi một lát hồi phục pháp lực, nàng bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm.
"Đây là...".
Ngọc Vô Tâm cầm lên một kiện trung phẩm Linh khí, ánh mắt liền loé dị quang. Nàng nhận ra thứ này, chính là một trong những kiện vật phẩm mà Bộ Hành Thông đã thành công mua được trong buổi đấu giá hội. 
Đồ vật của Bộ Hành Thông lại ở trong túi trữ vật của Phương Bằng, cái này có ý nghĩa gì?
"Thật không ngờ kẻ mà họ Phương chạm trán trước đó lại là Bộ Hành Thông".
"Đồ vật của Bộ Hành Thông lại ở chỗ của họ Phương, như vậy xem ra mạng Bộ Hành Thông đã xong rồi".
...
"Bất quá một gã tán tu lại có thể thắng được Bộ Hành Thông, tên này đúng là ghê gớm thật. Cũng may trên người hắn có thương tích, lại nhất thời mất cảnh giác, nếu không ta chưa chắc đã dễ dàng đắc thủ".
Ngọc Vô Tâm ngẫm lại thì cảm thấy lần sát nhân đoạt bảo này của mình quả cũng tiềm ẩn nguy cơ, dù vậy nàng không hề hối hận. Dù sao thì trước khi ra quyết định nàng cũng đã cân nhắc, chuẩn bị kỹ càng rồi. 
Bộ Hành Thông mười phần quá chín là đã chết, Ngọc Vô Tâm mường tượng thế cục tương lai một chút, thấy vẫn ổn thì nhanh chóng cho qua, tiếp tục kiểm kê tài bảo.
Cạch cạch mấy tiếng, trên đất liền hiện ra gần trăm khối linh thạch, bên trong còn lẫn bảy tám tấm phù lục trung cấp cùng cao cấp khiến cho Ngọc Vô Tâm không khỏi vui mừng.
Phù lục cao cấp, cái này cũng rất trân quý đấy.
Ngọc Vô Tâm không rõ chỗ linh thạch cùng phù lục này là của ai, Bộ Hành Thông hay Phương Bằng, kiếm được bằng cách nào, song cường hào cưỡng đoạt cũng được mà lừa gạt dụ dỗ cũng tốt, hiện tại đều thuộc về nàng. 
Ngọc Vô Tâm tiếp tục kiểm tra thì phát hiện trừ số linh thạch cùng phù lục kia ra thì bên trong túi trữ vật còn có mấy bình Tẩy Tủy Đan, Bồi Nguyên Đan, rồi một ít ngọc giản, ngoài ra còn có thêm một cái lô đỉnh nữa. Thu hoạch thực là không tệ.
"Công pháp tu luyện của Bộ Hành Thông và gã họ Phương này chưa chắc đã tốt hơn Tử Hà Ma Thiên. Tẩy Tủy Đan, Bồi Nguyên Đan tuy không thiếu nhưng nếu có cũng đỡ bớt thời gian tinh chế. Còn về phần đỉnh lô...".
Thời điểm Ngọc Vô Tâm đem lô đỉnh lấy ra khỏi túi trữ vật thì phát tán ra linh khí kinh người, bên ngoài còn khắc những loại hoa văn kỳ lạ, vừa nhìn đã biết là vật bất phàm.
Ngọc Vô Tâm xem xét một lát thì đem lô đỉnh bỏ xuống, tiếp tục kiểm tra một túi trữ vật khác.
Ngọc giản công pháp, đan dược, một ít tài liệu yêu thú, vài kiện Linh khí, một mớ linh thạch, số lượng tính ra không tệ.
"Đây là...".
Ánh mắt Ngọc Vô Tâm chợt ngưng. Nàng đem một cuốn ngọc giản cầm lên. Cuốn ngọc giản này bên ngoài có màu đỏ yêu dị tỏa ra âm khí lăng lệ khác thường.
Trong lòng khẽ động, Ngọc Vô Tâm liền đem thần thức chìm vào tra xét.
Sau nửa giờ, nàng đem thần thức thu hôi, cầm ngọc giản lặng im không nói.
Không nói vì không còn gì để nói! Vị tiền bối này quả thực tài trí vô cùng, có thể nghĩ ra phương pháp tu luyện đẩy nhanh tốc độ tăng tiến cảnh giới. 
Ngọc Vô Tâm tất nhiên cũng có động tâm, song rất nhanh liền bỏ qua ý tưởng tu luyện công pháp này. Vị tiền bối kia đã nói qua, công pháp dù khiến tu vị tiến triển cực nhanh nhưng lại có nhược điểm lớn là họa ngầm về sau. Nếu tu luyện không tốt đạo tâm không ổn cùng căn cơ thiếu hụt, ngày sau có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma vạn kiếp bất phục.
"Bên trong còn có không ít pháp thuật thần bí quỷ dị. Các loại pháp thuật này cũng chỉ cần linh lực để vận dụng, ta có thể tu tập".
Buông ngọc giản xuống, ánh mắt Ngọc Vô Tâm hướng về những bảo vật khác. Đầu tiên chính là Bách Hồn Phiên...
"Cái này hẳn là Bách Hồn Phiên, kiện Ma khí mà ngọc giản đã đề cập".
"Theo như miêu tả thì đây là một món bảo vật công thủ song toàn, thời điểm đối địch hết sức có lợi. Chiếu theo tình trạng của Ma khí, Bách Hồn Phiên này hẳn đã tiếp cận cực phẩm Linh khí".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.