Tiên Môn

Chương 731: Tranh giành công pháp (1)




Xuyên qua những đám mây, ánh dương quang ấm áp chiếu rọi xuống mặt đất, nắng vàng nhè nhẹ phản chiếu trên toàn cảnh Thiên Chỉ Phong. 
Lúc này Ngọc Vô Tâm đã ra ngoài tản bộ. Dọc đường đi nàng nhìn thấy rất nhiều tu sĩ, dù chỉ mới bình minh mà bọn họ đã đứng tụm năm tụm ba, xem ra ai ai cũng háo hức chờ đón bảo vật giao dịch hội này.
Ngọc Vô Tâm đi dạo thêm một lát rồi hướng phía nam hồ nước tiến lại. Theo như ngọc giản ghi chú thì tại đây có một quảng trường dùng để làm nơi giao dịch. 
Buổi đấu giá thì đúng ngày mai mới tiến hành, nhưng các cuộc giao dịch nhỏ lẻ thì từ hôm nay đã bắt đầu rồi. Tại quảng trường phía nam hồ nước, các quầy hàng sớm đã được dựng lên san sát, tiếng rao bán mặc cả cò kè không ngừng vang lên chẳng khác nào khung cảnh ở phiên chợ phàm nhân. 
Tu sĩ tham gia rất đông, Ngọc Vô Tâm ước tính cũng phải hơn hai ngàn. Các tông môn Nam man hầu hết đều phái người tới đây. Qua trang phục có thể thấy có mấy vị trưởng lão Âm Dương Giáo cùng một một đám đệ tử, ngoài ra còn có môn nhân của Ma Thiên Môn, Thiên Tinh Tông, bảy tám tông phái lớn nhỏ đều có trưởng lão góp mặt...
Tất nhiên, người đến tham gia bảo vật giao dịch hội lần này không chỉ có mỗi tông môn. Trừ các tông môn, trong tu tiên giới cũng có một mô hình tiểu môn phái đó là gia tộc tu tiên, là những tu sĩ có ràng buộc về huyết thống, nhiều thì hơn trăm người ít thì năm ba người, chưởng môn cũng chính là gia chủ.
Tuy kém hơn tông môn nhưng những gia tộc này cũng có thực lực nhất định, mục tiêu của bọn họ trong lần bảo vật giao dịch hội này thiết nghĩ hẳn là những Linh khí, phù lục hay công pháp cấp thấp mà các đại phái không để vào trong mắt. Ngẫm ra thì cũng có chút thiệt thòi. 
Nhưng, những kẻ thiệt nhất, quyền lợi ít nhất vẫn chưa phải gia tộc tu tiên. Bên dưới gia tộc tu tiên còn có một tầng lớp thấp hơn, đó là tán tu.
Tán tu, bọn họ là những kẻ vô môn vô phái, hầu hết tư chất ai nấy đều rất kém cỏi. So với đệ tử tông môn hay là tộc nhân gia tộc tu tiên thì đời sống tán tu rất chật vật, trên người tiền tài không mấy. Đại bộ phận đến đây, chủ yếu chỉ để xem náo nhiệt mở mang tầm mắt mà thôi. 
Cực Lạc Tông bị xoá sổ, toàn bộ gia sản đều bị Bái Hoả Giáo đem ra bán, tuy nói là giao dịch công bằng, ai cũng như ai nhưng thực chất không hẳn như thế. Nếu có người mua được bảo vật mà các đại môn phái coi trọng thì thực xin lỗi, người đó chuẩn bị đón nhận tai ương. Nói trắng ra, miếng ngon phải để các đại phái dùng trước, sau đó là gia tộc còn mấy miếng xương xẩu thì quẳng lại cho tán tu.
Đối với những quy tắc ngầm này Ngọc Vô Tâm đương nhiên hiểu rõ. Nàng chẳng quá lo. Ở đất Nam man này Ma Thần Tông chính là cự đầu, căn bản không cần nhường nhịn ai. Có thể cạnh tranh với Ma Thần Tông nàng cũng chỉ còn mỗi Âm Dương Giáo mà thôi. 
Mục tiêu của Ngọc Vô Tâm chính là pháp môn cao cấp Khống Linh Thuật và đan phương Trúc Cơ Đan. Hai thứ ấy chỉ ở buổi đấu giá ngày mai mới xuất ra, thành thử không có lý gì phải nóng vội. Hôm nay nàng đơn giản chỉ là thong thả đi dạo một vòng để tăng cường kiến thức vậy thôi. 
Ngẫm lại thì kể từ lúc đặt chân lên con đường tu luyện, hôm nay là lần đầu tiên nàng tham gia một giao dịch hội lớn thế này. 
...
Người khác vội vàng còn Ngọc Vô Tâm thì vẫn một bộ thong thả bước đi. Đi được một lúc thì nàng dừng chân trước một quầy hàng nho nhỏ. Chủ quầy hàng là một thanh niên tầm hai lăm hai sáu, hiện đang hướng khách nhân chào mời các trang bị trữ vật. Chủng loại khá đa dạng, nào nhẫn trữ vật, vòng tay trữ vật, trâm trữ vật, khuyên tai trữ vật … cơ hồ đều là các trang sức mà nữ tử thường dùng, bề ngoài rất tinh xảo thẩm mỹ khiến cho Ngọc Vô Tâm cũng có chút động tâm. 
"Vị đạo hữu này có hứng thú sao?" Người thanh niên ngó thấy Ngọc Vô Tâm có vẻ lưu tâm thì lập tức chào mời "Mỗi thứ đều chỉ có giá hai viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan".
Hở?
Chỉ có hai viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan?
Tiện nghi lớn như vậy khiến Ngọc Vô Tâm giật mình. Cho dù là đệ tử cấp thấp trong Ma Thần Tông thì mỗi tháng cũng được phát cho hai viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan a. Giá này không phải là quá thấp hay sao?
Kỳ thực trong nhận thức của Ngọc Vô Tâm đã có một chút sai lầm. Đệ tử cấp thấp trong tông môn tuy rất khó khăn, chịu đủ thiệt thòi nhưng so với tán tu thì vẫn may mắn hơn rất nhiều. Hiện tại trên người nàng có không chỉ hạ phẩm Tẩy Tủy Đan mà còn cả trung phẩm, thượng phẩm, lại thêm Trúc Cơ Đan, Bồi Nguyên Đan - những loại phẩm cấp cao hơn - nên đối với hạ phẩm Tẩy Tủy Đan trong lòng xem nhẹ. 
Tuy nhiên, tán tu lại khác. Tán tu bởi vô môn vô phái nên không có công pháp tốt để tu luyện, không có trưởng bối chỉ điểm đỡ phải đi đường vòng, vì vậy phần lớn đều dừng tại Luyện khí kỳ, hiếm người đột phá nổi Trúc cơ. Song nguyên nhân chủ yếu nhất vẫn là không có đan dược phụ trợ. Cũng bởi vậy nên trong mắt tán tu đan dược không khác gì bảo bối giá trị rất quý, kỳ thực giá hai viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan đã là rất hợp tình hợp lý.
"Đạo hữu, xin chọn một món đi. Tất cả các trang bị trữ vật này đều được nghệ nhân khéo tay gia công tinh xảo". Thanh niên tiếp tục mời chào.
"Cho ta xem qua một chút." Ngọc Vô Tâm đưa tay cầm lấy một cái vòng tay trữ vật, thả ra thần thức.
Rất nhanh, nàng đem thần thức thu hồi, khẽ lắc đầu. 
Vốn còn tưởng tiện nghi thế nào, hoá ra... 
Cái vòng tay trữ vật nàng vừa xem, tinh xảo thì đúng cũng tinh xảo đấy, nhưng không gian bên trong chỉ có thể tích một khối, chỉ để được một ít đan dược phù chú, linh khí cỡ lớn một chút sợ rằng cũng không vừa. So với túi trữ vật của nàng phải nói kém xa. Đấy là còn chưa kể tới không gian giới chỉ thu được từ Tạ Trường Thanh...
"Đạo hữu, vậy... hai cái ba viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan thì thế nào?" Mắt thấy Ngọc Vô Tâm sắp đi, người thanh niên liền hạ giá.
Hai cái ba viên hạ phẩm Tẩy Tủy Đan, như thế đã là quá hợp lý rồi. 
Song Ngọc Vô Tâm vẫn không chút do dự lắc đầu. Mới đầu nàng tính mua làm quà tặng cho tiểu nha đầu Tố Tâm, nhưng sau khi xem xét thấy thể tích bên trong quá nhỏ thì đã từ bỏ ý định. Căn bản không đáng.
Mặc cho thanh niên cố chào mời, Ngọc Vô Tâm dứt khoát quay mặt bước đi. Thân gia của nàng đúng là dư dả thật đấy, nhưng tiền nhiều không có nghĩa nên tiêu xài phung phí. Ngọc Vô Tâm nàng nào phải thiện nam tín nữ gì, chuyện không có lợi cớ sao phải làm?
Rời khỏi quầy hàng của người thanh niên, Ngọc Vô Tâm tiếp tục đi dạo. Trên đường đi nàng cũng thỉnh thoảng dừng chân quan sát hoặc là hỏi giá một chút song không hề mua bất cứ thứ gì. Ở đây vật phẩm tuy nhiều nhưng đều là cấp thấp, đối với nàng vốn không có bao nhiêu ý nghĩa.
Đảo mắt đã hai canh giờ trôi qua, vầng thái dương đã lên tới đỉnh đầu. Ngọc Vô Tâm ngẩng nhìn sắc trời, quyết định trở về dịch quán. Nằm trên giường, nàng đem mọi thứ tổng kết lại. 
Hôm nay dù chưa mua, cũng chưa thấy được vật phẩm gì cao cấp nhưng nàng đã nắm được thêm nhiều thông tin hữu ích. 
Thì ra trị giá của đan dược so với tưởng tượng của nàng còn lớn hơn nhiều, cho dù là hạ phẩm Tẩy Tủy Đan thì giá trị cũng không thấp. Về phần trung phẩm đan dược... từ sáng đến trưa nàng vẫn chưa nhìn thấy tu sĩ nào xuất ra. Có thể thấy là nó khan hiếm tới mức nào. 
"Không rõ nếu cho bọn họ biết mỗi ngày ta đều phục dụng trung phẩm Bồi Nguyên Đan để tu luyện thì bọn họ sẽ có cảm tưởng gì...".
Ngọc Vô Tâm nằm nghĩ mà cảm thán. Quả thật so với người khác thì nàng có "điều kiện" hơn rất nhiều. 
...
Ngọc Vô Tâm ngồi trên giường đả toạ tu luyện tầm độ hai canh giờ thì mở mắt. Nàng chỉnh trang một chút, sau đó hướng quảng trường ở phía nam hồ nước bước đi. Nàng hy vọng sẽ tìm thấy thứ gì đó thú vị để mua về tặng cho tiểu nha đầu Tố Tâm. 
Cước bộ thong thả, Ngọc Vô Tâm đi dạo được cỡ tầm mười phút thì dừng lại. Nàng bị thu hút bởi một quầy hàng ven đường, nơi đây có rất nhiều tiểu tu sĩ đang đứng lố nhố.
Rốt cuộc là món đồ vật gì mà thu hút đến vậy? 
Có chút tò mò, Ngọc Vô Tâm bước vào xem. 
Chưởng quầy chỉ là một thiếu nữ tuổi độ mười bảy mười tám, lúc này bộ dáng có chút khẩn trương, trên mặt đỏ bừng, mà trên sạp thì bày la liệt các loại phù lục.
Phù lục là bảo vật mà tu tiên giả đem pháp thuật phong ấn lại bên trong, khi đối địch có thể trực tiếp phá bỏ phong ấn mà sử dụng. Đối với người tu tiên cấp cao phù lục cũng không tính là gì nhưng với tu sĩ cấp thấp thì rất quý giá.
Trong quá trình chế tạo phù thì kiểu gì tu sĩ cũng bị mất thêm một ít linh lực hao tổn ra ngoài mà xác suất thành công rất thấp. Phù lục phong ấn pháp thuật càng cao thì chế tạo lại càng khó cho nên được coi là vật trân quý.
Nãy giờ Ngọc Vô Tâm còn chưa gặp mà lúc này nhìn sơ qua đã thấy hơn trăm tấm phù, song khi xem kỹ một chút thì không khỏi thất vọng. Phù lục ở đây đều là loại cấp thấp, ví như Băng Đạn Thuật, Hỏa Diễm Thuật, Lưu Sa Thuật..., chủng loại quả có nhiều nhưng uy lực thì... hơi thấp một điểm.
Âm thầm lắc đầu, Ngọc Vô Tâm rời đi. Đối với một vị tu sĩ Trúc cơ kỳ như nàng, số phù lục kia căn bản là vô dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.