Tiên Môn

Chương 672: Một đêm phu thê, cả đời khắc ghi (2)




Bên trong cuốn sách không có thủ đoạn gì, một tia đạo thuật cũng không. Nó rất bình thường, bất quá giấy thế tục làm ra. Sở dĩ Lăng Ba bị "chấn động", nguyên nhân hết thảy đến từ nội dung. Những hình vẽ, chúng... Mỗi hình đều có hai người, một nam một nữ, bọn họ ai nấy đều được vẽ trong trạng thái loã lồ, lại còn dán chặt vào nhau, hoà chung một thể... 
Xuân cung đồ! Giáo chủ vậy mà lại đi xem cái loại sách này...
"A...!".
Sau vài giây bất động, Lăng Ba la lên một tiếng, ném luôn quyển sách cấm trong tay. 
"Giáo chủ, người... người...".
"Người thật là hư hỏng a!".
"Này...!" Ngó thấy Lăng Ba bỏ chạy, Lăng Tiểu Ngư vốn định đuổi theo, nhưng sau nghĩ lại thì từ bỏ.
Lúc này nói chuyện hình như cũng không tốt lắm. 
Bước lại nhặt lên sách cấm, Lăng Tiểu Ngư khẽ lắc đầu: "Là do nàng muốn xem mà".
...
"Phù phù...".
Lăng Ba chạy một mạch về đến phòng mình, cửa vừa đóng liền tựa luôn vào mà thở hổn hển. Tâm lý bị chấn động a!
Những hình vẽ kia, chúng quá là lộ liễu đi! Tới mức khiến cho Lăng Ba bây giờ nghĩ lại mặt mũi vẫn còn nóng ran...
"Đừng nghĩ! Đừng nghĩ!".
"Lăng Ba à Lăng Ba, đừng có để bị nó đầu độc...".
Lăng Ba cố gắng nhắc nhở bản thân, tự nhủ những bức xuân cung đồ kia là xấu xa, là hư hỏng, cần phải quên đi. Khổ nỗi... cái gì càng cố quên thì nó lại càng hiện rõ hơn trong tâm trí. 
"Hay là đi tắm?".
Nghĩ cái lạnh của nước sẽ giúp đầu óc mình tỉnh táo trở lại, Lăng Ba không nói hai lời, lập tức vén rèm đi vào bên trong.
Mặc dù đang ở trên thuyền, nhưng nhờ có sự chuẩn bị chu đáo trước đó của Lăng Tiểu Ngư nên việc lấy nước cũng chẳng khó khăn gì. Sau khi cởi xong y phục, Lăng Ba cầm một chiếc lọ nhỏ, đem nó mở nắp, hướng vào trong thùng. Tức thì, từ bên trong lọ, nước thi nhau chảy ra, chả mấy chốc đã lên đến lưng chừng.
"Bì bõm...".
Khá là vội vàng, Lăng Ba vừa đặt chiếc lọ xuống ghế xong đã lập tức nhấc chân bước vào trong thùng, đem cả thân mình dìm xuống dưới, tận mấy chục giây sau mới chịu nổi lên. 
"Ha a a...".
"Phù... phù...". 
...
Lăng Ba ngâm mình trong nước, trước sau tính gộp cũng được hơn nửa giờ. Suốt khoảng thời gian này, việc duy nhất mà nàng làm cũng chỉ có một, đó là cố gắng gạt đi những ý nghĩ mà bản thân cho là không hay, thiếu đứng đắn.
May sao, cái lạnh của nước đã giúp được nàng. Trải qua một đỗi ngâm mình trong dòng nước mát thì bây giờ đầu óc nàng đã tỉnh táo hơn. 
"Thật không ngờ giáo chủ lại đi xem cái loại sách đó. Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm mà...".
Lăng Ba một bên lấy quần áo thay, một bên lẩm bẩm trách cứ. 
"... Giáo chủ thật là không đứng đắn. Những hình vẽ đáng xấu hổ như vậy mà lại có thể điềm nhiên ngồi lật từng trang để xem...".
"Mà... tại sao lại xem nhỉ?".
Sau trách, Lăng Ba bắt đầu đặt nghi vấn. Nàng không thể không nghi được. Bởi lẽ trước giờ giáo chủ của nàng nào có hứng thú với loại sách này đâu. Trước kia người chỉ coi những quyển ký sự tiền nhân, hoặc là các loại sách chứa đầy tri thức về cái thế giới này, những loài sinh vật, cỏ cây... Sách cấm? Không thấy đọc nha. Theo nàng nhớ thì cuốn sách màu đen khi nãy, giáo chủ chỉ mới bắt đầu xem từ đêm hôm qua thôi. 
Tại sao tự dưng lại muốn xem? 
"Giáo chủ, người... người không phải đang có ý đồ gì với mình đấy chứ?". Lăng Ba thật tình là đang thấy lo. 
Tuy nói nàng yêu thích giáo chủ, cam nguyện gả đi, nhưng... cái chuyện trao thân, nàng còn chưa chuẩn bị. Nàng sợ.
Bình thường chỉ hôn môi thôi cũng đã khiến Lăng Ba nàng hít thở không thông rồi, nếu mà giống như những hình vẽ bên trong cuốn sách kia, hai người trần trụi dán chặt vào nhau, hoà thành một thể...
Grrr... Mới nghĩ thôi đã thấy tê người rồi. 
"Thôi chết, lại nghĩ đến những hình vẽ đó nữa rồi...".
Lăng Ba vội lắc đầu xua đi ý nghĩ. Theo bản năng, nàng với tay lấy bình nước lạnh, đưa lên miệng uống lấy uống để.
Trong người đang nóng, cần giải nhiệt. 
"Roẹt!".
"Ầm!".
Đương lúc Lăng Ba ngửa đầu uống nước, bên ngoài, một tiếng sét bất thình lình nổ vang. Thanh âm quá lớn khiến cho Lăng Ba phải giật mình, ném luôn bình nước, còn miệng thì hét toáng lên. 
"A a a a...!!".
"Lăng Ba!".
Tiếng hét thất thanh của Lăng Ba còn chưa kịp dứt thì một giọng lo lắng đã vang lên. Cũng chả biết bằng phương thức nào, từ phòng bên bây giờ thân ảnh Lăng Tiểu Ngư đã ở ngay sát Lăng Ba. Nét mặt khẩn trương trong khi hai tay thì giữ chặt, hắn hỏi gấp: "Lăng Ba, xảy ra chuyện gì?!". 
"Lăng Ba...!".
"Giáo... giáo chủ...".
Lăng Ba dần lấy lại bình tĩnh. Nàng vừa thở vừa nói: "Vừa rồi... sét...".
Tuy Lăng Ba nói không nhiều, giọng cũng chẳng lưu loát nhưng Lăng Tiểu Ngư vẫn dễ dàng hiểu ra được. 
"Thì ra chỉ là tiếng sét làm cho nàng ấy giật mình." Lăng Tiểu Ngư thầm thở phào một hơi. Mới rồi nghe tiếng đổ vỡ, lại thêm cả tiếng la hét thất thanh của Lăng Ba, Lăng Tiểu Ngư hắn đã thực sự lo lắng. Hắn sợ nàng xảy ra bất trắc gì cơ.
Mà cũng lạ. Lăng Tiểu Ngư hắn vốn dĩ thần nhân, Lăng Ba lại ở gần hắn như vậy, thế gian ai có thể qua mặt hắn mà làm hại nàng được chứ. Lo quá tất loạn, quả chẳng hề sai. 
"Ổn rồi. Có ta ở đây rồi".
"Giáo chủ...".
...
Lăng Ba vùi đầu vào ngực Lăng Tiểu Ngư, mặc tình hắn ôm ấp. Ở trong vòng tay hắn, có hắn làm chỗ dựa thế này, nàng thực rất an tâm. Bao nhiêu âu lo, hết thảy đều đã hoàn toàn tan biến. Nàng nghĩ nếu cứ thế này đi vào giấc ngủ thì quả cũng không tệ. 
Tuy nhiên, đó là Lăng Ba nàng nghĩ. Lăng Tiểu Ngư, hắn lại nghĩ khác. 
Ngủ ư? Ừ thì Lăng Tiểu Ngư hắn cũng muốn đi ngủ, nhưng là "ngủ" theo nghĩa khác. Trong lòng hắn đang có dục vọng. Dục hoả đang âm thầm nhen nhóm, thôi thúc hắn làm ra cái chuyện vượt ngoài lễ giáo. 
Cũng không thể trách Lăng Tiểu Ngư hắn được. Lăng Tiểu Ngư hắn là thần nhân, tu vi của hắn rất cao, điều đó không giả. Nhưng suy cho cùng thì hắn vẫn là nam nhân. Đối với những nữ nhân khác, hắn có thể không bận tâm, nhưng còn Lăng Ba mà nói... Hắn đã luôn trân yêu, thương tưởng nàng. Dục vọng sao lại chẳng có?
Ngày thường thì thôi, Lăng Tiểu Ngư hắn có thể kiềm chế ham muốn, cố gìn giữ cho nàng. Bằng như hiện tại...
Mùi đàn hương quấn quanh nơi chóp mũi, những giọt nước chảy từ trên tóc xuống cổ, nhuộm ướt y phục, rồi cái cảm giác bị đôi go bồng đảo của nàng ép sát vào người... tất cả những điều ấy, chúng như có ma lực, khiến cho Lăng Tiểu Ngư hắn khó lòng kháng cự. Huống chi bây giờ lại đang buổi đêm, bên ngoài trời lại còn đổ mưa to...
"Lăng Ba..." - Miệng khô lưỡi nóng, Lăng Tiểu Ngư khẽ giọng bên tai Lăng Ba - "Ta yêu nàng".
"Giáo chủ, Lăng Ba cũng yêu người".
Câu nói của Lăng Ba vô tình khiến cho lửa dục trong lòng Lăng Tiểu Ngư càng bốc bao hơn. 
"Lăng Ba, ta muốn".
Muốn? Muốn gì cơ?
Lăng Ba vẫn chưa hiểu, đang toan hỏi lại thì một đôi môi đã cúi xuống, áp lên môi nàng. 
"Ưm... Giáo chủ...".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.