Tiên Môn

Chương 665: Thoát khỏi thanh lâu




...
"Hức hức...".
"Hức...".
Đêm, giữa chốn phồn hoa, ở nơi nhơ nhuốc, Lăng Ba ngồi trên sàn nhà, ôm chân khóc nức nở. Chưa bao giờ nàng thấy nhân sinh tối tăm như lúc này. Mệnh của nàng sao mà bi ai quá...
"Giáo chủ...".
Trong nỗi xót xa, Lăng Ba lại nghĩ về chốn cũ người xưa. Huyết Sát Giáo, Đông Nhi, Quỳnh Nhi, Tú Nhi, Ngọc Nhi, Tì Bà Nhi, Tôn phó giáo chủ, Dung thẩm, đám tiểu quỷ ở Thiên Anh Các... và... giáo chủ... Nàng nhớ họ. Nàng nhớ những ngày còn ở bên cạnh họ, được nghe họ nói, được thấy họ cười...
Trước đây Lăng Ba nàng cứ cho rằng giáo chủ không tốt, trách người suốt ngày sai bảo, đày đoạ mình. "Ngang ngược tùy hứng, độc ác bất lương", đấy là những đánh giá của nàng dành cho giáo chủ. Nàng đã nghĩ ở trên đời này chỉ có giáo chủ mới ức hiếp mình như vậy. Nhưng không, Lăng Ba nàng sai rồi.
Giáo chủ cho dù có sai bảo nàng bao nhiêu, có trách phạt nàng thế nào thì đối với người nàng vẫn là thiếp thân nha hoàn duy nhất, là đứa thị tì mà người tín nhiệm nhất, quan tâm nhất. Vì nàng, giáo chủ người có thể lấy ra những linh đan trân quý nhất. Trong khi đó, những kẻ bên ngoài mà nàng đã gặp...
Nào có ai yêu thương nàng như vậy. Đa phần đều có ý xấu với nàng, muốn thu lấy lợi ích từ nàng mà thôi. Cho dù nàng có cầu xin thì cũng không người chịu dang tay giúp đỡ...
Thế giới bên ngoài là như vầy sao? Một chút cũng không giống như Lăng Ba nàng từng tưởng tượng.
Ngắm nhìn thiên hạ... Phiêu bạt giang hồ... Ôi, những gì nàng đã nghĩ, chúng buồn cười biết bao...
"Giáo chủ, Lăng Ba sai rồi... Lăng Ba sai rồi... hức hức...".
Nếu như có thể làm lại, Lăng Ba nàng sẽ không bao giờ rời khỏi Huyết Sát Giáo nữa. Nàng sẽ ở lại đó. Cho tới già. Cho tới chết. Lăng Ba nàng chẳng cần chi nữa hết. Nàng chỉ muốn trở lại như trước đây, ngày ngày ở bên cạnh hầu hạ giáo chủ...
Nhưng... Lăng Ba nàng còn có thể quay về được sao?
Không thể nữa rồi... Đã không thể nữa rồi...
"Giáo chủ...".
Thanh âm nức nở dần lắng xuống. Lăng Ba, nàng đã thôi khóc. Vẻ bi thương trên mặt nàng lúc này cũng đã giảm đi nhiều. Khác hẳn ban nãy, bây giờ trông nàng rất bình tĩnh.
Cố nén đau nhức, Lăng Ba từ từ đứng dậy, đi đến bên chiếc bàn trang điểm. Từ trên đấy, nàng cầm lên một cây trâm bằng bạc.
Để cài tóc?
Không. Lăng Ba làm gì có tâm trạng. Cây trâm bạc này, nàng muốn dùng nó để tự kết liễu.
Huyết Sát Giáo đã chẳng thể quay về, Lăng Ba nàng không muốn ngay đến sự trinh bạch của mình cũng bị người ta lấy mất. Đời này của nàng, nếu có gả thì cũng chỉ gả cho một mình giáo chủ mà thôi.
Hạ mông ngồi xuống ghế, trước bàn trang điểm, Lăng Ba nhìn vào khuôn mặt sưng tấy còn rướm máu trong gương, khẽ giọng thều thào.
"Giáo chủ, Dung thẩm nói ý trung nhân của giáo chủ chính là Lăng Ba. Quỳnh Nhi nói người mà giáo chủ yêu thích chính là Lăng Ba... Tì Bà Nhi tỷ cũng bảo như vậy. Hạo Hạo, Mị Mị, đám tiểu quỷ ở Thiên Anh Các ấy cũng cho rằng giáo chủ yêu thích Lăng Ba. Tất cả mọi người đều biết, duy chỉ có mình Lăng Ba là không biết... Giáo chủ, Lăng Ba thật ngốc...".
"Giáo chủ, trước đây, khi ở bên cạnh người, Lăng Ba đã không nhận ra là người lại quan trọng với Lăng Ba như vậy, Lăng Ba đã không biết là mình lại quan tâm đến giáo chủ nhiều như vậy... Giáo chủ, thì ra Lăng Ba cũng yêu thích người...".
"Nếu có kiếp sau, Lăng Ba sẽ lại làm nô tì cho giáo chủ... ở bên cạnh người, hầu hạ người cả đời".
"Giáo chủ, xin hãy tha lỗi cho Lăng Ba".
Nỗi lòng đã trút, Lăng Ba cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nàng nắm chặt cây trâm trong tay, chầm chậm giơ lên...
"Cô nương xin đừng!".
Đương lúc Lăng Ba giơ trâm chuẩn bị đâm xuống thì bất ngờ từ ngoài cửa, một thân ảnh xông vào. Cước bộ của người này rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã tiếp cận được Lăng Ba, đem cây trâm trên tay nàng giật lấy.
Nhận ra kẻ tiến vào chính là một trong số ba tên hạ nhân cao lớn mà Dung tú bà đã dẫn vào ban nãy, Lăng Ba sợ hãi đẩy ra.
"Buông ra!".
"Cô nương, xin hãy bình tĩnh!".
"Phốc! Phốc!".
Sau khi điểm huyệt Lăng Ba, tên hạ nhân mới nói tiếp: "Cô nương, sinh mạng quý giá, xin đừng làm chuyện dại dột".
Dại dột? Lăng Ba không cho là. Hôm nay nàng rơi vào kỹ viện, chờ đợi nàng ở phía trước chính là những chuỗi ngày ô nhục. Sống tiếp để mà làm chi?
Dường như cũng hiểu được tâm tình qua ánh mắt Lăng Ba, tên hạ nhân tỏ vẻ đắn đo, tầm chục giây sau thì cắn răng, nói: "Cô nương, được rồi, ta sẽ giúp cô thoát khỏi đây".
Giúp ta? Lăng Ba nghe qua lời đó thì không khỏi ngạc nhiên. Kể từ khi nàng chạy ra khỏi Huyết Sát Giáo, số người tốt mà nàng gặp được... thực là hiếm lắm.
Chẳng để tâm đến sự ngờ vực của Lăng Ba, tên hạ nhân xoay người bước đến bên giường. Hắn nhanh tay xé rách chăn đệm, màn che rồi đem chúng buộc lại với nhau. Thoáng chốc, một sợi dây dài bằng vải đã được làm xong.
"Cô nương, gian phòng này nằm ở đầu tây, từ cửa sổ đi xuống lại là góc khuất. Cô nương hãy dùng sợi dây này mà trèo xuống. Những kẻ canh gác bên dưới ta sẽ giúp cô nương đánh lạc hướng".
"Cô nương, xuống bên dưới hãy đi thẳng ra bức tường hướng tây phía đối diện. Ngay bên cạnh bụi cây có một lỗ chó, vừa đủ cho một người chui qua...".
"Ngươi... tại sao lại giúp ta?" Huyệt đạo đã được giải khai, Lăng Ba lên tiếng hỏi. Nàng hôm nay đã không còn là cô gái đơn thuần chỉ biết mơ mộng nữa rồi. Nàng có lý do để nghi ngờ.
"Haizz..." Tên hạ nhân thở dài "Nhìn thấy cô nương ta lại nhớ đến đứa muội muội xấu số của mình...".
"Muội muội ngươi...".
"Cô nương, đừng chần chừ nữa. Bây giờ ta sẽ tìm cớ xuống dưới để đánh lạc hướng những kẻ canh gác. Trên này cô nương chú ý quan sát, ngay khi ta vẫy tay ra hiệu thì lập tức trèo xuống trốn đi".
Tên hạ nhân nói xong liền đi. Còn lại một mình trong phòng, Lăng Ba cúi nhìn sợi dây, lặng im nắm chặt.
Lát sau.
Đúng như kế hoạch mà tên hạ nhân đã đề ra, trên phòng, ngay khi vừa trông thấy hắn vẫy tay ra hiệu thì Lăng Ba lập tức quăng dây trèo xuống. Nén chịu đau nhức, nàng cắn răng trèo nhanh hết mức có thể.
Vừa tiếp đất, Lăng Ba đảo mắt trước sau một lượt, theo chỉ điểm của tên hạ nhân nọ tìm đến bức tường đối diện phía tây. Quả như hắn nói, ở chỗ này đúng là có một lỗ chó, kích cỡ vừa đủ để một người chui qua.
"Giáo chủ, Lăng Ba nhất định sẽ về với người...".
...
Giữa đêm đen, Lăng Ba âm thầm trốn chạy. Trong đầu nàng hiện chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là trở về Huyết Sát Giáo, tìm gặp giáo chủ để nhận lỗi với người.
Lăng Ba nàng muốn nói cho người biết là ở trong lòng nàng, giáo chủ người rất quan trọng, rằng nàng cũng yêu thích giáo chủ...
"Giáo chủ, Lăng Ba về với người đây...".
...
"Lăng Ba...".
Đứng trên tường thành dõi mắt trông theo bóng người xiêu vẹo, tên hạ nhân chợt khẽ giọng thốt ra. Vài giây sau, thời điểm hắn xoay người lại thì...
Tà áo không gió tự bay, mái tóc dài trắng - đen lộ rõ. Một cuộc thảm sát bắt đầu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.