Tiên Môn

Chương 511: Nghe người kể chuyện (2)




Chuyện xưa nhắc lại, trong lòng Lăng Tiểu Ngư càng thêm hối hận. Hắn cho quyết định hôm đó vốn dĩ là sai lầm. 
Tại sao hắn phải tiến nhập tiên môn?
Kéo dài thọ mệnh ư? Để làm gì chứ?
Thọ nguyên có nhiều thì lại thế nào? 
Mỗi ngày Yến cô cô hắn đều phải mỏi mòn ngóng trông. Thương nhớ ấy, nỗi cô đơn ấy, lấy gì để khoả lấp đây?
Còn Lăng Tiểu Ngư hắn...
Hắn đã hứa là sẽ trở về, hắn đã nguyện là sẽ ở bên cạnh Yến cô cô của mình, sớm hôm chăm sóc cho nàng, ấy vậy mà... 
Lăng Tiểu Ngư hắn không nỗ lực ư? Không, hắn đã. Hắn cố gắng rất nhiều. Nhưng dẫu có cố gắng bao nhiêu, cuối cùng vẫn là không thể. Nhân thế đa đoan, lòng người hiểm ác, Lăng Tiểu Ngư hắn thật chẳng cách nào đo lường hết được. 
Tu luyện mà chi, trường sinh để làm gì? Đấy đâu phải những thứ Lăng Tiểu Ngư hắn cần. Điều hắn muốn chỉ đơn giản là được sống một cuộc sống bình thường, được ở cạnh người hắn yêu quý nhất thôi. 
Thà rằng Lăng Tiểu Ngư hắn đừng đến tiên môn, như vậy, dẫu có ngắn ngủi đi nữa thì hắn vẫn sẽ cảm thấy mình hạnh phúc. Đâu như bây giờ...
Chỉ tiếc Lăng Tiểu Ngư hắn đã chẳng còn nhiều thời gian nữa, nếu không...
Khe khẽ thở ra một hơi dài, Lăng Tiểu Ngư ngăn cơn xúc động, tiếp tục đem chuyện xưa kể lại cho thiếu nữ trước mặt mình nghe...
"... Sau khi ca tiến nhập tiên môn, nhận Lăng Thanh Trúc làm sư phụ...".
...
Một câu nối một câu, một chuyện rồi một chuyện, Lăng Tiểu Ngư đã đem đầu đuôi thuật hết, từ lúc sinh ra cho tới giây phút bi thương, phẫn hận tại Miên Thành, tất cả đều kể. Mặc dù không phải quá rõ ràng chi tiết, nhưng những điểm mấu chốt thì vẫn phơi ra rạch ròi, người nghe chẳng khó để nắm bắt. 
Tôn Tiểu Yến vốn không phải kẻ ngốc hay là bị thiểu năng gì, thế nên mọi thứ nàng đều dễ dàng hiểu được. Và cũng chính vì đã nghe, đã hiểu mà giờ đây, trong đôi mắt nàng mới rươm rướm lệ. 
Cõi lòng nàng thật là xót xa lắm. Trước đây, Tôn Tiểu Yến nàng vẫn hay nghĩ phận cô nhi như mình là rất đáng thương, vì vậy, đối với sự yêu thương chiều chuộng của ân sư cùng các vị sư tỷ, Tôn Tiểu Yến nàng rất tự nhiên tiếp nhận. Thế nhưng hôm nay, sau khi nghe được câu chuyện của Lăng Tiểu Ngư, của ca nàng...
So với ca nàng đây, phận cô nhi như Tôn Tiểu Yến nàng nào có đáng chi đâu. 
"Ca...". 
Tôn Tiểu Yến lấy tay lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi: "Vậy bây giờ cơ thể ca...?".
Hiểu là thiếu nữ trước mặt đang lo lắng cho mình, Lăng Tiểu Ngư trấn an: "Đừng lo, ca không sao đâu".
Hắn nói tiếp: "Tại phật cảnh hôm đó, may nhờ có nguyên thần Huyền Vũ tiến nhập thức hải, cùng "hắn" sống mái cho nên ca mới không bị hấp thụ, có thể thoát ra được. Giống như Huyền Vũ, "hắn" đã bị trọng thương. Thân thể này hiện chính là do ca làm chủ".
"Ca." - Tôn Tiểu Yến vẫn chưa hết lo lắng - "Vậy nếu khi "hắn" thức tỉnh thì sao? Có phải ca sẽ bị "hắn" thôn phệ không?".
"Không dễ như vậy đâu".
Lăng Tiểu Ngư tiếp tục trấn an: "Trước đó, trong thể dung hợp, giữa ca và "hắn" đã hình thành nên một mối liên kết. Những gì hắn biết ca đều biết". 
"Tiểu Yến, muội yên tâm. Ca biết mình phải làm gì. Ca sẽ không cho "hắn" có cơ hội thôn phệ mình đâu".
"Ca, ca không gạt muội phải không?".
Nhìn vào đôi mắt trông mong của thiếu nữ, Lăng Tiểu Ngư thầm chua chát. 
Những lời hắn dùng để trấn an Tôn Tiểu Yến từ nãy giờ, chúng đích xác không phải giả, tuy nhiên, cũng không thể xem là thật. Kẻ kia - tiền kiếp của hắn - đúng sẽ chẳng dung hợp hay thôn phệ gì hắn nữa, nhưng... So với dung hợp, so với thôn phệ, theo cách định nghĩa của thế nhân này thì kết cục của hắn còn tồi tệ hơn nhiều. 
Triệt để tan biến, đấy là đích đến cuối cùng của hắn. Không có luân hồi, không có chuyển thế.
Ngăn ư?
Ý thức của Lăng Tiểu Ngư hắn làm sao có thể đủ sức chống lại kẻ kia. Lại nói, nếu như kẻ kia không cho phép, Lăng Tiểu Ngư hắn há lại làm chủ được thân xác này? 
Tại trận chiến ở Miên Thành, bên trong phật cảnh của Minh Tôn, linh hồn kẻ kia đúng là cũng đã bị Huyền Vũ tổn thương, nhưng khác với Vũ, kẻ kia không đến nỗi phải chìm vào giấc ngủ. Hay ít ra, trước khi chủ động tiến vào giấc ngủ, kẻ kia vẫn hoàn toàn có thừa sức lực đem ý thức Lăng Tiểu Ngư hắn loại bỏ. Nhưng đối phương đã chẳng làm như vậy. 
Tuy không biết tại sao nhưng Lăng Tiểu Ngư hắn đích xác là được "trao" lại quyền làm chủ thân thể chứ chẳng phải tự mình đoạt lấy như cái cách Dương Tiểu Ngọc đã làm. Hắn và kẻ kia đã có một thoả thuận. Ngày kẻ kia thức giấc, Lăng Tiểu Ngư hắn sẽ phải chấp nhận triệt để tan biến.
Thời gian của Lăng Tiểu Ngư hắn, thật sự đã không còn nhiều nữa rồi. Vì vậy, trong những năm tháng cuối cùng này, hắn muốn được ích kỷ một chút...
Dùng chút tiếu ý để che đi nỗi niềm, Lăng Tiểu Ngư hồi đáp: "Nha đầu ngốc, nếu ta muốn dối gạt thì có cần kể cho muội nhiều thứ như vậy không?".
"Yên tâm. Ca sẽ không sao đâu".
...
Liên tiếp được trấn an, nghe được những lời khẳng định của Lăng Tiểu Ngư, Tôn Tiểu Yến cuối cùng cũng đã chịu tin.
Dạ nhẹ nhõm đi nhiều, nàng hỏi: "Ca, khoảng thời gian ca đột nhiên biến mất, có phải là đã đi tới Trung Nguyên?".
"Ừm".
Lăng Tiểu Ngư chuyển mình đứng lên, tiến lại gần bên khung cửa sổ. Hắn đem cánh cửa mở ra, nhìn cảnh mà rằng: "Có một số chuyện ca cần phải biết. Thêm nữa ca cũng muốn đến gặp Yến cô cô".
Tôn Tiểu Yến đương nhiên biết từ "gặp" kia được dùng với nghĩa gì. Nàng hỏi tiếp: "Vậy... ca có gặp được không?".
"Đã." - Lăng Tiểu Ngư gật đầu - "Mộ phần của Yến cô cô được xây đắp rất tốt, khung cảnh xung quanh cũng rất đẹp. Gia Gia, Đại Trù sư huynh, hai người họ cũng bình an. Có Tiểu Ngọc bảo hộ, bọn họ tạm thời sẽ không sao...".
"Ca".
Từ bên chiếc bàn, Tôn Tiểu Yến lúc này cũng đã tiến lại gần khung cửa. Nàng chạm một tay vào người Lăng Tiểu Ngư, giọng điệu quan tâm: "Sau này ca tính thế nào?".
"Sau này..." - Lăng Tiểu Ngư có chút ngập ngừng - "Những kẻ đã hại Yến cô cô, ca muốn bọn họ phải trả giá. Quỷ diện nhân, thiên hạ chính giáo, ca đều sẽ tìm đến để đòi".
"Ca...".
Lăng Tiểu Ngư liếc qua những ngón tay vừa mới siết lại của thiếu nữ, rất hiểu mà đem tay mình đặt lên, trấn an: "Muội đừng lo, sẽ không có việc gì đâu. Chỉ cần ca chữa trị xong thương thế, khôi phục lại được thực lực thì thế gian này không ai có thể cản được ca. Cho dù Minh Tôn sống lại cũng là không thể".
Thở ra một hơi, Lăng Tiểu Ngư tạm đem ý định trong lòng gác lại. Nét mặt nhẹ nhõm đi nhiều, hắn dịu dàng bảo: "Được rồi, chúng ta đừng nói đến mấy chuyện này nữa. Trước mắt có một việc quan trọng cho huynh muội ta làm đấy".
Việc quan trọng?
Tôn Tiểu Yến hơi nghi hoặc: "Ca, là việc quan trọng gì vậy?".
Lăng Tiểu Ngư lấy tay chỉ vào khu vực giữa căn phòng: "Bố trí lại chỗ này".
...
Thoạt đầu, Tôn Tiểu Yến còn chưa hiểu mấy, nhưng rất nhanh sau đó, nàng rốt cuộc cũng tỏ tường ý tứ Lăng Tiểu Ngư. Thì ra, "bố trí" mà hắn nói chính là đem căn phòng ngăn cách ra. 
Âu cũng phải. Nói thế nào thì Tôn Tiểu Yến nàng vẫn phận nữ nhân, làm sao có thể cùng một nam nhân trực tiếp chạm mặt mọi lúc được. Huynh muội cũng là không thể. Ngăn cách vốn dĩ là nên. 
Chỉ có điều...
Tôn Tiểu Yến đứng ở sát mép tường, nhìn những tấm bình phong, rồi kệ sách được giăng ra để chia đôi căn phòng, chợt cất tiếng: 
"Ca".
Đang chăm chú sắp xếp vật dụng, Lăng Tiểu Ngư nghe gọi liền tạm ngơi tay, quay lại: "Tiểu Yến, có chuyện gì?".
"Hmm..." - Tôn Tiểu Yến có do dự, nhưng rồi cũng nói - "Ca, nhất định phải ngăn ra sao?".
"Muội là nữ nhân, ca là nam nhân".
"Ca, muội không ngại".
"Không ngại? Không phải lần trước muội còn muốn ca dọn ra ngoài ở sao?".
Tôn Tiểu Yến nghe xong, tuy nhiên lần này lại chẳng hồi âm đáp lại. Ẩn trong đôi mắt dường như có điều gì lo lắng...
"Muội ấy hẳn là sợ ta lại âm thầm bỏ đi".
Thấu hiểu nỗi lòng của thiếu nữ, Lăng Tiểu Ngư đặt luôn bức tranh thủy mặc đang cầm trên tay xuống, rồi hướng chỗ người tiến lại. 
"Nha đầu ngốc".
Những ngón tay đặt trên đầu Tôn Tiểu Yến, Lăng Tiểu Ngư nhỏ giọng: "Xin lỗi muội, là ca đã vô tâm".
"Tiểu Yến, ca hứa với muội, sau này có đi đâu cũng đều sẽ nói cho muội biết".
"Ca...".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.