Tiên Môn

Chương 506: Vô thanh biến mất




"Ca".
"Ca?".
"Ca!".
Đầu tiên là ở trên giường, một tiếng "ca" nho nhỏ; tiếp đến là dưới đất, một tiếng "ca" ngờ vực, rồi thêm một tiếng "ca" bất an, sợ sệt...
Không lo sợ sao được khi mà chỉ mới đêm qua người còn ngồi bên nhìn ngươi đi vào giấc ngủ, ấy vậy mà lúc ngươi mở mắt, chỗ cũ sớm chỉ còn là một khoảng trống không, người kề cận bên ngươi, y đã rời đi...
Hôm qua, số mệnh đã mỉm cười với Tôn Tiểu Yến nàng, đã mang đến cho nàng một vị ca ca, để nàng biết thế nào là thân tình. Nhưng, mọi thứ tới quá nhanh, quá bất ngờ, chúng khiến cho Tôn Tiểu Yến nàng cảm thấy tất cả giống như một giấc mộng. Và cũng bởi nó giống giấc mộng cho nên bây giờ nàng mới phải hoài nghi, mới lo, mới sợ... Nàng sợ giấc mộng này chợt vỡ tan.
Thân tình đâu phải thứ có thể dễ dàng sinh ra hay là kiếm được, khoảng trống ấy đâu phải ai cũng đều có thể lắp đầy. Cần phải đúng người, cần phải đúng thời điểm. Một khi đánh mất, cả đời ngươi sẽ rất khó tìm lại được...
Không! Tôn Tiểu Yến nàng không muốn như vậy!
"Ca!".
"Ca!".
"Ca đang trêu muội đúng không?! Ca mau ra đây đi!".
"Ca!".
Bên trong căn phòng, Tôn Tiểu Yến đã liên tục hô gọi, cũng liên tục tìm kiếm. Cả mắt và tay. Thậm chí là đôi chân.
Tôn Tiểu Yến, nàng đã chạy vào mật thất, mang theo hy vọng rằng Lăng Tiểu Ngư lúc này đang ở đấy. Thế nhưng...
Vẫn không thấy. Trước mắt nàng, căn mật thất hoàn toàn trống không, chẳng có bóng dáng ai ở đây cả.
"Không có...".
"Tại sao lại không có...".
Nỗi bất an càng lúc càng lớn, Tôn Tiểu Yến chạy vội ra bên ngoài...
...
Cùng lúc, tại một hành lang thuộc Đông viện.
La Sương, Hàm Yên - hai vị sư tỷ của Tôn Tiểu Yến hiện chính là đang có mặt ở đây. Lúc này các nàng đang trò chuyện, nội dung câu chuyện thì đều xoay quanh Tôn Tiểu Yến và Lăng Tiểu Ngư.
Mặt đầy tâm sự, Hàm Yên chợt hỏi: "La Sương tỷ, tỷ nói xem, Tiểu Yến liệu có xảy ra chuyện gì không?".
"Sư phụ bảo Tiểu Yến sẽ không sao, thế nhưng...".
Thần tình cũng chả khá hơn sư muội mình bao nhiêu, La Sương thở ra một hơi phiền muộn: "Haizz.. Làm sao có thể biết chắc được. Người kia vốn đâu phải nhân vật chúng ta có thể suy đoán".
Trước lời nhận xét ấy, Hàm Yên hoàn toàn tán đồng. Vị "trưởng lão" kia, y thật sự không phải tồn tại các nàng có khả năng nhìn thấu.
Mà nói gì các nàng - phận đệ tử, ngay cả sư phụ, cung chủ của các nàng, họ còn phải khép nép cúi đầu trước y nữa là.
Một nữ cường nhân xưa giờ đều khư khư thành kiến, rất đỗi căm hận nam nhân như cung chủ lại nguyện ý trao cho lệnh bài thân phận, còn đích thân triệu tập rồi căn dặn cung nhân trên dưới tuyệt đối không ai được làm phật ý vị trưởng lão kia, dễ thấy đối với y cung chủ úy kị tới độ nào.
Hàm Yên đâu có ngốc, nàng dĩ nhiên là nhìn ra được lý do. Và đấy cũng chính là nguyên nhân tại sao nàng chẳng dám đến phòng sư muội Tôn Tiểu Yến của mình, dù rằng đã lo lắng suốt từ hôm qua cho đến bây giờ.
"Haizz...".
Lại thêm một hơi phiền muộn được thở ra, Hàm Yên cõi lòng nặng trĩu mà lẩm bẩm: "Cầu mong thật như sư phụ nói, Tiểu Yến sẽ không sao".
"Cũng chỉ có thể hi vọng như vậy." Bên cạnh, La Sương thêm vào.
Sau đấy, nàng chấn chỉnh tâm tình, bảo: "Được rồi, chúng ta đừng đứng đây mà cảm khái nữa. Mau đến chỗ sư phụ thôi".
Nói xong, La Sương liền nhấc chân hướng tư phòng sư phụ mình bước đi. Nhưng nàng đi còn chưa được bao nhiêu bước thì chân đã liền khựng lại. Tất cả chỉ vì một tiếng gọi: "Ca!".
Giọng nói kia... không phải Tôn Tiểu Yến - tiểu sư muội của nàng - thì ai?
Nghe thanh âm hoảng hốt bất thường nọ, La Sương - Hàm Yên hai người như một, lập tức chạy lại xem...
...
"Tiểu Yến, có chuyện gì vậy?!" Dạ lo lắng, Hàm Yên vừa tiếp cận liền hỏi ngay.
Hồi đáp nàng là dáng vẻ gấp gáp của Tôn Tiểu Yến: "Hàm Yên tỷ, muội không thấy ca đâu cả!".
Ca?
La Sương nhanh chóng nhớ ra: "Tiểu Yến, ý muội là vị trưởng lão kia?".
Tôn Tiểu Yến gật liền hai cái, rồi nói: "Tối qua ca còn ngồi bên giường trông muội ngủ, nhưng sáng nay tỉnh dậy thì muội không thấy ca đâu cả...".
Nghe những tiếng "ca" rất tự nhiên từ miệng Tôn Tiểu Yến thốt ra, nếu nói La Sương và Hàm Yên không chút thắc mắc thì là nói dối. Trên thực tế các nàng đang hết sức nghi hoặc, cảm thấy khó hiểu.
Theo như các nàng nhớ thì hôm qua, đối với đề nghị thu nhận nghĩa muội của vị trưởng lão kia, tiểu sư muội của các nàng vẫn khá băn khoăn, còn chưa có chính thức tiếp nhận. Lối xưng hô cũng là như vậy, nếu không "nam nhân" thì cũng là "ngươi". "Ca" ư? Chuyện này... Quan hệ phát triển chẳng phải đã quá nhanh rồi ư? Mới chỉ có một ngày thôi a.
Nghi hoặc thì nghi hoặc, Hàm Yên vẫn không quên hồi âm cho tiểu sư muội của mình. Nàng trấn an: "Tiểu Yến, đừng lo lắng. Trưởng lão chắc là chỉ ra ngoài một chút thôi. Nói không chừng trưởng lão đã đi gặp sư phụ hoặc cung chủ gì đấy...".
"Phải rồi!" - Hàm Yên còn chưa kịp nói hết câu thì Tôn Tiểu Yến đã chen ngang - "Ca nhất định là đã đi gặp sư phụ và cung chủ...".
"Soạt!".
Một giây cũng chả buồn nán, Tôn Tiểu Yến chuyển mình, hướng chỗ sư phụ mình chạy đi.
"Tiểu Yến!".
Ở phía sau, Hàm Yên rướn gọi, gọi xong thì thần tình càng thêm mờ mịt. Nàng quay sang nhìn La Sương thì thấy khuôn mặt sư tỷ cũng chả tốt hơn mình bao nhiêu, đều là nồng đậm hoài nghi.
"Sư tỷ, Tiểu Yến muội ấy... hình như rất có tình cảm với vị trưởng lão kia".
"Không phải hình như." - Trong cái nhíu mày, La Sương nhận xét - "Tiểu Yến nó thật sự rất quan tâm tới y".
"Nhưng hôm qua không phải muội ấy vẫn...".
"Ta cũng không biết... Được rồi, chúng ta đi theo nó xem xem thế nào".
...
Nửa bởi quan tâm, nửa do tò mò, La Sương và Hàm Yên quyết định theo gót sư muội mình.
Quãng đường chẳng xa, cước bộ lại không chậm nên rất nhanh các nàng đã tới được tư phòng sư phụ. Tiểu sư muội của các nàng hiện chính là đang có mặt ở đây.
Chỉ có điều... bóng dáng Lăng Tiểu Ngư thì lại chả thấy đâu. Rõ ràng là hắn không đến.
...
"Tiểu Yến, có thể trưởng lão đã đến Tây Viện để gặp cung chủ." Tôn Sở Sở nhìn đồ nhi, nói.
Tây Viện sao?
Tôn Tiểu Yến hạ luôn quyết định, lập tức chào biệt Tôn Sở Sở rồi hướng Tây Viện chạy đi.
"Tiểu Yến!".
Trước cử chỉ gấp gáp của đồ nhi, Tôn Sở Sở theo phản xạ gọi với. Nhưng cũng giống như Hàm Yên ban nãy, tiếng hô gọi của nàng cũng không thể níu kéo được cước bộ của Tôn Tiểu Yến. Thân ảnh nhỏ nhắn kia, nó đã vừa mới khuất.
"Tiểu Yến hôm nay làm sao vậy...".
Ngó đến hai đứa đệ tử vẫn còn ở lại, Tôn Sở Sở truy hỏi: "La Sương, Hàm Yên, các ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra không?".
"Sư phụ, chúng con cũng không rõ".
La Sương tiếp lời: "Lúc nãy trên đường đến đây chúng con chợt nghe thấy tiếng hô gọi của sư muội nên liền chạy qua xem. Theo lời muội ấy thì vị trưởng lão kia đã vô thanh vô tức biến mất, sau đó... chúng con theo gót muội ấy tới đây".
Tôn Sở Sở cau mày khó nghĩ. Mà thật ra thì nàng nghĩ cũng không lâu. Vài ba giây bất quá đã liền bảo: "Chúng ta đến Tây Viện xem thế nào".
...
Trước Tôn Tiểu Yến, sau Tôn Sở Sở cùng La Sương - Hàm Yên, bốn sư đồ lần lượt tiến đến Tây Viện.
Bởi do là nghĩa muội của Lăng Tiểu Ngư, có thân phận hết sức đặc biệt nên trên đường đi chẳng một ai dám ngăn cản cước bộ của Tôn Tiểu Yến, hết thảy đều khẩn trương nhường đường cho nàng.
Nếu là bình thường, Tôn Tiểu Yến hẳn sẽ ít nhiều thắc mắc, nhưng trong trường hợp này, nàng thật không suy nghĩ nhiều. Điều duy nhất mà nàng để ý là hình bóng Lăng Tiểu Ngư. Suốt dọc đường Tôn Tiểu Yến nàng đều cố trấn an bản thân, tự nhủ Lăng Tiểu Ngư quả đúng như sư phụ mình nói, đã đi gặp cung chủ.
Tiếc rằng... Giống như La Sương và Hàm Yên, sư phụ nàng cũng sai rồi. Lăng Tiểu Ngư, hắn vốn chưa từng đi qua Tây Viện này.
...
Bên trong Tuyệt Tình Điện.
Tôn Thi Hàn và Tôn Sở Sở đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Tôn Thi Hàn mới bước lại gần Tôn Tiểu Yến, hỏi:
"Tiểu Yến, ngươi cố nghĩ xem. Có khi nào trưởng lão đã nói mà ngươi không nhớ không?".
Tôn Tiểu Yến lắc đầu: "Không có. Tối qua ca chẳng nhắc gì đến việc rời khỏi Tuyết Linh Cung hết. Ca đã hứa sẽ ở bên cạnh con, nói sẽ dạy con khai mở thông gian...".
Càng nói, hơi nước trong mắt Tôn Tiểu Yến càng nhiều. Nàng nắm lấy tay sư phụ mình mà rằng: "Sư phụ, người nói ca có phải đã chán ghét con rồi không?".
"Làm sao có thể".
Tôn Sở Sở cố lựa lời trấn an: "Tiểu Yến con lanh lợi khả ái như vầy, trưởng lão sao có thể ghét bỏ được".
"Vậy tại sao ca lại bỏ đi?".
"Có thể... Có thể trưởng lão cần làm việc gì đó nên phải ra ngoài. Tiểu Yến, y nhất định sẽ sớm trở lại thôi".
"Sư phụ, có thật là ca sẽ trở lại không?".
"Đừng lo, trưởng lão nhất định sẽ chóng về. Y chẳng phải đã hứa sẽ ở bên cạnh con, dạy con khai mở thông đạo không gian gì đó ư".
Tôn Sở Sở xoa đầu đồ nhi, tiếp tục an ủi: "Nha đầu khờ, chỉ mới không thấy một chút thôi đã liền cuống lên. Xem con kìa, bộ dạng như sắp khóc đến nơi... Yên tâm đi, trưởng lão sẽ sớm trở lại thôi".
Được người mình tin tưởng nhất suốt bao năm vỗ về an ủi, Tôn Tiểu Yến cũng dần bình tâm trở lại. Nàng cảm thấy sư phụ mình nói không sai. "Ca" bây giờ đã là khách khanh trưởng lão của Tuyết Linh Cung, đối với nàng cũng đã hứa hẹn như vậy, làm sao lại bỏ đi cho được?
Lùi một bước, cho dù thật rời đi đi nữa, thế thì cũng phải nói một lời từ biệt chứ...
"Ca hẳn chỉ ra ngoài một chút thôi, nhất định sẽ sớm trở về...".
p/s: Mọi người ăn Tết thế nào? Mình thì vẫn đang ở nhà, tranh thủ cầm điện thoại gõ chương đây. Bạn bè vốn ít mà chúng nó đều đã đi lấy chồng, lấy vợ bỏ cuộc chơi hết rồi T_T

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.