Tiên Môn

Chương 484: Vậy thì cùng chết đi!




"Ầm!".
"Ầm!".
...
"Ầm... m...!!".
...
Tính từ lúc bắt đầu cuộc chiến cho tới bây giờ, động tĩnh mới rồi chính là thanh âm to lớn nhất, dữ dội nhất. Lực công phá thì càng không phải nói, kinh khủng vô cùng. 
Cứ nhìn vào tràng cảnh trước mắt liền biết. Toàn bộ phật cảnh của Minh Tôn, lúc này đã bị hủy đi đến bảy tám phần, đã gần như sụp đổ rồi. 
Thiên Địa Nhân Thần - Tứ Linh Phục Ma Ấn, một đòn này, uy năng quả thừa đủ để sát thần diệt phật.
Dẫu vậy, trận chiến này, nó vẫn chưa kết thúc. Trên khuôn mặt của Minh Tôn, của Vũ, của Chu Tước đều chưa có dấu hiệu gì cho thấy họ là người giành chiến thắng cả. 
Thần tình trầm trọng, cả ba người cùng đưa mắt nhìn về khoảng hư không trước mặt...
Ở nơi ấy, trong cỗ khí tức màu tựa tàn tro, Lăng Tiểu Ngư đã vừa mới ngẩng đầu. 
Đó là một khuôn mặt dính đầy máu. Trên trán, trên má, trên miệng, chỗ nào cũng đều đang có máu rỉ ra cả. Rõ ràng Lăng Tiểu Ngư đã bị thương, thương tích xem ra còn chẳng nhẹ.
Thảm hại là vậy, ấy thế mà Lăng Tiểu Ngư, hắn lại vẫn cứ cười. Rất chi ngạo nghễ.
"Chỉ mấy tên thần linh nhỏ bé các ngươi mà muốn diệt được ta sao?".
"Hừ! Để ta tiễn các ngươi về cõi vĩnh hằng!".
Khí thế bất chợt đề thăng, Lăng Tiểu Ngư cùng lúc đánh ra hai đại thủ, mỗi cái bay về một hướng, chia ở hai phương vị nam, bắc tấn công Vũ và Chu Tước. Riêng tại phương đông, nơi Thương Long - Bạch Hổ đã hợp lại thành thân ảnh Minh Tôn, lúc này Lăng Tiểu Ngư chính đang tự mình đánh tới. 
Theo đánh giá của Lăng Tiểu Ngư hắn thì trong ba kẻ đang giao chiến với mình, Minh Tôn không nghi ngờ là lợi hại nhất, có sức uy hiếp lớn nhất. Bởi thế cho nên... 
"Tiểu hoà thượng! Mau nạp mạng!".
Đối lập với thần tình hung lệ của Lăng Tiểu Ngư, Minh Tôn lại khá chi trầm tĩnh. Không còn lo lắng, không còn phiền muộn, Minh Tôn chắp tay trước ngực, hai mắt nhắm nghiền. 
Y đây là buông xuôi tất cả? Đã bỏ cuộc rồi ư?
Thật ra thì không. Cái hoạ Lăng Tiểu Ngư còn đang hiện hữu, Minh Tôn y làm sao có thể an lòng mà ra đi? Muốn đi thì y cũng phải đem hoạ này diệt trừ rồi mới đi được. 
Linh hồn phát ra đại nguyện, Minh Tôn dùng tất cả những gì mình có để ngăn chặn Lăng Tiểu Ngư. Chỉ thấy chính ngay tại thời điểm thân ảnh Lăng Tiểu Ngư tiếp cận, thủ chưởng sắp đánh lên người Minh Tôn thì bên trong kim thân của y, bốn sợi tơ vàng bất chợt lao ra, đem tay Lăng Tiểu Ngư trói giữ. Rồi, chân hắn, mình hắn, chúng cũng phải chịu chung số phận. 
Một lần nữa, Lăng Tiểu Ngư đã lại bị khoá bởi Minh Tôn. Khác, có chăng là so với trước thì lần này, triển lộ uy năng, thay vì sáu chữ "Vạn" thì hiển hoá đây lại là bốn sợi tơ vàng xuất ra từ bên trong thân thể đức phật.
...
"Tiểu hoà thượng ngươi cho rằng có thể kìm toả được ta?!". 
Mắt lộ rõ hung quang, Lăng Tiểu Ngư cấp tốc điều động linh lực. Từ người hắn, những sợi tơ màu xám hiện ra, tất cả cùng quấn lấy bốn sợi tơ vàng đang trói giữ mình.
Những tưởng với sự tương quan về phẩm cấp lực lượng, Lăng Tiểu Ngư sẽ rất nhanh liền đem bốn sợi tơ kia phá hủy, lấy lại tự do cho mình thì không, qua một đỗi, dù đã cố gắng, hắn như cũ vẫn vô phương thoát khốn.
Đối với kết quả này, nếu nói Lăng Tiểu Ngư không thấy ngạc nhiên thì là nói dối. Thực tế, trong lòng mình, Lăng Tiểu Ngư đã rất bất ngờ. Bởi theo quan sát của hắn thì Minh Tôn rõ ràng còn chưa đủ trình độ để thi triển ra đến loại lực lượng này.
"Chuyện này làm sao có thể... Làm sao có thể!".
"Ngay đến kim thân ngươi còn chưa thể hoàn thiện, với chút quả vị ấy ngươi làm sao có thể xuất ra được loại phật lực này...".
Hoang mang mặc người hoang mang, Minh Tôn như cũ vẫn khép kín đôi môi, nhắm nghiền đôi mắt. 
...
"A a a a...!!".
"Phá cho ta!!".
Minh Tôn tĩnh lặng bao nhiêu thì Lăng Tiểu Ngư lại náo động bấy nhiêu. Hắn la, hắn hét, hắn điên cuồng thúc động lực lượng, thiêu đốt chân nguyên...
Nhưng, bất kể Lăng Tiểu Ngư hắn có nỗ lực thế nào đi nữa thì bốn sợi kim ti vẫn cứ tồn tại ngay đó, đem thân xác hắn trói giữ, đem thần hồn hắn buộc chặt. Tính tới bây giờ, điều duy nhất hắn làm được cũng bất quá cởi bỏ được lớp kim quang, ép cho bốn sợi tơ kia hiển lộ tử quang mà thôi.
...
"... Không phải! Đây không phải phật lực!".
Nhìn thấy tử quang hiển lộ, Lăng Tiểu Ngư cuối cùng cũng hiểu được căn nguyên. Hắn đã biết tại sao bốn sợi tơ do Minh Tôn đánh ra lại ghê gớm tới vậy.
Thứ lực lượng này, nó vốn dĩ không phải phật lực. Nó là.. tử nguyện lực. 
Mở to mắt nhìn Minh Tôn, Lăng Tiểu Ngư khó tin mà rằng: "Tiểu hoà thượng ngươi đã phát nguyện... Ngươi vậy mà lại dám dùng cả tử nguyện lực...".
"Kim thân, quả vị muốn đắc không dễ. Nay lại đem tất cả thiêu đốt, nguyện đoạ luân hồi... Vì cái gì?! Ngươi đây là vì cái gì?!".
Sau cùng, Minh Tôn cũng đã lên tiếng. Y đáp: "Tất cả vì chúng sinh".
"Vì chúng sinh?".
Đang bị trói giữ, Lăng Tiểu Ngư càng thêm kích động. Hắn nhớ thuở ấy, trong trận đại chiến ấy, một số kẻ cũng đã từng nói với hắn những lời tương tự, "vì chúng sinh".
"... Thiên không toàn, Địa không vẹn, Nhân Thần hữu khuyết, đám người các ngươi tại sao lại không hiểu?".
"Vốn dĩ ngay từ đầu tất cả đã là sai lầm. Tại sao các ngươi lại không hiểu? Tại sao các ngươi lại không hiểu?!".
"Tại sao lại không hiểu?!!".
Tựa như đã phát điên, Lăng Tiểu Ngư bất chấp tổn hại thân thể và nguyên thần, cố gắng đem bốn sợi tơ đang trói giữ mình phá hủy. 
Lẽ tất nhiên, Minh Tôn sẽ không thể nào để Lăng Tiểu Ngư hắn được như nguyện.
Cánh tay phải nâng lên, y đưa về trước, chỉ vào Lăng Tiểu Ngư, hô khẽ: "Định".
Thần diệu thay, tiếng hô vừa dứt thì vốn đang điên cuồng vùng vẫy, Lăng Tiểu Ngư đã bỗng bất động. Thời gian tuy rằng không nhiều, một phần mười giây chưa đến, nhưng nó thật sự đã xảy ra. Và bấy nhiêu đó thôi cũng là quá đủ rồi.
Sớm chuẩn bị sẵn, Vũ và Chu Tước vừa thấy Lăng Tiểu Ngư bị định thân thì liền hoá thành hai đạo linh quang, bằng chính nguyên thần của mình tiến nhập vào bên trong Lăng Tiểu Ngư. Với Chu Tước thì nơi đi vào là ngực, còn với Vũ, vị trí chính tại mi tâm. 
Không nghi ngờ gì nữa, các nàng đây rõ ràng là đang muốn cùng lúc đem cả thể xác lẫn nguyên thần Lăng Tiểu Ngư cho phá hủy. 
...
"A a a a...!!".
"Khốn kiếp! Khốn kiếp!".
"Lũ khốn các ngươi...!!".
...
Thân thể bị thần hoả của Chu Tước thiêu đốt đã làm cho Lăng Tiểu Ngư đau đớn vô cùng, khiến hắn không thể không kêu gào. Càng đau đớn hơn nữa là linh hồn hắn, nó cũng đang bị thương hại bởi Vũ...
...
"A a a a...!!".
...
"Các ngươi muốn diệt ta?! Vậy cũng đừng mong sống!!".
"Chết hết cho ta!!".
Bị dồn đến đường cùng, Lăng Tiểu Ngư bạo nộ. Thay vì cố gắng đem nguyên thần của Vũ và Chu Tước trục xuất, hắn lại sang phản kích, bất chấp tổn thương thân thể và linh hồn mình. 
Bọn họ muốn diệt hắn? Vậy thì cùng tan biến cả đi!!
"A a a a...!!!".
Xuôi theo tiếng hét dài của Lăng Tiểu Ngư, cả người hắn cũng rực sáng hôi quang, khiến cho nhật nguyệt lu mờ, đất trời chuyển sắc. 
Thế rồi... "Oành... h... h... h...!!!" một tiếng, mọi thứ nổ tung. 
Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ phật cảnh tan thành mây khói. Kim thân Minh Tôn cũng là như vậy, triệt để hoá thành hư vô. 
Khắp cõi đất trời, một giai điệu bi thương lặng lẽ ngân vang...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.