Tiên Môn

Chương 43: Thân Tình




"Tiểu Ngư cũng nhớ Yến cô cô lắm".
Một câu nói ngắn gọn, khẽ khàng nhưng lúc đến tai Lăng Ngọc Yến, nó lại khiến nàng ngưng thở, tim nàng ngưng đập...
Kinh ngạc hoà lẫn xúc động, nàng đứng dậy, chầm chậm xoay lưng...
"Yến cô cô, con về rồi".
Lăng Ngọc Yến nghe rõ nhưng không đáp, thay vì hồi đáp, nàng bỗng nhanh chân chạy tới dang tay ôm chặt lấy Lăng Tiểu Ngư với đôi mắt ươn ướt như chỉ chực chờ tuôn lệ.
...
"Tiểu Ngư, con về rồi...".
"Yến cô cô, con về rồi...".
Sau khoảnh khắc thân mật, Lăng Ngọc Yến rốt cuộc cũng lấy lại chút bình tĩnh. Nàng vỗ nhẹ lên lưng Lăng Tiểu Ngư hai cái, kế đấy thì từ từ tách ra khỏi hắn.
"Tiểu Ngư, để cô cô nhìn con".
Tiếp sau câu nói, Lăng Ngọc Yến cũng liền đưa tay chạm lên khuôn mặt bình phàm của thiếu niên đối diện, rồi nhận xét: "Tiểu Ngư, con hơi gầy".
"Yến cô cô, không phải đâu. Là tại con cao lên thêm đấy chứ".
"Xuy...".
Lăng Ngọc Yến cười khẽ, gật đầu: "Ừ, Tiểu Ngư của cô cô đã lớn rồi, còn cao hơn cả cô cô...".
"Nếu đại ca và đại tẩu có thể chứng kiến con trưởng thành như vầy, chắc họ sẽ vui lắm...".
Tới đó thì Lăng Ngọc Yến thôi không nói nữa, thần sắc chợt trở nên buồn bã.
Chừng cũng nhận ra, Lăng Tiểu Ngư chuyển hướng câu chuyện: "À phải rồi, con có mang quà cho cô cô này".
Nói rồi, từ bên trong túi trữ vật, hắn lần lượt lấy ra bốn chiếc lọ nhỏ đưa cho Lăng Ngọc Yến.
"Tiểu Ngư, mấy cái này là?".
"Đều là linh đan của tiên gia đấy cô cô".
Tay chỉ vào từng lọ, Lăng Tiểu Ngư vừa đọc tên vừa nói rõ công dụng: "Lọ màu trắng này là Bạch Ngọc Hoàn, có tác dụng dưỡng nhan, giải độc rất hiệu quả; lọ màu đỏ này là Dưỡng Tâm Hoàn, có thể tu bổ khí huyết, bồi dưỡng tâm mạch; còn lọ màu xanh này là Bách Niên Linh Nhũ, mỗi tháng cô cô chỉ cần uống vào một giọt liền có thể giữ cho da dẻ luôn mịn màng tươi tắn, ngoài ra nó còn giúp cô cô đề thăng khí lực, tiêu trừ bệnh tật; phần lọ màu đen này gọi là Xích Long Đan, uống vào sẽ giúp kéo dài thêm chút thọ nguyên...".
Đứng nghe Lăng Tiểu Ngư nói một thôi một hồi, chờ xong, Lăng Ngọc Yến lúc này mới đáp. Nàng cong môi, giọng có chút dỗi hờn: "Tiểu Ngư, tại sao loại nào cũng đều là... Không phải dưỡng nhan, bồi bổ khí huyết thì cũng là giải độc, đề thăng khí lực... Ý con là gì chứ? Lẽ nào con thấy cô cô bây giờ đã rất xấu xí, giống kẻ bệnh tật?".
"Yến cô cô, con không có ý đó".
"Vậy thì là ý gì?".
"Cô cô, con...".
Lăng Tiểu Ngư cúi mặt rồi lại ngẩng lên, chân thành bày tỏ: "Thế tục phàm nhân cơ thể rất mỏng manh, mà cô cô thì lại ở một mình, vậy nên con... Yến cô cô, Tiểu Ngư mong cô cô luôn được khoẻ mạnh".
"Tiểu Ngư...".
Trước những lời chân tâm thật dạ này, Lăng Ngọc Yến dẫu muốn cũng khó lòng trêu đùa thêm nữa. Nàng mỉm cười hạnh phúc, cầm chặt bốn lọ linh đan, linh nhũ mà rằng: "Cảm ơn con, Tiểu Ngư".
Nhẹ lắc đầu, Lăng Tiểu Ngư bảo: "Yến cô cô không được nói thế. Cô cô là cô cô, sao có thể cảm ơn con được. Người nên cảm ơn là Tiểu Ngư mới đúng. Nếu chẳng nhờ Yến cô cô tận tình chăm sóc, yêu thương, Tiểu Ngư làm sao lớn lên được như bây giờ. Với lại...".
Có chút xấu hổ, Lăng Tiểu Ngư gãi đầu, nói tiếp: "Yến cô cô, trong số bốn lọ đan dược này, thật ra... chỉ có một lọ Xích Long Đan là của con thôi".
"Vậy... còn ba lọ kia, chúng là của ai?".

"Bạch Ngọc Hoàn, Dưỡng Tâm Hoàn và Bách Niên Linh Nhũ, tất cả đều là của Đại Trù sư huynh nhờ con đưa cho cô cô".
"Đại Trù...".
Lăng Ngọc Yến nhẩm lại, rất nhanh liền nhớ ra: "À, thì ra là thằng bé mập mạp đáng yêu đó".
"Yến cô cô, Đại Trù sư huynh đã được mười tám tuổi rồi".
"Còn cô cô thì đã ngấp nghé ba mươi rồi".
...
"Thôi chết, con xem cô cô lú lẫn chưa kìa".
"Yến cô cô, có chuyện gì vậy?".
Ngón trỏ chỉ lên trời, Lăng Ngọc Yến nói ra: "Tiểu Ngư con xem, mặt trời đã lên cao như vầy rồi mà cô cô còn chưa làm chút cơm nước nào hết".
"Thôi, con ở đây, để cô cô vào bếp".
"Cô cô, không cần đâu".
Trước ánh mắt nghi hoặc của Lăng Ngọc Yến, Lăng Tiểu Ngư lại lần nữa lấy từ túi trữ vật ra hai món đồ. Đúng là hai chiếc hộp mà Chu Đại Trù đã chuẩn bị và đưa cho.
"Tiểu Ngư, hai cái hộp này?".
"Cũng là của Đại Trù sư huynh".
Lăng Tiểu Ngư tiếp lời: "Biết hôm nay con về nên tối qua Đại Trù sư huynh đã đích thân xuống bếp, tự mình làm đồ ăn. Huynh ấy nhờ con mang xuống cho Yến cô cô, nhắn con nói với người là năm sau nhất định lại xuống đây thăm người".
"Cái thằng bé Đại Trù này thật là...".
"Yến cô cô không thích sao? Vậy lát nữa để Tiểu Ngư ăn hết nhé?".
"Ơ... Ai bảo con là cô cô không thích? Linh đan linh nhũ gì đó cô cô có thể không cần, nhưng còn đồ ăn thì cô cô nhất định phải lấy. Thằng bé Đại Trù kia nấu ăn rất ngon a".
Lời vừa ra khỏi miệng, Lăng Ngọc Yến đã liền hành động. Nàng đem cả bốn lọ đan dược đang cầm nhét vào áo Lăng Tiểu Ngư, sau đấy thì từ trong tay hắn giành lấy hai chiếc hộp đựng thức ăn.
"Con nếu muốn ăn thì hãy ăn mấy viên thuốc kia hộ cô cô đi".
"Cô cô..." - Trông theo bóng lưng người mới quay gót hướng phía căn nhà tiến lại, Lăng Tiểu Ngư gọi với - "Đây là đan dược cho cô cô, con không có dùng được đâu!".
...
Lát sau.
Trong căn nhà nhỏ.
Nhân lúc Lăng Ngọc Yến đang ở dưới bếp nhóm lửa hâm nóng thức ăn, phía trên này Lăng Tiểu Ngư cũng bắt đầu đưa mắt quan sát kỹ căn nhà...
So với một năm trước hắn về, mọi thứ chẳng có bao nhiêu thay đổi, vật dụng đa phần vẫn giữ nguyên. Từ bình trà, chiếc tách, chậu hoa, bàn ghế, chăn đệm,..., hết thảy đều y chang như cũ. Khác biệt nếu có thì cũng chỉ là so với một năm về trước, những đồ vật này đã thêm phần cổ lão...
Chân tiến đến bên chiếc giường - nơi hằng ngày Lăng Ngọc Yến vẫn ngủ, Lăng Tiểu Ngư vươn tay về một góc, sát bên gối, nhẹ nhàng kéo tấm đệm, cầm lên một chiếc hộp bằng gỗ. Không phải vô tình mà có chủ đích hẳn hoi. Hắn biết rõ bên trong chiếc hộp này chứa đựng vật gì. Một năm trước, trong lúc tình cờ hắn đã nhìn thấy, và xem qua.
Động tác khẽ khàng, Lăng Tiểu Ngư đem hộp gỗ mở ra.
Đúng như hắn nghĩ, thứ mà một năm trước hắn thấy, hôm nay vẫn còn: một cuộn giấy, hay có lẽ nên gọi là một bức tranh.
Tranh này, xét ra cũng xem như đặc biệt. Không vẽ cảnh, được hoạ duy chỉ con người: một nam một nữ. Họ đang đứng sát bên nhau, cùng nắm tay nhìn về phía trước...
Cúi nhìn những đường nét nguệch ngoạc, Lăng Tiểu Ngư cười nhẹ, mắt vương vị xa xăm: "Phụ thân, mẫu thân, chẳng biết con vẽ có giống hai người chút nào không...".
...
"Tiểu Ngư".
Tiếng gọi cùng thanh âm bước chân như một liều thuốc mạnh đem Lăng Tiểu Ngư kéo khỏi những suy tư, đưa hắn trở về với thực tại. Nhanh tay đem bức tranh bỏ lại vào trong hộp, hắn rời khỏi giường, bày ra dáng vẻ tươi cười: "Yến cô cô, cô cô hâm nóng thức ăn xong rồi hả?".
"Vẫn chưa". - Lăng Ngọc Yến lắc đầu - "Chỉ vừa mới nhóm lửa xong thôi".
"Vậy, cô cô gọi con có việc gì?".
Giơ lên hai chiếc hộp của Chu Đại Trù đưa tặng, Lăng Ngọc Yến nói: "Vì cái này này".
"Tiểu Ngư, hai chiếc hộp này sao từ nãy giờ cô cô mở mãi mà không được...".
"A...".
Lăng Tiểu Ngư vỗ trán, thốt lên một tiếng.
"Yến cô cô, con quên chưa nói với cô cô là bên trên hộp có dán linh phù".
"Linh phù?".
"Hmm".
Lăng Tiểu Ngư ứng tiếng, tiếp đấy liền thi triển đạo thuật. Ngay tức khắc, bên trên hai chiếc hộp, hai tấm linh phù màu xanh hiện ra.
Đem chúng gỡ xuống xong, hắn bảo: "Yến cô cô, giờ thì có thể mở được rồi".
"Ừ, để cô cô mở xem".
...
"A, đúng là mở được rồi".
"Ồ... Tiểu Ngư, thức ăn bên trong vẫn còn nóng luôn này".
"Cô cô, đó là nhờ tác dụng của hai tấm linh phù ban nãy. Ừm, chỉ cần dán chúng lên, như vậy dù thức ăn có để mười ngày nửa tháng sau cũng vẫn sẽ y nguyên không hỏng".
"Chậc, thần kỳ như vậy".
Lăng Ngọc Yến tặc lưỡi; sau chợt nghĩ tới gì, nàng ngẩng lên nhìn Lăng Tiểu Ngư, cảm thán: "Đạo thuật tiên gia quả nhiên mầu nhiệm... Giờ ngẫm lại, nếu năm đó cô cô không để con theo tiên gia lên núi tu hành, chắc có lẽ cô cô sẽ ân hận cả đời mất...".
"Cô cô...".
"Haaa... Sao tự dưng cô cô lại nhắc đến chuyện này chứ..." Lăng Ngọc Yến lắc đầu tự trách.
Nàng đổi giọng, vừa quay lưng hướng xuống bếp vừa nói: "Con ở đây, để cô cô đem đồ ăn hâm lại. Mằc dù còn nóng nhưng cứ hâm lên sẽ tốt hơn...".
"Yến cô cô...".
Dõi theo thân ảnh yêu kiều vừa khuất dạng nơi góc bếp, Lăng Tiểu Ngư lúc này mới thều thào khẽ thốt: "Bất kể năm đó cô cô có quyết định thế nào, Tiểu Ngư đều sẽ không trách người. Người muốn con lên núi tu hành con sẽ lên núi tu hành, người bảo con ở lại con sẽ ở lại...".
Trước kia, hay là bây giờ, Lăng Tiểu Ngư hắn đều sẽ như thế, ngoan ngoãn nghe theo, tuyệt không hối hận. Hiện tại, điều duy nhất khiến hắn phải bận lòng, hoạ chăng ở hai chữ "đơn chiếc".
Mười một năm hắn tu hành cũng là mười một năm Lăng Ngọc Yến một mình một bóng tại cô thôn. Bao năm qua nàng vẫn như thế, chưa từng có ý định nên duyên cùng người...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.