Tiên Môn

Chương 368: Đồ tiểu nhân!




"Buông ra!".
Thân ảnh Lăng Tiểu Ngư vừa mới đáp xuống đất thì trong vòng tay hắn, Thiên Hồ Nguyệt đã liền vùng ra. Thái độ rất chi là khó ưa. 
Nàng nói: "Lăng Tiểu Ngư, phiền ngươi sau này đừng có tự tiện động vào tỷ muội chúng ta nữa".
"Nguyệt cô nương, ta cũng chỉ mang hai người xuống thôi".
"Nhất thiết phải quàng tay ôm lấy?".
"Cái đó...".
Trước lời chất vấn nọ, Lăng Tiểu Ngư quả có chút khó biện minh. Bởi xét theo lý thuyết thì hắn không nhất thiết phải đụng chạm thân mật như vậy. Chỉ là... Quàng tay ôm lấy chẳng nhanh gọn hơn ư?
"Thôi bỏ đi...".
Chả muốn đôi co với Thiên Hồ Nguyệt làm gì, Lăng Tiểu Ngư quay lưng bước qua chỗ khác. Dưới dòng thác hùng vĩ, hắn im lặng chờ đợi...
...
"Oành...!".
"Ầm...!".
"Ầm...!".
Thời gian không tính lâu, chỉ sau vài phút thì những tiếng bạo liệt thi nhau cất lên. Tiếp đấy, cả thạch sơn rung chuyển, một mảng lớn đất đá rơi xuống. Có cái thậm chí còn bay tới tận đầu Lăng Tiểu Ngư. 
Tất nhiên, Lăng Tiểu Như sẽ không đứng yên mà dang tay đón nhận. Thần niệm khẽ động, bằng vào thân pháp cao minh của mình, nháy mắt hắn đã dịch chuyển sang vị trí khác, sát bên hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ. 
Chẳng phải tự dưng, đều có mục đích cả. Sở dĩ Lăng Tiểu Ngư hiện thân ở đây, lý do là bởi cái chỗ này, nó nằm trong phạm vi rơi xuống của một tảng đá lớn khác. Bình thường thì không sao, nhưng thời điểm này, khi cả Thiên Hồ Nguyệt và Thiên Hồ Cổ đều đã bị phong bế lực lượng thì đấy lại là một câu chuyện khác. Các nàng không có năng lực tự bảo vệ mình. 
Lăng Tiểu Ngư, hắn đã giúp đỡ, đem các nàng thoát ra khỏi vùng nguy hiểm. Chỉ là hảo ý cho đi, nó chẳng đồng nghĩa sẽ nhận về hảo cảm. Thiên Hồ Cổ nghĩ sao thì chưa biết chứ riêng Thiên Hồ Nguyệt... Nàng đang cau mày, xem chừng khó chịu. 
"Lăng Tiểu Ngư, ta đã bảo ngươi đừng...".
"Đừng có tùy tiện động vào người ngươi." Thiên Hồ Nguyệt còn chưa nói hết thì bên cạnh, Lăng Tiểu Ngư đã lên tiếng cắt ngang. 
Hắn hơi bất mãn: "Nguyệt cô nương, Nguyệt công chúa, Lăng Tiểu Ngư ta cũng không muốn đụng chạm một nữ nhân kiêu kì như ngươi. Nếu không vì tính mạng của ngươi, ta cần gì phải...".
"Hừ, Lăng Tiểu Ngư, ngươi tưởng rằng nói mấy lời đó thì ta sẽ...".
Thiên Hồ Nguyệt đang nói bỗng ngưng. Bên tai nàng, một tiếng la thất thanh đã vừa mới truyền đến. Là của Gia Gia. 
Theo phản xạ, nàng ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một bóng đen đang lao xuống. Hay chính xác hơn là... nó đang rơi xuống. 
"Tránh ra! Tránh ra!".
...
Tốc độ rơi của Gia Gia quá nhanh khiến cho người đứng bên dưới là Thiên Hồ Nguyệt đã không tài nào phản ứng kịp. Hậu quả là một cuộc chạm trán đã xảy ra, theo đúng nghĩa đen. 
Trong tiếng hét to của Gia Gia, cũng là của Thiên Hồ Nguyệt, cả hai nhanh chóng nằm luôn trên đất. 
Vài giây sau...
"Ui da...".
Cùng với tiếng rên rỉ, thân ảnh nhỏ nhắn của Gia Gia cũng bắt đầu cựa quậy. Nó vừa xoa trán vừa xuýt xoa: "Cái trán của ta... Đau chết ta rồi...".
Gia Gia là vậy, đang ôm đầu vỗ trán; trong khi ấy, Thiên Hồ Nguyệt - kẻ đã bị nó đụng trúng...
Lúc này, tình trạng của nàng thực sự là chẳng tốt cho lắm. Tuy nói nàng là yêu tộc, dù pháp lực có bị phong bế thì thân thể so với nhân loại vẫn cứng cáp hơn rất nhiều, nhưng cú va chạm vừa rồi, nó thật không hề nhẹ một tí nào. Đau đớn, đó là điều khó tránh khỏi. Thương tích, cũng là như thế. Trên trán Thiên Hồ Nguyệt nàng, một cục u đã vừa mới nổi lên. 
Cục u nọ, xét ra quả đúng không lớn. Nhưng, dẫu là như vậy, đối với Thiên Hồ Nguyệt cũng đã là một kết quả rất đỗi tồi tệ rồi.
Gạt cánh tay muội muội mình ra, Thiên Hồ Nguyệt cắn răng nhịn đau, lảo đảo đứng dậy. 
Đợi cho đầu óc bớt quay cuồng, lúc này nàng mới dùng ánh mắt căm phẫn nhìn Lăng Tiểu Ngư. Nàng hận lắm. 
Mới rồi, khi Gia Gia rơi xuống, Lăng Tiểu Ngư hắn đáng ra đã có thể cứu nàng, nhưng hắn đã không làm vậy. Thay vì cả hai thì hắn chỉ đem một mình muội muội nàng kéo đi. Phải, hắn đã bỏ mặc nàng...
"Đồ khốn...".
Thừa hiểu cảm giác mà Thiên Hồ Nguyệt đang dành cho mình, Lăng Tiểu Ngư biện minh, giọng điệu khá là bình tĩnh: "Nguyệt cô nương, vừa rồi ta cũng muốn kéo ngươi ra lắm, nhưng mà... Nguyệt cô nương, ngươi đã cấm ta không được đụng chạm. Ta thực sự là bất đắc dĩ".
Thiên Hồ Nguyệt hé môi muốn nói, nhưng mãi một lúc vẫn chẳng thể thốt ra được một tiếng nào trọn vẹn. Lăng Tiểu Ngư nói không sai, Thiên Hồ Nguyệt nàng đích xác đã cấm hắn đụng chạm mình. Nhưng...
Chẳng phải trước đó hắn cũng đã ba lần bốn lượt đụng chạm rồi đó sao?
Cố ý! Khẳng định là hắn đã cố tình bỏ mặc nàng!
"Khục khục..." Nghẹn khuất, Thiên Hồ Nguyệt ho lên mấy tiếng, khuôn mặt đỏ hồng tới tận mang tai. 
Sau bao nỗ lực, rốt cuộc nàng cũng thốt ra được một câu: "Đồ tiểu nhân!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.