Tiên Môn

Chương 344: Trở Mặt




"Ồ...".
Lăng Tiểu Ngư tỏ ra bất ngờ.
"Cổ Cổ, có thể đưa ta xem thử một chút không?".
Rất hào phóng, Thiên Hồ Cổ đưa ngay. 
Trong lúc Lăng Tiểu Ngư đang im lặng nhìn ngắm, nàng khẽ động thần niệm, lấy từ giới chỉ ra thêm ba quả nữa. Giống như quả đầu tiên, ba quả này cũng có màu đen, hình thù xấu xí. 
"Tiểu Ngư, trong giới chỉ của ta vẫn còn rất nhiều. Ngươi cứ ăn tự nhiên đi".
Ngồi ở ghế kế bên, Gia Gia đảo nhẹ tròng mắt, lặng lẽ thò tay ra lấy linh quả. 
"Bép!".
Thật không may, hành vi lén lút của Gia Gia nó đã bị người phát hiện. Và một cái khẽ tay chính là hình phạt vừa dành riêng cho nó. 
"Cổ Cổ ngươi làm gì vậy? Sao lại đánh ta?".
Thiên Hồ Cổ chẳng nghĩ mình sai. Nàng bảo: "Linh quả của ta, ngươi muốn ăn thì phải hỏi ý kiến ta".
Đuối lý, Gia Gia miễn cưỡng mở lời: "Vậy... cho ta một quả nữa đi".
"Không cho".
Nhận được câu trả lời phũ phàng nọ, Gia Gia khó tránh sinh ra khó chịu. Giọng bất bình, nó nói: "Cổ Cổ ngươi như thế là sao? Không phải mới rồi ngươi bảo trong giới chỉ của ngươi vẫn còn rất nhiều linh quả, có thể ăn thoải mái ư?".
"Mấy lời đó là ta nói với Tiểu Ngư, đâu có nói với Gia Gia ngươi".
"Ngươi...".
...
"Thật ra ngươi cũng không cần tức giận." - Nét mặt thay đổi, Thiên Hồ Cổ gợi ý - "Linh quả của ta không phải là không thể cho ngươi. Nhưng mà... Có qua có lại mới toại lòng nhau a".
Tâm trí vốn lanh lợi, Gia Gia vừa nghe liền hiểu được vấn đề. Nó "xuy" khẽ: "Nói tới nói lui thì vẫn là muốn kẹo hồ lô của ta thôi".
Tuy có chút luyến tiếc nhưng vì mùi vị của linh quả cũng rất ngon nên rốt cuộc thì Gia Gia vẫn bằng lòng trao đổi. Nó chìa xâu kẹo hồ lô ra: "Một xâu đổi ba quả".
"Không được." - Cảm thấy thiệt, Thiên Hồ Cổ lắc đầu - "Một xâu một quả".
"Một xâu một quả?" - Gia Gia phản đối - "Kẹo hồ lô chỉ có mấy xâu, trong khi linh quả của ngươi thì nhiều như vậy. Hứ, một xâu đổi ba quả".
"Một xâu hai quả".
"Ba quả".
"Hai quả".
"Ba".
"Hai".
...
Giằng co một hồi, cuối cùng, trước thái độ quyết liệt của Thiên Hồ Cổ, Gia Gia đành phải thoả hiệp. Nó đưa một xâu kẹo, đồng thời lấy về hai quả. 
Dùng vạt áo lau nhẹ, nó cắn to một miếng.
Kế bên, Thiên Hồ Cổ thì có vẻ vừa ý hơn. Nàng tiếp nhận xâu kẹo hồ lô xong thì liền đưa lên miệng, ăn một lúc những hai viên.
"Hmm... Kẹo hồ lô vẫn là ngon nhất".
...
"Cổ Cổ".
Trong lúc Cổ Cổ đang ăn thì tiếng Lăng Tiểu Ngư truyền tới. Vẫn thái độ hoà nhã thân thiện, hắn tiếp lời: "Linh quả này của muội mùi vị thực rất đặc biệt. Không biết muội từ chỗ nào kiếm được vậy?".
"Cái này à, ta lấy ở trong núi a".
"Là núi nào?".
"Thì là...".
"Cổ Cổ".
Sau khi đem muội muội mình ngăn lại, Thiên Hồ Nguyệt liền chuyển ý. Nàng bảo: "Trời cũng muộn rồi, tỷ nghĩ đã tới lúc chúng ta trở về".
"Trở về?".
Thiên Hồ Nguyệt nói rõ hơn: "Về Thanh Khâu".
Trước quyết định đột ngột của tỷ tỷ mình, Thiên Hồ Cổ rất không tình nguyện: "Nhị tỷ, muội chỉ vừa mới tới đây. Cho muội chơi thêm một chút nữa đi".
"Không được." Thiên Hồ Nguyệt kiên quyết lắc đầu.
"Nhị tỷ...".
"Không cần nói nữa".
Tâm ý đã hạ, Thiên Hồ Nguyệt nhấc mông khỏi ghế. Mặc cho muội muội cố nài, nàng vẫn mạnh tay kéo đi. 
"Nhị tỷ...!".
Xin mãi chẳng được, Thiên Hồ Cổ đành cam chịu. Nàng vừa đi vừa ngoảnh mặt, cố nói với Lăng Tiểu Ngư còn ngồi trong khách điếm: "Tiểu Ngư! Khi nào rảnh ngươi nhớ đến Thanh Khâu tìm ta!".
Ném cho Lăng Tiểu Ngư một miếng ngọc bội, nàng dặn: "Tới Thanh Khâu thì giơ miếng ngọc này ra, sẽ có người dẫn ngươi vào!".
"Tiểu Ngư! Ngươi nhớ tới kiếm ta đấy!".
...
Thân ảnh đã khuất, thanh âm cũng vừa lắng. 
Ngồi bên trong khách điếm, Gia Gia cầm linh quả cắn ăn, miệng không quên đưa ra nhận xét: "Tiểu Ngư, Cổ Cổ hình như rất quý ngươi a".
Chưa thấy hồi âm, Gia Gia mới hỏi: "Này. Ngươi làm sao hay vậy? Các nàng vốn dĩ là yêu tộc a".
"Cũng không có gì. Chỉ là năm đó, lúc nàng muốn ăn kẹo hồ lô, ta đã đứng ra mua cho nàng thôi".
"Chỉ đơn giản như vậy?".
"Ừ. Chỉ đơn giản như vậy".
Nhân - yêu tuy có khác biệt, nhưng tâm tư, cảm xúc thì lại hoàn toàn giống nhau. Đều có thất tình lục dục. 
Người có thiện - ác, yêu có tốt - xấu. Xét kỹ ra, Thiên Hồ Cổ mặc dù là yêu loại, nhưng so với đa số cô gái nhân loại thì tâm tính còn tốt hơn rất nhiều. Huống hồ năm đó, khi lần đầu tiên gặp gỡ, Thiên Hồ Cổ nàng vẫn mới chỉ là một đứa bé. Mà tâm tư của một đứa bé thì đơn thuần lắm. 
Năm đó, việc mua kẹo hồ lô cho nàng, đối với bản thân Lăng Tiểu Ngư hắn, đối với Âm Tiểu Linh, Thiên Hồ Nguyệt thì nó đúng chẳng đáng gì. Nhưng trong mắt Thiên Hồ Cổ, có lẽ đó là một điều lớn lao...
"Quả là một cô bé thiện lương".
...
"Thiện lương? Tiểu Ngư ngươi nói ta hả?".
Bỏ qua câu hỏi của Gia Gia, Lăng Tiểu Ngư chuyển mình đứng dậy. 
"Gia Gia, đi thôi". 
Đi?
Gia Gia nghi hoặc: "Đi đâu?".
"Đuổi theo bọn họ".
"Bọn họ? Ý ngươi là hai tỷ muội Cổ Cổ?".
Nối gót Lăng Tiểu Ngư chạy ra khỏi khách điếm, Gia Gia nói với theo: "Tiểu Ngư, ngươi tính làm gì thế?".
...
Mục đích của Lăng Tiểu Ngư khi quyết định truy đuổi hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ kia là gì, Gia Gia thực rất muốn biết. Tiếc rằng... Lăng Tiểu Ngư, hắn không chịu nói. Hắn chỉ bảo Gia Gia nó sử dụng tử tinh cầu, tiến vào trạng thái ẩn nặc tiềm hành, rồi dặn nó chờ hắn ra hiệu thì lập tức ra tay đem Thiên Hồ Cổ bắt giữ. 
Bắt giữ Thiên Hồ Cổ? Tại sao chứ?
Thiên Hồ Cổ kia rõ ràng đâu có đắc tội gì với Lăng Tiểu Ngư hắn. Đối phương thậm chí còn có vẻ rất quý mến hắn nữa a. Ngay đến ngọc bội tùy thân mà đối phương cũng đem tặng cho hắn nữa là...
"Aizz... Rốt cuộc là vì cái gì chứ?".
"... Thôi thì đợi bắt giữ Cổ Cổ xong rồi chờ nghe Tiểu Ngư hắn giải thích vậy".
Tạm gác lại nghi hoặc trong lòng, Gia Gia tập trung vào việc theo dấu hai tỷ muội Thiên Hồ Nguyệt - Thiên Hồ Cổ, chờ cơ hội ra tay.
...
Quá trình chờ đợi ấy, tính ra cũng không hề ngắn. Từ đêm, Gia Gia nó phải theo dấu đến tận sáng hôm sau mới có thời cơ để động thủ.
Dựa vào thủ đoạn ẩn nấp cao minh, nó chậm rãi tiến lại gần Thiên Hồ Cổ hiện vừa mới đặt mông ngồi xuống. 
Mắt lộ hung quang, ma trảo vung lên, nó bất ngờ tấn công. 
"Cổ Cổ!".
Khá đen đủi, khi mà Gia Gia tưởng đã đắc thủ thì một đạo bạch quang đánh thẳng về phía nó, buộc nó phải thoái lui để tránh né.
"Là ngươi".
Nhìn kẻ vừa bị mình khiến cho phải lộ diện, Thiên Hồ Nguyệt nhíu mày. Nàng hừ khẽ: "Lăng Tiểu Ngư, ngươi còn tính ẩn nấp tới bao giờ?".
...
Vài giây sau.
Giữa hư không, một thân hắc y từ từ hiện rõ. 
Chẳng phải Lăng Tiểu Ngư thì ai?
...
"Gia Gia, Tiểu Ngư, hai người các ngươi...".
Thiên Hồ Cổ nói đến đấy thì dừng lại. Thực sự lúc này nàng đang rất hoang mang. Nàng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. 
Gia Gia tập kích nàng, Lăng Tiểu Ngư thì âm thầm ẩn nấp...
Tại sao chứ?
Dường như cũng hiểu được tâm tình của Thiên Hồ Cổ lúc này, Lăng Tiểu Ngư chủ động hướng nàng nói ra: "Cổ Cổ, chúng ta không có ý làm hại muội".
"Không có?".
Thiên Hồ Cổ chưa kịp đáp thì Thiên Hồ Nguyệt đã cười khinh: "Các ngươi ra tay đánh lén muội muội ta, giờ lại bảo không có ý gây hại... Lăng Tiểu Ngư, bớt trang đạo mạo!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.