Tiên Môn

Chương 274: Tình cảnh của Chu Đại Trù




Tình cảm kia, Lệ Thắng Nam nàng buông không được, dù rằng đã cố. Cứ mỗi lần nàng muốn lãng quên là trái tim nàng, nó lại càng nhớ. Và, cũng bởi còn nhớ, còn thương nên nàng mới âm thầm hạ sơn, tìm đến Đào Hoa thôn để gặp Lăng Ngọc Yến, để nghe đối phương kể về Lăng Tiểu Ngư...
Ngu ngốc. Khờ dại. Lệ Thắng Nam nàng biết chứ. Rất rõ là khác. Nhưng lý trí, cuối cùng vẫn đành thất bại dưới con tim.
"Lăng Tiểu Ngư, ngươi có biết ngươi đã làm ta rất khổ sở không?". 
Trong vòng tay họ Lăng, Lệ Thắng Nam lén đưa mắt nhìn lên, thầm trách móc: "Cả đời ngọc khiết băng thanh của ta chính là bị hủy bởi ngươi; chí nguyện nối gót ân sư, phù trợ chính giáo, nó cũng do ngươi mà sụp đổ... Lăng Tiểu Ngư, ngươi nói đi. Những gì ngươi đã gây ra cho ta, ngươi tính chịu trách nhiệm thế nào đây?".
Liên tiếp là những câu hỏi mà câu trả lời thì tuyệt nhiên chẳng có. 
Lăng Tiểu Ngư, hắn đâu phải con sâu trong bụng Lệ Thắng Nam mà nghe được. Ánh mắt lén lút của nàng ư? Hắn chỉ đơn giản cho đó là vì Lệ Thắng Nam nàng vẫn còn xấu hổ thôi. 
Lại nói, hiện giờ là lúc nào kia chứ? Lăng Tiểu Ngư làm gì có tâm trạng để bận tâm đến những thứ nữ nhi thường tình ấy. Tình cảnh của đám người Chu Đại Trù, Dương Tiểu Ngọc, đấy mới là điều khiến hắn phải lo nghĩ. 
Không gian tối tăm này quá đỗi kỳ dị, hung hiểm tin rằng chẳng thiếu. Lệ Thắng Nam chính là minh chứng tốt nhất. 
Ngẫm một chút, nếu như Lệ Thắng Nam đã đụng phải thụ tinh, vậy có gì đảm bảo được rằng đám người Chu Đại Trù, Dương Tiểu Ngọc vẫn bình an vô sự?
Trong cái chốn tối tăm vô định này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
"Đại Trù, Tiểu Ngọc, hai người nhất định không được có bất trắc gì...".
Nội tâm sốt ruột, cõi lòng lo lắng, Lăng Tiểu Ngư gia tăng cước bộ, tiến nhanh về phía trước với hi vọng sớm tìm được những người đồng môn của mình. 
May sao, có vẻ trời cao đã nghe được nỗi lòng của hắn. Qua thêm khoảng chừng một khắc, hắn rốt cuộc cũng phát hiện ra tung tích Chu Đại Trù - người huynh đệ chí cốt của mình. Chỉ là tình huống...
Nói thế nào nhỉ... Quần áo tả tơi, tóc tai rối bù, lại còn đang bị treo lủng lẳng trên cây... Mà trọng lượng của Chu Đại Trù thì ai cũng đều biết, nặng hơn người khác rất nhiều. Khá là tròn trịa.
Một thân hình tròn trịa tả tơi treo lủng lẳng trên cây, cảnh tượng... quả thật vừa thảm hại lại vừa khiến cho người ta cảm thấy buồn cười.
Nhưng nói thì nói vậy thôi chứ trên thực tế Lăng Tiểu Ngư làm sao có thể cười cho được. Nét mặt khẩn trương, hắn vội chạy tới.
"Sư huynh!".
"Tiểu Ngư, ngươi đừng có qua đây!".
Đang toan thi triển đạo thuật, Lăng Tiểu Ngư nghe vậy thì không khỏi nghi hoặc. 
"Tiểu Ngư, ngươi yên tâm, ta không sao hết." - Chẳng cần Lăng Tiểu Ngư phải hỏi, Chu Đại Trù đã tự mình giải đáp - "Cái tên thụ tinh này ta đối phó được".
"Sư huynh, nhưng mà huynh...".
"Đừng lo, lúc nãy ta nhất thời sơ suất nên mới bị nó trói lại thôi. Tiểu Ngư, ngươi coi ta này".
Như để chứng minh những lời mình nói, Chu Đại Trù lập tức xuất ra thủ đoạn. Theo ý niệm của hắn, từ bên trong không gian giới chỉ, một thanh kiếm bay ra. Kiếm này màu xanh, kích cỡ khá lớn, quanh thân có linh quang lưu chuyển, thật vừa nhìn đã biết chẳng phải vật phàm.
Thiên Tà, đấy là tên gọi của nó.
...
"Hừ, dám trói ta. Để ta cho ngươi biết sự lợi hại của bổn Đại Trù".
"Thiên Tà, sát!".
"Ong!".
Như một tiểu binh vừa nhận lệnh từ nguyên soái, bảo kiếm Thiên Tà ngân lên, tự động chém xuống.
"Xẹt! Xẹt! Xẹt!".
...
Sau vài đường kiếm, Thiên Tà lúc này đã dừng lại. Phần Chu Đại Trù, hắn cũng đã được giải phóng.
Chân đáp xuống đất, Chu Đại Trù nhìn tên thụ tinh hiện vừa bị bảo kiếm của mình cắt đi vài đoạn, bộ dáng khinh thị: "Hừ, lại dám tập kích ta, đúng là không biết sống chết".
"U u u...".
Nơi đối diện, từ trong miệng thụ tinh, một tràng âm thanh trầm đục cất lên. Tiếp đó, hắn chợt há miệng...
Phía bên này, trên tay Lăng Tiểu Ngư, Lệ Thắng Nam trông thấy cảnh tượng ấy thì liền hô lớn: "Cẩn thận! Hắn phun độc!".
...
"Soạt!".
Động tác vô cùng mau lẹ, ngay khi nghe Lệ Thắng Nam cảnh báo thì Chu Đại Trù đã lập tức thoái lui. Trong lớp linh quang hộ thể, hắn nhìn gã thụ tinh vừa quay đầu bỏ chạy, quát: "Ngươi chạy đi đâu!".
"Soạt!".
Lại một lần nữa, thân ảnh họ Chu biến mất. Có điều lần này, thay vì thoái lui về phía sau thì hắn lại lao lên phía trước. 
Thiên Tà ngân động, hắn chém ra một đường.
Bát Tự Kiếm Quyết: "Cát" Kiếm Quyết!
...
...
"... Dám phun độc đối phó ta? Cái thứ yêu nghiệt nhà ngươi...".
Bực bội còn chưa tan, Chu Đại Trù đứng trước thi thể thụ tinh, liên tục giơ chân giẫm đạp. Vừa giẫm vừa mắng...
"Đồ nghiệt súc! Ta đạp!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.