Tiên Môn

Chương 178: Diễn Kịch




"Hồ vương, ngài hiểu lầm. Mấy ngày vừa qua Thiên Hồ tộc các vị đối đãi với ta rất tốt, thậm chí còn tốt hơn so với khi ta ở Thiên Kiếm Môn của mình".
"Nếu vậy thì bổn vương yên tâm rồi".
Vẫn như cũ, cách một tấm rèm, Thiên Hồ Đại Mi đi vào chính đề: "Lăng đạo hữu, chuyện của đạo hữu ta đã nghe tộc nhân hồi báo. Chẳng hay lần này đạo hữu cầm tín vật của Nguyệt Nhi tới đây, rốt cuộc là muốn cầu Thiên Hồ tộc ta việc gì?".
"Cái này...".
Lăng Thanh Trúc hít nhẹ một hơi, thẳng thắn nói ra: "Nếu hồ vương đã hỏi thì Lăng Thanh Trúc ta cũng không vòng vo nữa. Thật ra lần này ta lặn lội tới đây, mục đích là muốn xin Thiên Hồ tộc ngài một thứ".
"Là thứ gì?".
"Tinh huyết của vương tộc Thiên Hồ".
...
Trước và sau khi Lăng Thanh Trúc chính thức nói ra mong muốn của mình, nét mặt Thiên Hồ Đại Mi đã thay đổi khá nhiều. Trông dáng vẻ âm trầm kia của nàng thì rõ ràng cảm giác chả phải tốt đẹp gì.
Cũng đúng thôi. Thiên Hồ tộc là hậu duệ đời sau của Cửu Vĩ Thiên Hồ - một trong những linh chủng mạnh mẽ nhất ở thời thượng cổ, tinh huyết của tộc nhân Thiên Hồ há có thể tùy tiện ban cho ngoại nhân, huống hồ lại còn là một nhân loại.
Giọng đã phần nào xa cách, Thiên Hồ Đại Mi nói: "Tinh huyết khác với máu huyết bình thường, rất có ý nghĩa. Nhân loại các ngươi có lẽ không quá xem trọng, nhưng tộc nhân Thiên Hồ ta thì khác".

"Lăng đạo hữu, ngươi thân là một vị chân nhân hậu kỳ, hẳn phải biết tinh huyết Thiên Hồ chứa đựng rất nhiều thứ...".
Lăng Thanh Trúc cũng không phủ nhận: "Hồ vương, ta biết tinh huyết của Thiên Hồ tộc các vị rất đặc biệt, không thể tùy tiện trao cho ngoại nhân. Nhưng vì cứu lấy đồ nhi, ta thật sự chẳng còn cách nào. Cúi mong hồ vương niệm tình giúp đỡ".
...
Thiên Hồ Đại Mi đã rời khỏi ghế. Nàng chắp tay sau lưng, bước qua lại một hồi rồi mới lần nữa lên tiếng: "Lăng đạo hữu, chuyện ngươi trượng nghĩa cứu mạng Nguyệt Nhi, bổn vương rất đỗi cảm kích. Nếu là một loại bảo vật nào khác, dẫu yêu thích thì bổn vương cũng có thể cân nhắc mà đem tặng cho ngươi, nhưng thứ ngươi yêu cầu lại là tinh huyết vương tộc Thiên Hồ...".
"Xin thứ lỗi, bổn vương không thể đồng ý".
...
"Hồ vương, ngài không thể nghĩ lại sao?".
"Rất tiếc, bổn vương không thể".
Thần thái dù chưa xem rõ nhưng thông qua giọng điệu của Thiên Hồ Đại Mi, Lăng Thanh Trúc biết là khó lòng lay chuyển được đối phương.
Nàng đành phải hạ tiêu chuẩn xuống, khẩn khoản cầu xin: "Hồ vương, nếu thực sự không thể ban cho tinh huyết vương tộc Thiên Hồ, vậy hi vọng hồ vương có thể đáp ứng Thanh Trúc vài giọt tinh huyết tộc nhân bình thường".
"Ồ..." - Trong mắt ánh lên một tia ngờ vực, Thiên Hồ Đại Mi truy vấn - "Lăng đạo hữu, nói vậy cái ngươi cần cũng không nhất định phải là tinh huyết vương tộc? Tộc nhân bình thường cũng được?".
Biết là đối phương đang ngờ vực mình, Lăng Thanh Trúc lập tức thanh minh: "Hồ vương, xin đừng hiểu lầm. Loại đan dược ta tính vì đồ nhi luyện chế, tài liệu đích xác nêu danh tinh huyết vương tộc Thiên Hồ. Thế nhưng... hồ vương ngài lại không thể ban cho".
Vốn là người thông minh, Thiên Hồ Đại Mi nghe tới đấy đã liền hiểu ngay ý tứ: "Lăng đạo hữu, ngươi đây là đang muốn làm mọi thứ có thể sao?".
Lần này Lăng Thanh Trúc không đáp ngay. Nàng xoay người sang hướng khác, thanh âm buồn bã: "Hồ vương ngài có điều không biết. Đồ nhi của ta mệnh số mỏng manh, tánh mạng hiện đang như đèn treo trước gió, tùy thời đều có thể tắt đi. Ta thân là sư phụ, sao đành tâm đứng nhìn...".
"Lăng đạo hữu coi bộ là người trọng tình trọng nghĩa".
Thiên Hồ Đại Mi tiếp tục dò xét: "Đạo hữu có thể vì đồ nhi lặn lội đến đây, chứng tỏ quan hệ sư đồ hai người không tệ. Chẳng hay đồ nhi của đạo hữu là mắc phải bệnh gì?".
"Việc này nói ra cũng chỉ có thể trách đồ nhi ta trẻ người non dạ, tâm tính quá đỗi thiện lương".
Lăng Thanh Trúc tự biên tự diễn: "Một tháng trước, ta mang theo hắn ra ngoài hành tẩu, vốn tính trui rèn. Nào ngờ... Trong một khoảnh khắc lơ là, ta vì mải lo lần theo dấu vết bảo vật nên tạm để hắn lại một mình. Đến khi trở về thì...".
"Tên ngốc đó, hắn bị kẻ gian ám toán. Toàn bộ thân gia bị cướp đi không nói gì, nhưng thậm chí tính mạng hắn cũng...".
...
Cắn nhẹ bờ môi, Lăng Thanh Trúc ngậm ngùi thương cảm: "Hắn nhập môn từ khi lên sáu, đã ở cùng ta gần hai mươi năm. Từ nhỏ tới lớn ta chính là nhìn hắn lớn lên; mọi điều hắn biết, hết thảy cũng đều là do ta dạy. Hôm nay hắn ra nông nỗi này, thân làm sư phụ, ta sao nhẫn tâm bỏ mặc...".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.