Tiên Môn

Chương 133: Thất Bại




"Ong...!".
Vừa mới tiếp xúc với bàn tay của Tô Đông Vũ thì Hoàng Bào tức khắc ngân lên một tiếng chói tai. Kế đấy, từ trên chuôi kiếm, những tia linh quang màu vàng liên tục toả ra, đem cả cánh tay hắn quấn lấy...
...
"Cái này...".
Đứng ở bên dưới, Chu Đại Trù chứng kiến tràng cảnh nọ thì không khỏi động dung. Hắn lại hỏi Cơ Thành Tử: "Chưởng môn sư bá, Hoàng Bào hình như đang công kích Tô sư huynh...".
"Đó là tất nhiên. Đại bảo kiếm là linh kiếm đích thực, bên trong đã hình thành kiếm linh, tự có ý thức của mình. Muốn kiếm linh nhận chủ thì phải vượt qua được khảo nghiệm của nó".
Nét mặt lấy làm lạ, Cơ Thành Tử vấn ngược: "Chu tiểu tử, lẽ nào Lăng sư muội không có nói với ngươi vấn đề này?".
"Không có." - Chu Đại Trù thành thật lắc đầu - "Lão nhân gia chỉ tóm tắt sơ lược về danh tự của bốn thanh kiếm, rồi nói cái nào lợi hại nhất, phù hợp với đạo thuật của Trúc Kiếm Phong nhất rồi liền phủi mông bỏ đi".
"Haizz... Lăng sư muội cũng thật là...".
Cơ Thành Tử ngầm thở dài. Đối với vị sư muội kia của mình, đôi lúc hắn thật rất bất đắc dĩ đấy.
"Hừm...".
Theo sau tiếng hắng, Cơ Thành Tử tốt bụng mà thay sư muội mình giải thích rõ ràng: "Đại Trù, để ta nói qua cho ngươi một chút...".
...
Vài phút sau.
Trải qua một hồi được Cơ Thành Tử giảng giải cho, Chu Đại Trù rốt cuộc cũng từ kẻ vô tri biến thành người hiểu biết. Nhưng, hắn càng biết, càng hiểu thì nội tâm lại càng chùn bước. Hắn không nghĩ muốn lấy được Đại bảo kiếm lại khó khăn tới như vậy.

"Hèn chi lúc nãy sư bá bảo phải biết cân nhắc, nên buông tay đúng lúc...".
"Kiếm linh khủng bố như vậy, làm sao mà vượt qua được chứ".
Ngẩng đầu ngó lên bệ cao, trông thấy khuôn mặt hồng - đen lẫn lộn của Tô Đông Vũ, Chu Đại Trù lại càng thêm e ngại: "Xem ra hắn cũng không thể vượt qua được khảo nghiệm của kiếm linh Hoàng Bào rồi".
...
"Ư...!".
Trùng hợp làm sao, ngay lúc chữ cuối cùng vừa được Chu Đại Trù thốt ra thì phía trên, Tô Đông Vũ cũng bật lên một tiếng, miệng hộc máu tươi, cả người đổ nhào xuống dưới.
"Đông Vũ!".
Ra tay đem đồ nhi bắt lấy, Cơ Thành Tử vội vàng kiểm tra tình trạng.
...
"Sư bá, Tô sư huynh thế nào rồi?" Đợi cho Cơ Thành Tử đã kiểm tra xong, lúc này Dương Tiểu Ngọc mới lên tiếng hỏi.
Tất nhiên đây không phải vì nàng quan tâm Tô Đông Vũ, khiến nàng bận lòng là vấn đề kiếm linh kia. Mới vừa rồi, trước khi Tô Đông Vũ ngã xuống, nàng đã chẳng hình dung được diễn biến lại nhanh tới như vậy.
Từ lúc Tô Đông Vũ đặt tay lên Hoàng Bào đến khi ngã xuống, thời gian mới có bao lâu? Chỉ vài phút mà thôi.
Rốt cuộc trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, kiếm linh Hoàng Bào đã đưa ra khảo nghiệm gì? Có thể khiến cho Tô Đông Vũ ra nông nỗi này, chỉ sợ cái gọi "khảo nghiệm" còn khó hơn những gì nàng hình dung rất nhiều...
...
Đến kẻ có tâm chí vững vàng, tu vị chân nhân như Dương Tiểu Ngọc còn tự thấy lo lắng thì Chu Đại Trù - người vốn đã bất an, hắn dĩ nhiên càng khiếp hãi hơn bội phần.
Dáng vẻ thiếu tự nhiên, hắn nối gót Dương Tiểu Ngọc dò hỏi: "Chưởng môn sư bá, Tô sư huynh hắn... hắn liệu không có bị gì chứ?".
"Căn cơ thì vẫn ổn. Nhưng mà...".
Thần tình nghiêm túc, Cơ Thành Tử nói ra: "Cả thân thể lẫn nguyên thần của hắn đều đã bị kiếm khí tổn hại, e rằng phải tịnh dưỡng rất lâu mới bình phục".
"Sư bá, này... thật nghiêm trọng tới như vậy sao?".
Chu Đại Trù có chút khó tin. Không phải hắn hoài nghi lời nói của Cơ Thành Tử, chỉ là... Ban nãy, Tô Đông Vũ mới đứng nắm chuôi kiếm Hoàng Bào có một lúc, cũng đâu thấy Hoàng Bào làm ra động tĩnh to lớn gì, bất quá lan toả một mớ linh ti đem cánh tay hắn quấn lấy thôi. Rất nhẹ nhàng tình cảm a.
Chừng cũng hiểu được thắc mắc của Chu Đại Trù, Cơ Thành Tử giải đáp: "Đại Trù, kiếm linh khảo nghiệm không đơn giản như những gì ngươi thấy. Thời điểm ngươi và kiếm thể tiếp xúc, kiếm linh sẽ cùng ý thức của ngươi va chạm, nếu bất cẩn thậm chí còn có khả năng nguy hiểm tới tính mạng".
Cúi nhìn đồ nhi hiện đã bất tỉnh nhân sự, hắn tiếp lời: "Đông Vũ đã thất bại rồi. Xem ra nó và Hoàng Bào không có duyên".
"Đại Trù, Tiểu Ngọc, hiện tại cơ hội sở hữu bảo kiếm cũng chỉ có thể trông cậy vào các ngươi...".
"Chậc...".
Chu Đại Trù tặc lưỡi, e ngại mười phần: "Chưởng môn sư bá à, con nghĩ chắc là Đại Trù con không có hy vọng đâu. Ngay cả một vị chân nhân như Tô sư huynh còn bị kiếm linh biến thành như vầy, một tên vấn đỉnh hậu kỳ như còn thì sao kham nổi chứ".
"Cái đó cũng không nhất định".
Cơ Thành Tử chẳng cho là đúng: "Đại Trù, kiếm linh khảo nghiệm không phải chỉ đơn thuần ở tu vi, thực lực mà còn tại thể chất, tâm tính,..., nói chung tiêu chuẩn rất phức tạp. Đông Vũ bị kiếm linh từ chối, điều đó không có nghĩa ngươi cũng chắc chắn sẽ như vậy. Nói không chừng ngươi cơ duyên tốt, vận khí dày, dễ dàng vượt qua khảo nghiệm cũng nên".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.