Tiên Ma Biến

Chương 834: Giận




La Hầu Uyên rất lo lắng cổ của Tề Nghịch Lân sẽ bị bẻ gãy, nhưng Tề Nghịch Lân đã có thể sinh sống ở đây nhiều năm như vậy, sao có thể để cho cổ của mình bị gãy ngay lúc này. 
- Ma biến luôn luôn là phương pháp tu hành mạnh mẽ nhất của người tu hành xưa và nay.
Lão ta nhìn La Hầu Uyên với ánh mắt yếu ớt như ngọn lửa đèn lung lay trong gió, khẽ cười:
- Trước kia, ma biến chính là cội nguồn sức mạnh của chưởng giáo núi Luyện Ngục, hầu hết các phương pháp tu hành mạnh mẽ nhất đều căn cứ vào ma biến.
La Hầu Uyên cũng không cần phải tốn thời gian để suy nghĩ, bởi vì sau nhiều năm như vậy, bây giờ Tề Nghịch Lân mới có cơ hội nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.
- Người tu thành ma biến, máu tươi trong cơ thể sẽ bị dược vật thay đổi hoàn toàn, sau đó thể chất sẽ bị thay đổi, rất nhiều cơ năng được tăng cường. Khi đó, bọn chúng mới có khả năng thi triển vài thủ đoạn đặc biệt, ví dụ như lửa địa ngục của chưởng giáo núi Luyện Ngục.
- Nhưng ma biến mà Trương Bình lấy được trong Thiên Ma ngục nguyên lại mạnh hơn ma biến trước kia của núi Luyện Ngục rất nhiều.
La Hầu Uyên cảm thấy mình phải nói rõ việc này, nên ông ta cố gắng chen vào nói một câu.
- Ta dĩ nhiên biết.
Nhưng Tề Nghịch Lân lại khinh thường nhìn La Hầu Uyên một cái, nói:
- Ta xem qua những điển tích cổ, biết rằng thân thể của người tu Ma thời đại Tiên Ma, không có ai là không mạnh hơn tinh cương cả. Hơn nữa, người tu Ma lại được bảo đảm mạng sống của mình, chứ không phải lâm vào tình tạng cửu tử nhất sinh như núi Luyện Ngục, nên ta dĩ nhiên biết ma biến của chưởng giáo núi Luyện Ngục không phải là ma biến đầy đủ. Nhưng lý lẽ căn bản cũng như vậy, hơn nữa, nếu như chưởng giáo núi Luyện Ngục hiện giờ đã thật sự tu thành ma biến đầy đủ, vậy những gì ta vừa nói càng đúng hơn.
La Hầu Uyên chậm rãi hỏi:
- Ý của ngươi là nhược điểm của ma biến lại chính là bản thân của nó.
- Học viện Thanh Loan các ngươi bao hàm toàn diện, có tượng sư giỏi nhất, có dược sư tốt nhất, ta nghĩ lão bằng hữu như ngươi cũng đã từng đọc qua một số kinh dược.
Tề Nghịch Lân mỉm cười, nói:
- Ở vấn đề chế thuốc, cũng như bất kỳ viên thuốc nào chúng ta uống vào, thuốc ngũ cốc cũng chỉ có mục đích là làm mát ngũ tạng. Nếu như muốn dùng dược lực để thay đổi hoàn toàn thể chất con người, đây là một việc hầu như không thể làm được. Thủ đoạn của người tu ma thượng cổ hoàn toàn vượt xa chúng ta bây giờ, dược vật luyện chế ma biến kết hợp với hồn lực có thể cải tạo cơ năng người tu ma đến mức vô cùng mạnh mẽ. Nhưng dược lực bên trong vẫn không thể nào hoàn toàn làm mát ngũ tạng được, mà trong ngũ tạng, gan lại giữ trách nhiệm quan trọng khu trừ độc tính nguy hiểm của ma biến.
- Hỏa thịnh thì huyết vượng, khí huyết tràn đầy, dược lực càng mạnh hơn. Cho nên, trong thời đại Tiên Ma, sau khi chính thức thành ma, việc đầu tiên người tu Ma cần làm chính là ngự giận.
Tề Nghịch Lân nhìn La Hầu Uyên, chậm rãi nói:
- Nhược điểm của ma vương chính là ma biến, nhược điểm của ma biến chính là gan. Càng tức giận, huyết càng vượng, gan càng tổn thương. Cho nên, phần lớn những người tu Ma ngày xưa đều vô cùng lạnh lùng, đoạn tuyệt thất tình lục dục. Bọn chúng không sợ người bên ngoài, nhưng lại sợ lửa giận công tâm, mỗi lần như vậy nội tạng như bị đâm mạnh một kiếm, thân thể càng bị tổn thương. Tức giận càng nhiều, bọn chúng càng bị thương nặng, nhẹ thì căn bản không thể thừa nhận được tác dụng phụ của ma biến, không thể ma biến, nặng thì suy kiệt mà chết.
La Hầu Uyên hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, nói:
- Cho nên, nhược điểm của ma vương chính là lửa giận. Cách đối phó hiệu quả nhất đối với ma vương chính là khiến hắn phải tức giận?
Da thịt trên mặt Tề Nghịch Lân hiện giờ tựa như một đống lá khô đang bay trong gió, thể hiện ra một sắc thái vô cùng khó hiểu:
- Ta đã từng làm thử qua điều này, hơn nữa suýt nữa đã thành công...Ta nghĩ vào lúc ta bị chém đứt hai tay, toàn bộ kinh mạch trong người bị chấn nát, rồi bị quăng bỏ vào trong quặng sâu này, tự sanh sự diệt nhiều năm, chưởng giáo núi Luyện Ngục chắc chắn rất hiếm khi tức giận, hắn nhất định sẽ tỏ ra mình vô cùng uy nghiêm và lạnh lùng.
La Hầu Uyên nhận ra vài ẩn ý trong câu nói này của Tề Nghịch Lân, nên ông ta nhìn Tề Nghịch Lân, hỏi:
- Năm xưa ngươi đã làm gì khiến chưởng giáo núi Luyện Ngục tức giận?
- Hắn có một nữ đệ tử, ta không rõ giữa hắn và nữ đệ tử đó rốt cuộc có tình yêu nam nữ gì hay không, nhưng ta có thể khẳng định hắn ta rất yêu thương nữ đệ tử đó, một lòng muốn nữ đệ tử đó trở thành tân đại trưởng lão của núi Luyện Ngục.
Tề Nghịch Lân nhìn La Hầu Uyên, nói:
- Sau đó, ta đã phải trả giá rất đắt để bắt giữ nữ đệ tử mà hắn ta rất yêu thương, tiếp theo, ta đã đưa nữ đệ tử đó vào kỹ viện đê hèn nhất, cuối cùng để cho ả ta sinh con với một tên nam tử mà chính cả ta cũng cảm thấy thật xấu xa ác độc. Cuối cùng, ta phái người đưa cả nhà ả ta tới núi Luyện Ngục, đưa tới trước mặt chưởng giáo núi Luyện Ngục.
Sắc mặt La Hầu Uyên trở nên khó coi, chậm rãi nói:
- Không trách được hắn ta lại không giết chết ngươi, mà nhốt vào trong quặng mỏ sâu tối nhiều năm, cho ngươi tự sinh tự diệt như vậy...Đối với bất kỳ người nào, điều khiến người ta tức giận nhất không phải là trực tiếp hủy diệt đồ vật người đó yêu thích nhất, mà chính là thay đổi hoàn toàn đồ vật đó, biến nó trở thành một thứ mà chính người đó cũng cảm thấy chán ghét.
- Chỉ tiếc là ma biến hắn ta tu hành không mạnh, lửa giận như vậy đã không đủ để hắn phải tức giận mà chết. Hơn nữa, nữ đệ tử đó quả thật rất quan trọng đối với hắn, nên sau này mặc dù ta đã làm rất nhiều chuyện khiến hắn tức giận, nhưng vì đã có chuyện của nữ đệ tử đó phía trước, nên ta đã không thể khiến hắn phải tức giận lại.
Tề Nghịch Lân tiếc nuối thở dài, nói:
- Cho nên, cuối cùng ta mới ở đây, mà hắn vẫn ngồi trên bảo tọa quan sát chúng sanh.
La Hầu Uyên không có đủ thời gian để nghe Tề Nghịch Lân cảm thán. Trong cảm giác của ông ta, ông ta đến đây đã phá đi trạng thái duy trì tính mạng của Tề Nghịch Lân, mặc dù mang được Tề Nghịch Lân ra ngoài, nhưng một khi tiếp xúc với ánh sáng mặt trời và không khí tươi mới bên ngoài, Tề Nghịch Lân lập tức sẽ chết đi.
Cho nên, ông ta suy nghĩ một chút rồi hỏi tiếp:
- Ngươi có biết trong Thiên Ma ngục nguyên có khôi lỗi Thánh sư và Hỏa khôi hay không?
- Theo điển tích, người tu hành Tiên đạo chiếm cứ phía bắc thế giới và người tu hành Ma đạo chiếm cứ phía nam thế giới đã từng chế tạo rất nhiều khôi lỗi Thánh sư. Đối với người tu hành lớn lên và sinh sống ở một thời đại mà phù văn và tài nghệ luyện kim được nghiên cứu thấu triệt như vậy, việc chế tạo một khôi lỗi Thánh sư còn đơn giản hơn đào tạo một người tu hành Thánh sư rất nhiều. Cho nên, trong thời đại Tiên Ma, mỗi khi giao chiến với nhau, có không ít người tu hành mang theo nhiều khôi lỗi Thánh sư hoặc là Yêu thú. 
Tề Nghịch Lân tiếp tục nói với vẻ mặt mơ hồ:
- Ngày xưa, người tu hành Tiên đạo chiếm cứ phía bắc thường sử dụng khôi lỗi Thánh sư có tên Thanh Đỉnh quái, Kiếm tiên, mà Ma vương lại sử dụng những khôi lỗi có thể phóng lửa được. Hỏa khôi cũng là một trong những yêu thú mà người tu ma ngày xưa hay sử dụng, chẳng lẽ những đồ vật này đã tái xuất rồi?
La Hầu Uyên nhìn lão ta, gật đầu:
- Ít nhất là hai vật trên đã xuất hiện, mà Trương Bình lại có phương pháp chế luyện khôi lỗi Thánh sư.
- Xem ra đã có một ma vương thật sự phủ xuống thế gian rồi, khi đó khôi lỗi Thánh sư chỉ là một vật bình thường, nhưng bây giờ lại là một chiến lực vô cùng kinh khủng.
Tề Nghịch Lân khiếp sợ nhìn La Hầu Uyên, hỏi:
- Hiện giờ, số lượng khôi lỗi Thánh sư có nhiều hay không?
La Hầu Uyên không hiểu rõ ý của lão ta lắm, nhưng vẫn bình tĩnh lắc đầu, nói:
- Không nhiều.
- Bộ phận quan trọng nhất của khôi lỗi Thánh sư chính là một khối tinh thạch bên trong.
Tề Nghịch Lân chậm rãi nhớ lại, khàn khàn nói:
- Thông qua những phù văn bên ngoài bộ giáp của những khôi lỗi Thánh sư, tinh thạch này có thể tự động hút lấy nguyên khí trời đất. Loại tinh thạch này được gọi là nguyên tinh. Nếu như số lượng khôi lỗi Thánh sư không nhiều lắm, cho thấy hắn ta không thể tự sản xuất nhiều được, chỉ có thể lấy tinh thạch từ trong những con khôi lỗi Thánh sư bị hư hại để vào bên trong những con khôi lỗi Thánh sư mới.
La Hầu Uyên gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó mới hỏi tiếp:
- Vậy hắn phải làm gì để khống chế những con khôi lỗi Thánh sư này? Còn những con Hỏa khôi khác thì sao?
Tề Nghịch Lân lắc đầu, nói:
- Khôi lỗi Thánh sư chỉ có thể dựa vào một số phù văn đặc biệt để bám lấy đối thủ của mình, sau đó sẽ chiến đấu không ngừng, cho đến khi sức mạnh mất hết. Về phần Hỏa khôi, chắc hắn ta cũng làm như những con yêu thú khác, phải dùng loại thức ăn đặc biệt nào đó.
- Chưởng giáo núi Luyện Ngục chết đi, vô số người tiến công núi Luyện Ngục...Một ma vương chân chính phủ xuống thế gian, người tu hành chiến đấu với ma vương, đây thật sự là một hình ảnh đáng nhớ, chỉ tiếc là ta không nhìn thấy.
Tề Nghịch Lân bỗng nhiên thều thào nói câu này, nhưng ánh mắt lại dần ảm đạm đi.
La Hầu Uyên biết rằng việc mình đến đây đã khiến trạng thái sống của Tề Nghịch Lân thay đổi, hiện giờ tính mạng của Tề Nghịch Lân đã đi đến cuối đường, không có ai có thể thay đổi được nữa.
Mặc dù không thể hỏi thêm câu nào, nhưng đối với học viện Thanh Loan, những gì Tề Nghịch Lân nói hôm nay đã là một thu hoạch cực kỳ to lớn, nên La Hầu Uyên khẽ khom người, đưa tiễn người từng là kẻ thù của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.