Tiên Ma Biến

Chương 820: Ta Không Phải Là Cứu Thế Chủ




- Khi trước chưởng giáo núi Luyện Ngục vẫn cố gắng nhúng tay vào rừng Cổ Yêu, tên Thánh sư Thân Đồ đã chết trong vùng đất hoang vu khi xưa chính là người được lão ta phái đến để tìm hiểu về rừng Cổ Yêu.
Lâm Tịch nhìn Nam Cung Vị Ương, cẩn thận nhớ lại nội dung câu chuyện giữa mình và Trương Bình khi trước, sau đó nói tiếp:
- Đối với rừng Cổ Yêu, chưởng giáo núi Luyện Ngục luôn tỏ ra cảnh giác và mong chờ.
- Chúng ta cũng từng tới rừng Cổ Yêu, đi qua nơi ở của các ngươi.
Hắn quay đầu nhìn mấy người Trì Vũ Âm, nói tiếp:
- Nơi đấy có những di tích cổ xưa, cho thấy đó là nơi sinh hoạt của những người tu hành cổ thời Tiên Ma đại chiến như Trương Bình đã nói, vì Trương Bình đã khẳng định rằng chỉ có thời đại Tiên Ma mới có người tu hành mạnh mẽ như vậy. Dựa vào một số ghi chép của sách cổ, chúng ta cũng có thể khẳng định khi đó tuyệt đối không phải là thời đại của riêng người tu hành Tiên Ma, hai nhóm người đó nhiều nhất chỉ là chủ lưu mà thôi, ngoài ra còn có những nhóm người khác như hậu duệ người tuyết khổng lồ, hoặc là cường giả sống trong vùng đất ánh sáng phật, đặc biệt là những người tu hành có năng lực đặc biệt. Những người đó vẫn có thể chống lại những người tu hành Tiên Ma được.
- Trương Bình đã nói với ta rằng nguyên nhân hắn muốn ta tu hành ma biến, chính vì muốn giam cầm ta trên con đường này, khiến tốc độ tu hành của ta không thể bằng hắn được, thân thể cũng yếu hơn hắn, đồng thời đoạn tuyệt con đường giúp ta tu hành phương pháp hấp thu nguyên khí trời đất vô tận.
Lâm Tịch nhìn mọi người, khẽ nhắm hai mắt lại, nói:
- Với tâm thái vô địch thiên hạ của hắn, ta không cho rằng hắn phải nói dối...Nếu như những lời hắn nói là thật, vậy hắn đã giống như chưởng giáo núi Luyện Ngục trước kia, thật sự không lo lắng chùa bàn Bàn Nhược, không e sợ sức mạnh của chùa Bàn Nhược, không lo lắng ta không thể tu hành phương pháp hắn đã nói, không lo lắng ta có thể tu hành phương pháp của chùa Bàn Nhược. Núi Luyện Ngục...người tu Ma ở đây lại không lo lắng đến chùa Bàn Nhược, mà đó cũng là một thánh địa tu hành từ thời xa xưa. Trong chuyện này, nhất định có bí mật chúng ta không biết.
- Trương viện trưởng phải đi vào sơn mạch Đăng Thiên.
Lâm Tịch bỗng nhiên mở mắt, hít sâu một hơi rồi hô lên.
Vì tôn trọng ý nguyện của Trương viện trưởng, đây là bí mật mà Lâm Tịch luôn giấu mọi người. Nhưng từ khi Nam Cung Vị Ương nhìn thấy tên Chân Long vệ không có ngón tay và ngón chân bên trong núi Chân Long, hơn nữa hoàng đế Vân Tần còn thể hiện sức mạnh dung hồn trước khi chết, đây đã không còn là bí mật nữa.
- Biển cát vô tận sau chùa Bàn Nhược, rừng Cổ Yêu sau vùng đất hoang vu, Thiên Ma ngục nguyên sau núi Luyện Ngục, thần nguyên băng tuyết sau sơn mạch Đăng thiên, đối với người tu hành hiện nay, đó đều là vùng đất không thể biết có liên quan đến người tu hành cổ xưa. Mặc dù một trong những nguyên nhân khiến Trương viện trưởng lướt qua sơn mạch Đăng Thiên, tiến vào thần nguyên băng tuyết là do sự sắp đặt của hoàng đế Vân Tần, nhưng nếu như không có một số khẳng định của riêng mình, ta nghĩ Trương viện trưởng cũng không mạo hiểm như vậy. Hơn nữa, tại sao ngài ấy không lựa chọn những nơi khác, mà bắt buộc phải tiến vào thần nguyên băng tuyết sau sơn mạch Đăng Thiên?
Nam Cung Vị Ương không nói gì, chỉ là gật đầu.
Đây là một lý lẽ rất đơn giản, bởi vì đến vùng đất không thể biết không phải là đi du lịch hay ngắm cảnh đẹp, không thể tùy ý lựa chọn đơn giản được. Cho dù là rừng Cổ Yêu, ở đấy đã có những tộc nhân Yêu tộc như Trì Tiểu Dạ sinh sống không biết bao nhiêu năm, nhưng diện tích rừng Cổ Yêu được người tu hành thăm dò là rất nhỏ, phần lớn khu vực trong rừng Cổ Yêu đều có những nguy hiểm trí mạng, có thể uy hiếp đến người tu hành.
- Trương Bình cũng nói có vài phương pháp tu hành của học viên Thanh Loan và Vân Tần chúng ta bắt nguồn từ sau sơn mạch Đăng Thiên. Hắn sắp đặt như vậy để ta bước chân vào con đường tu Ma, điều này cho thấy hắn có lẽ đã xác định được đằng sau sơn mạch Đăng Thiên có phương pháp tu hành có thể không ngừng hấp thu nguyên khí trời đất, quán chú vào thân thể, biến thành sức mạnh của mình như hắn đã nói.
- Á Nam có thể điều phối nguyên khí trời đất biến thành băng tuyết, Trưởng Tôn thị có thể tạo thành tia chớp, điều này giúp họ có sức mạnh mạnh hơn người tu hành bình thường. Hãy nghĩ xem, nếu như có một người tu hành có thể không cần tiêu hao hồn lực cơ thể mình, đồng thời không ngừng hấp thu nguyên khí trời đất để tạo nên sức mạnh kinh khủng như Trương Bình đã nói, vậy cho dù Trương Bình có mặc bộ giáp kia, người tu hành đó cũng có thể từ từ giết chết hắn.
- Ngươi nói không sai. Dựa vào những dấu hiệu trước kia, cộng thêm lời Trương Bình đã nói, đúng là có thể kết luận như vậy.
Tần Tích Nguyệt nhìn Lâm Tịch, lên tiếng nói:
- Nhưng bất kể vì lý do gì mà núi Luyện Ngục kiêng kỵ chùa Bàn Nhược, nhưng ít nhất cho thấy Trương Bình không sợ những phương pháp tu hành ngươi học được của chùa Bàn Nhược, hoặc có thể nói ngươi không thể tìm thấy sức mạnh khắc chế được hắn từ trong chùa Bàn Nhược được. Các ngươi cũng từng đi qua rừng Cổ Yêu, Trì Vũ Âm và tộc nhân các nàng đã sinh sống trong rừng Cổ Yêu lâu như vậy, nhiều đời người lịch lãm rèn luyện, nhưng cũng không thể tìm thấy sức mạnh có thể chống lại Trương Bình đã nhận được truyền thừa từ Thiên Ma ngục nguyên. Cho dù trong thần nguyên băng tuyết có phương pháp tu hành như Trương Bình đã nói, ngươi cũng không thể tu luyện, có lẽ là vì thể chất đã biến đổi sau khi tu luyện ma biến. Vậy ngươi còn định đi đâu?
Lâm Tịch cầm lấy túi nước uống một hớp. Bởi vì thương thế chưa phục hồi, nên khuôn mặt của hắn ta hiện giờ còn rất tái nhợt.
- Chúng ta còn có cơ hội.
Hắn nhìn Tần Tích Nguyệt đang hơi chán nản, nhẹ giọng nói:
- Hắn đã nói bớt một sự thật, ngươi không chú ý đến điểm này.
Tần Tích Nguyệt kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tịch, nàng không thể hiểu được vì sao Lâm Tịch nói lời này.
- Ta có thiên phú đặc biệt, nhưng ta cũng chỉ là người, không phải là cứu thế chủ đâu. Cho dù là Trương viện trưởng, ngài ấy cũng có nỗi khổ riêng của mình, huống chi là ta.
Lâm Tịch nhìn nàng, chân thành nói:
- Ta chỉ luôn cố gắng làm những chuyện mình có thể làm được, ta chưa từng xem mình là cứu thế chủ.
Tần Tích Nguyệt hơi ngẩn người, đồng thời đã hiểu được ý của Lâm Tịch.
- Tướng Thần khiến người kính sợ, phần lớn đều là nhờ Trương viện trưởng và Đại Hắc trong tay ngài. Qua nhiều trận chiến hung hiểm, ta thắng rất nhiều, Văn Nhân Thương Nguyệt chết trong tay chúng ta, mạnh mẽ như chưởng giáo núi Luyện Ngục cũng chết trong tay chúng ta. Nhưng đó là vì sau lưng ta có học viện Thanh Loan, có các ngươi.
Lâm Tịch bình tĩnh nói:
- Ta chưa bao giờ coi mình phải một mình chiến đấu. Chỉ vì ta có thiên phú Tướng Thần, nên rất nhiều người trên thế gian này mới luôn chú ý đến ta, ngay cả Trương Bình cũng phải phạm một sai lầm. Hắn cảm thấy ta đại diện hết thảy, chỉ có ta mới có thể đánh bại hắn. Hắn xuất thân từ học viện Thanh Loan, cùng với chúng ta trải qua rất nhiều chuyện, hắn rất hiểu sự ''đáng sợ'' của ta. Theo bản năng của mình, hắn cảm thấy thua chúng ta quá nhiều, nên mới nói rằng thế gian này không công bình. Cho nên, hắn đã sắp đặt hết mọi việc, kiêu ngạo nói với ta rằng hắn luôn nhớ cảm giác chưởng giáo núi Luyện Ngục đã nắm tất cả mọi thứ trong tay như thế nào, thậm chí là điều khiển được con sông thế gian. Nhưng hắn căn bản không nhận ra Nam Cung Vị Ương có tu vi cao hơn ta, Nam Cung Vị Ương là thiên tài tu hành trăm năm khó gặp, hơn nữa, tu vi của Nam Cung Vị Ương hẳn còn cao hơn hắn.
- Nếu như chúng ta có thể lấy được phương pháp tu hành như hắn đã nói, Nam Cung Vị Ương tu hành phương pháp đó, chúng ta sẽ có cơ hội đánh bại hắn.
Lâm Tịch quay đầu nhìn Nam Cung Vị Ương, trầm giọng nói:
- Hắn không ý thức được rằng cho dù ta không thể tu hành phương pháp đó, Nam Cung Vị Ương lại có thể. Hắn muốn một mình đánh bại cả thế gian, vậy ta sẽ dựa vào thế gian đánh bại hắn.
- Cho nên, ngươi muốn đi vào bên trong thần nguyên băng tuyết?
Nam Cung Vị Ương gật đầu, nhìn Lâm Tịch hỏi.
- Cũng chỉ có thể như vậy....Ta nghĩ nếu như Trương viện trưởng đã để lại một tấm bia bên trong học viện Thanh Loan cho một người như ta đọc, một người chưa chắc sẽ xuất hiện và đọc được những lời ngài ấy viết, vậy với tâm tính như thế, trong tình huống ngài ấy không biết chắc mình có thể trở về học viện Thanh Loan được hay không, ngài ấy sẽ lưu lại một số đầu mối cho các bằng hữu của mình. Ngài ấy nhất định sẽ suy nghĩ rằng nếu như ngài ấy không về, vậy sẽ có một ngài có người của học viện Thanh Loan lướt qua sơn mạch Đăng Thiên tìm kiếm. Nếu như có thể nhận được những đầu mối ngài ấy lưu lại, thậm chí là ngài ấy còn sống, vậy số người bị Trương Bình giết chết sẽ giảm đi rất nhiều.
Lâm Tịch nhẹ giọng nói:
- Ta vẫn luôn muốn đi vào bên trong thần nguyên băng tuyết, tìm hiểu thử ngài ấy còn sống hay không, chỉ là không ngờ mọi việc lại tiến triển nhanh hơn ta đã nghĩ rất nhiều.
Tất cả mọi người trầm mặc lại.
Cho dù là người ngoài như Trì Tiểu Dạ và Trì Vũ Âm, bọn họ cũng biết cơ hội còn đang rất xa vời, bởi vì không có ai trong bọn họ biết đằng sau sơn mạch Đăng Thiên là gì.
- Núi Luyện Ngục đã mạo hiểm trong Thiên Ma ngục nguyên nhiều năm như vậy mà không có kết quả đáng kể, mãi cho đến sau này mới có Trương Bình tìm được truyền thừa tu Ma.
Lâm Tịch nhìn thấu suy nghĩ trong lòng các nàng, nên bình tĩnh nói:
- Ta cũng không tin tưởng rằng mình có thể từ sơn mạch Đăng Thiên còn sống quay trở về. Nên các ngươi không thể đi theo ta và Nam Cung Vị Ương đến sau sơn mạch Đăng Thiên.
Hắn vunng tay áo lên, trực tiếp ngăn cản mấy người Trì Vũ Âm phản đối, chân thành nói:
- Sau khi chúng ta rời khỏi đây, các ngươi hãy tới vùng đất hoang vu đi. Các ngươi không được quên chúng ta còn có núi Ngao Giác và đoàn quân rắn mối khổng lồ, đó cũng là một sức mạnh của chúng ta mà Trương Bình không biết.
Sau một hồi im lặng, Lâm Tịch lại tiếp tục nói:
- Ta luôn luôn tin tưởng rằng cho dù không có ta và Nam Cung Vị Ương, cho dù chúng ta không trở về...hắn cũng không thể đánh bại cả thế gian. Chúng ta vẫn còn cơ hội chiến thắng hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.