Tiên Ma Biến

Chương 724: Nghị hòa trong đại điện và đi về phía đông




Thân thể Nghê Hạc Niên hiện giờ thật giống như muốn hút sạch toàn bộ khí lạnh trong hoàng cung cũng như thành Trung Châu.

Không biết có liên quan gì hay không, nhưng mùa hè của thành Trung Châu năm nay lại càng nóng hơn những năm trước rất nhiều.

Khi ánh nắng đầu tiên chiếu vào cung, Phó ti thủ Chính Vũ Phong Thiên Hàn cứ có cảm giác quan phục của mình tựa như một lớp chăn bông dầy được đặt gần lò sưởi ở đầu giường. Tuy hắn đã dùng hồn lực chấn bay mồ hôi của mình, nhưng chỉ chốc lát sau, quần áo lại dính chặt vào người, vô cùng khó chịu.

Các quan viên đi theo phía sau hắn, bọn họ cho rằng là do khí trời nóng bức, thân thể không sảng khoái, nên sắc mặt Phong Thiên Hàn mới nặng nề và lo lắng như vậy. Bọn họ chỉ là những quan viên bình thường, không phải là quyền quý trong thành Trung Châu, cũng không hiểu rõ núi Luyện Ngục, nhưng thần sắc khuôn mặt hiện giờ lại hoàn toàn khác với Phong Thiên Hàn.

Sắc mặt bọn họ hiện giờ có thể dùng mấy chữ hưng phấn, thậm chí là mừng như điên để hình dung.

Bởi vì bọn họ biết hoàng đế Đại Mãng đã phái sứ giả ra ngoài, chính thức nói lời nghị hòa với Vân Tần.

Đây chỉ là những viên quan bình thường, chỗ bọn họ đứng không cao, nên không thể nhìn thấy những việc cao hơn.

Bọn họ căn bản không biết, cũng không thể nghĩ được đằng sau việc nghị hòa đấy sẽ có những việc phức tạp như thế nào. Bọn họ chỉ biết từ khi biên quan Long Xà đại chiến với Huyệt man đến nay, cả Vân Tần đã trải qua bốn năm chiến tranh liên tục.

Đối với một đế quốc, việc liên miên chiến tranh trong suốt bốn năm như vậy chính là một cuộc tai nạn khổng lồ.

Trận tai nạn này khiến cho hơn trăm vạn người Vân Tần chết đi, để cho vô số gia đình vốn đông đúc và giàu có trở nên khốn khổ, hiện giờ trận tai nạn này đã gần kết thúc, sao các viên quan này có thể không vui?

Điều quan trọng chính là Đại Mãng đưa ra nghị hòa, cho thấy họ không thể tiếp tục nữa, chính thức nhận thất bại.

Không còn đại chiến nữa, mà mấy vựa lúa khổng lồ của Đại Đức Tường ở lăng Bích Lạc đã đến gần mùa thu hoạch, cho thấy Đại Đức Tường hoàn toàn có thể chống đỡ được qua năm nay, sau đấy vô số dân chúng ở mấy hành tỉnh phía nam sẽ không còn lo cái ăn nữa.

Chỉ cần vấn đề cơ bản nhất là lương thực được giải quyết, các viên quan này tuyệt đối có lòng tin đối với việc chỉnh đốn nơi mình quản lý sau hậu chiến.

Cho nên, tuy mùa hè năm nay rất nóng bức, nhưng các quan viên này lại cảm thấy rất tốt, rất vui mừng vì tương lai tươi đẹp.

...

Hầu hết các quan viên hiện nay đều có ý nghĩ giống nhau, mặc dù bây giờ sứ thần hoàng đế Đại Mãng chỉ mới tiếp xúc với quân đội ở tiền tuyến Nam Lăng, đưa ra đề nghị nghị hòa, nhưng tất cả quan viên tụ tập ở điện Kim Loan hôm nay đều biết trọng điểm của buổi triều sáng chính là việc nghị hòa này.

Sau khi Ti thủ Chính Vũ ti Lý Thành Ngung chính thức bẩm báo việc Đại Mãng đưa ra nghị hòa trên đại điện, một số quan viên hơi đần độn, đến bây giờ mới biết tin tức này dĩ nhiên là thật, lập tức trở nên hứng thú, tinh thần vô cùng phấn khởi, lỗ tai gần như muốn bay lên cao.

- Theo ý kiến các ngài, lần nghị hòa này có được hay là không?

- Dân chúng khốn khổ, theo ý hạ thần, chuyện nghị hòa cần nhanh chóng tiến hành.

- Theo thần, chúng ta phải bắt Đại Mãng cắt đất bồi thường.

Trong lúc nhất thời, quần thần trong triều ai ai cung rối rít mở miệng, vô cùng hào hứng, bởi vì các quan viên đều sợ một khi thanh thế không đủ, không khéo vị hoàng đế đang ngồi trên long ỷ kia lại vỗ mạnh một cái, rồi nói:

- Chúng ta không nghị nữa, tiếp tục đánh!

Mà đối mặt với việc quần thần tranh luận mạnh mẽ như vậy, gần như là thống nhất ý kiến, hoàng đế Vân Tần lại nở một nụ cười vô cùng thâm ý và uy nghiêm:

- Nếu như trẫm không nghe lầm, xem ra mọi người đều nghĩ giống nhau. Việc nghị hòa tất nhiên cần làm, nhưng điều quan trọng chính là bắt Đại Mãng bồi thường như thế nào.

Nghe thấy hoàng đế Vân Tần tỏ ý muốn nghị hòa với Đại Mãng, rất nhiều quan viên vô cùng vui mừng, đồng loạt nói thánh thượng anh minh.

- Nếu đã như vậy, hãy bảo sứ thần Đại Mãng vào Trung Châu nghị hòa.

Hoàng đế Vân Tần bình thản và uy nghiêm nói.

- Thần cho rằng việc nghị hòa không nên tiến hành ở Trung Châu, mà phải thực hiện ở tiền tuyến.

Một giọng nói vang lên.

Giọng nói này vừa xuất hiện, phần lớn các quan viên đều cảm thấy kinh hãi. Bởi vì, mặc dù giọng nói này rất bình thường, rất tuân theo quy cũ, nhưng nó lại tựa như một chiếc thuyền lớn đang đi đột nhiên bị gió thổi ngược, khiến cho cánh buồm bị thổi tung, hoàn toàn lộ vẻ ngoài ý muốn.

Đại điện trống trải nhất thời yên lặng, ánh mắt mọi người tập trung vào người vừa nói.

Người lên tiếng là một đại quan trong Chính Vũ ti, Ngô Thiên Tường, người già trong quân đội. Nếu như lấy phe phái trong triều để nói, đây là người thuộc bên Cố Vân Tĩnh Cố đại tướng quân, đại biểu cho biên quân.

Cũng chính vì ông ta có thân phận như vậy, nên mọi người mới đột nhiên cảm thấy không khí hơi khác lạ, vô cùng kinh hãi.

Hoàng đế Vân Tần chậm rãi xoay đầu, nhìn viên quan Tòng nhất phẩm trong quân đội này, gằn từng chữ:

- Tại sao?

- Người Đại Mãng xưa nay quỷ kế xảo quyệt, đột nhiên nghị hòa như vậy rất có thể là kế nghi binh. Cố đại tướng quân đã vì quốc vong thân, nếu như đại quân Đại Mãng đột nhiên đánh lén, sợ rằng tiền tuyến sẽ bất lợi.

Ngô Thiên Tường lạnh nhạt nói:

- Cho dù muốn nghị hòa thật, rất có thể trong sứ đoàn lại có rất nhiều gian tế, mật thám. Nếu như dọc đường bọn chúng dò hỏi quân tình, cho tiềm ẩn mai phục, không biết sau này sẽ gây họa như thế nào. Cho nên, hạ thần cho rằng việc nghị hòa cần thực hiện ở núi Thiên Quan, không cho phép sứ thần Đại Mãng vào Vân Tần một bước, tránh họa hoạn về sau.

Hoàng đế Vân Tần khẽ nhíu mày, nhưng còn chưa kịp nói gì, đã có hơn mười quan viên quân đội đồng loạt lên tiếng ủng hộ quan điểm Ngô Thiên Tường.

Có rất nhiều quan viên len lén liếc nhìn nhau, bởi vì họ cảm thấy mặc dù lời nói của Ngô Thiên Tường rất có lý, nhưng lại càng khiến không khí trong điện Kim Loan càng cổ quái hơn.

Hoàng đế Vân Tần không lập tức nói quan điểm của mình, chỉ là nhìn lướt qua những quan viên khác trong điện, thản nhiên hỏi:

- Có người nào có ý kiến khác không?

- Về vấn đề sứ đoàn, chúng ta có thể hạn chế số người và cho giám thị, đây không phải là việc đáng bàn. Nếu như nghị hòa ở tiền tuyến, việc thương lượng lại cần phải truyền tới đây để định đoạt, thường xuyên qua lại như vậy e rằng sẽ mất thời gian.

- Nghị hòa ở tiền tuyến là không cần thiết.

- Tuy lo lắng đối phương dùng kế nghi binh mê hoặc, nhưng nghịch tặc Văn Nhân Thương Nguyệt đã mất, biên quân ta lại đề phòng nghiêm ngặt, đối phương có tấn công cũng không làm gì được.

Trong lúc nhất thời, lại có mấy quan viên khác nói ra quan điểm của mình.

Hoàng đế Vân Tần chỉ an tĩnh lắng nghe cảm nhận.

Khi các quan viên khác lần lượt lên tiếng, ai ai cũng thấy phe phái phản đối việc nghị hòa ở tiền tuyến mỗi lúc một nhiều hơn, gần như là chiếm thế thượng phong. So sánh với phe phái phản đối, mấy người Ngô Thiên Tường, bất kể là quan vị hay danh vọng, đều không thể sánh bằng được. Nhưng khi tất cả mọi việc gần như đã đi theo đúng hướng mình đã sắp đặt, ánh mắt của hoàng đế Vân Tần lại khẽ run rẩy, lập tức nhìn vào mấy chính thần Lưu Học Thanh đứng bên dưới.

Trong ngày thường, Lưu Học Thanh và Ngôn quan các Ti hẳn là những người có ý kiến nhiều nhất, nói năng mạnh mẽ nhất. Nhưng ngày hôm nay, những người này lại quá trầm tĩnh, trầm tĩnh đến mức khiến hắn ta cảm thấy quỷ dị và nguy hiểm.

Ngay nháy mắt hắn ta chăm chú nhìn vào Lưu Học Thanh, Lưu Học Thanh cũng hít sâu một hơi, sau đấy bước ra khỏi hàng, lên tiếng:

- Thần cho rằng việc nghị hòa cần được đặt ở biên quan Thiên Hà!

Giọng nói này không vang dội, nhưng Lưu Học Thanh vừa nói xong, tất cả quan viên đang tranh cãi kịch liệt lập tức nhận ra có điều không ổn, bởi vì mấy người chính thần Lưu Học Thanh hôm nay quá yên lặng, yên lặng một cách lạ thường. Nên cả đại điện nhất thời im lặng lại.

- Chuyện nghị hòa không chỉ xét đến việc có âm mưu hay không, nặng hơn chính là thể diện của một đế quốc!

- Núi Thiên Hà thất thủ, hành tỉnh Nam Lăng thất thủ, đây là sỉ nhục của Vân Tần chúng ta!

- Chuyện sỉ nhục như vậy, bây giờ đối phương đã chủ động nhận thua, chẳng lẽ chúng ta còn phải nghênh đón chúng như khách quý, cung kính đưa tới thành Trung Châu?

- Cho đến lúc này, núi Thiên Hà còn ở trong tay Đại Mãng.

- Chuyện nghị hòa nếu như không long trọng, lại còn cắt giảm sứ đoàn chỉ còn vài người, không phải là trò đùa hay sao?

- Cho nên, chúng ta không những không hạn chế số lượng người tham gia, mà còn phải ra quy định tư cách người tham gia! Phải để cho những nhân vật quân đội cấp cao nhất và quyền quý triều đình Đại Mãng cùng nhau nhận bại, ký vào hiệp định, sau đấy thối lui ra khỏi núi Thiên Hà, tăng thêm sức nặng cho hiệp định này!

- Cho nên, chúng ta không chỉ tổ chức nghị hòa ở núi Thiên Hà, không chỉ long trọng, hơn nữa còn phải loan tin khắp nơi, để cho dân chúng Vân Tần biết được tiến trình nghị hòa như thế nào.

...

Điện Kim Loan càng lúc càng yên lặng, những quan viên khi nãy phản đối việc nghị hòa đặt ở biên quan Thiên Hà càng ngày càng không thể phản bác.

- Còn việc tốn quá nhiều thời gian...Trong lúc ký hiệp định, cho dù tốn bao nhiêu thời gian đi nữa, nhưng nếu như không có chiến tranh, vậy có làm sao?

Lưu Học Thanh tiếp tục cúi thấp đầu, chậm chạp nhưng rất rõ ràng:

- Nếu như chỉ vì nôn nóng được ký kết, sợ tái chiến mà buông tha những lợi ích nên có, tương lai cũng chỉ bị dân chúng Vân Tần cho rằng là đồ bán nước. Về việc định đoạt như thế nào, nếu như đối phương đã nhận thua, vậy Vân Tần chúng ta cứ ra điều kiện cho họ trước, thực hiện hay không là quyền của họ, chẳng lẽ còn muốn chúng ta nhượng bộ?

Mấy câu nói sau này càng lúc càng nghiêm nghị hơn, khiến cho những quan viên khi nãy phản đối mạnh mẽ nhất, nhất thời xanh mặt, cả người run rẩy.

Tất cả quan viên khác đều không lên tiếng, nhưng tình thế hiện nay đã quá rõ ràng, phe phản đối việc nghị hòa ở biên quan Thiên Hà đã hoàn toàn thất thế.

- Thần nguyện ý làm sứ thần, tới núi Thiên Hà nghị hòa!

Giọng nói của Lưu Học Thanh đột nhiên trở nên nặng nề, gằn từng chữ.

Nghe thấy câu này, rất nhiều quan viên lập tức hít sâu vào một hơi. Đồng thời họ biết rằng Lưu Học Thanh đã quyết tâm vì đại nghĩa, chủ động rửa nhục cho Vân Tần, giúp cho dân chúng hài lòng và có được lợi ích lớn hơn, nhưng nếu làm như vậy, Lưu Học Thanh cũng gần như không còn sống để quay về nữa.

- Rất tốt!

Sâu trong đáy mắt hoàng đế Vân Tần xuất hiện hàn ý lạnh lẽo. Hắn nhìn Lưu Học Thanh, hỏi:

- Lấy ý kiến của ngươi, lần nghị hòa này, Vân Tần chúng ta cần phải bắt Đại Mãng bồi thường thế nào?

Lưu Học Thanh cúi đầu nói:

- Cắt nhường lãnh địa từ núi Thiên Hà cho đến thành Đoạt Nguyệt, bồi thường ba trăm vạn ngân lượng.

Cả đại điện lập tức xôn xao.

Rất nhiều quan viên đều cảm thấy lạnh cả người, bởi vì bọn họ không thể tin được Lưu Học Thanh lại có thể ra điều kiện như vậy.

Ba trăm vạn lượng là một khoản tiền rất lớn, mà lãnh địa từ núi Thiên Hà cho đến thành Đoạt Nguyệt lại tương đương với cả phía bắc Đại Mãng, gần như là bằng mấy hành tỉnh rộng lớn!

Ánh mắt hoàng đế Vân Tần híp lại, trong khoảng thời gian ngắn, không khí trong đại điện đột nhiên biến lạnh hơn rất nhiều, tựa như hầm băng mà Nghê Hạc Niên đang sinh sống!

...

Trong lúc điện Kim Loan ở thành Trung Châu một lần nữa yên lặng, Thiên Phượng Vân Tần màu vàng, được Lâm Tịch gọi là Thụy Thụy, đang không ngừng phi hành về phía đông.

Giữa hai chân của nó có treo một cái rổ, ngồi bên trong là Lâm Tịch, Trì Tiểu Dạ và Thánh sư trẻ tuổi nhất Vân Tần, Nam Cung Vị Ương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.