Tiên Ma Biến

Chương 722: Chuẩn bị cẩn thận





Hai con rắn mối khổng lồ đến gần nhau.

Sau khi Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ chính thức gặp nhau, trong cánh rừng rậm rạp này, ngoại trừ Hỏa Vương ra, tất cả chiến sĩ Huyệt man khác đều thối lui ra ngoài, các thân ảnh cao lớn đều dần biến mất.

Mặc dù phần lớn chiến sĩ Huyệt man chưa từng nhìn thấy Lâm Tịch, nhưng bọn hắn cũng biết nhờ có người tu hành Vân Tần trẻ tuổi này, mà bọn hắn mới không cần phải chết nhiều người khi trời đông giá rét tới như những năm trước.

Cho nên, việc bọn hắn cảnh giới cũng chỉ là phòng bị những người tu hành và quân đội Vân Tần.

Hơi nước không sạch sẽ của vùng đất hoang vu tựa hồ không ảnh hưởng nhiều đến dung nhan của Trì Tiểu Dạ.

So sánh với lần gặp mặt lúc trước, cô gái có đôi mắt màu xanh này tựa hồ đã cao hơn một chút, mái tóc cũng dài hơn trước, tất cả được vén để đằng sau, trông rất xinh đẹp.

Nàng nhìn Lâm Tịch, cảm giác được tu vi Lâm Tịch thay đổi, đôi mắt màu xanh dần toát ra ánh sáng khiếp sợ.

- Theo sự phân chia cảnh giới của Vân Tần, tu vi của ngươi hiện giờ là Đại quốc sư?

Nàng khẽ chào Lâm Tịch, sau đấy lên tiếng:

- Tiến cảnh tu vi của ngươi rất nhanh, nhưng nói thật, mặc dù ta rất thích ý kiến của ngươi, nhưng cũng không hi vọng nhìn thấy ngươi.

Lâm Tịch nhìn cô gái mà hắn luôn cho rằng là tộc nhân của Tinh Linh trong truyền thuyết, tươi cười:

- Cô cảm thấy ta đến đây không phải là việc tốt sao? Nhưng mà phần lớn những chuyện trên thế gian đều mâu thuẫn với nhau. Ta cũng nghĩ rằng mình đang ở trấn Lộc Lâm, Đông Cảng hoặc Yến Lai, yên bình mà sống, sau đó không phải là ta tới tìm cô, mà là cô rảnh rỗi, muốn vào Vân Tần ngắm cảnh, muốn gặp ta. Nhưng cho đến bây giờ, cũng là ta tới tìm cô.

Trì Tiểu Dạ trầm mặc một hồi.

Nàng trầm mặc như vậy là rất bình thường.

Nàng cũng là một người trẻ tuổi như Lâm Tịch.

Nhưng bởi vì nàng là lãnh tụ của tất cả Huyệt man, mà tất cả Huyệt man lại coi nàng như một nữ thần, nên khí chất của nàng hiển nhiên rất khác với những người bình thường, trông nàng còn thần thánh hơn những thần quan mặc áo bào uy nghiêm của núi Luyện Ngục kia.

- Cảm ơn ngươi trong suốt mùa đông qua không ngừng vận chuyển lương thực tới đây.

Sau một hồi trầm mặc, nàng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Tịch, nói một câu này.

Lâm Tịch nhìn nàng, nói:

- Không cần khách sáo, đó là lương thực dự trữ của núi Ngao Giác, bản thân ta không có nhiều lương thực tới như vậy.

- Dù sao đi nữa ngươi đã được sự tín nhiệm của tất cả bộ lạc trong vùng đất hoang vu. Ngươi phải hiểu rằng ta không thể thay mặt bọn họ quyết định, ta chỉ đại biểu cho ý nguyện của họ.

Trì Tiểu Dạ chậm rãi gật đầu, nhìn Lâm Tịch nói:

- Đối với chính mình, ta phải cảm ơn ngươi đã giết chết Địch Sầu Phi. Còn nữa, ta biết ngươi đã giết chết Văn Nhân Thương Nguyệt, lần này ngươi đến tìm ta là vì chuyện gì?

Lâm Tịch nghiêm mặt lại, chân thành nói:

- Ta muốn nhờ sự trợ giúp của cô. Ta muốn cô giúp ta chuẩn bị một đội quân rắn mối khổng lồ, càng nhiều càng tốt.

Trì Tiểu Dạ suy nghĩ một chút, hỏi:

- Ít nhất bao nhiêu?

Lâm Tịch nói:

- Một ngàn.

- Một ngàn con rắn mối khổng lồ?

Con ngươi màu xanh biếc của Trì Tiểu Dạ hơi khiếp sợ, nhìn Lâm Tịch và lắc đầu:

- Không thể được.

Lâm Tịch nhìn ánh mắt Trì Tiểu Dạ, khẽ cau mày hỏi:

- Tại sao?

Trì Tiểu Dạ trước tiên nhìn hắn, nói:

- Trước hết ngươi hãy nói lý do tại sao cần nhiều như vậy.

- Bởi vì chúng ta đã nhận được tin tức sắp tới núi Luyện Ngục sẽ nghị hòa với Vân Tần, chiến tranh giữa Vân Tần và Đại Mãng sẽ tạm thời kết thúc.

- Ngươi lo lắng hoàng đế Vân Tần không đối phó với Đại Mãng nữa, sẽ toàn lực đánh các ngươi?

Lâm Tịch còn chưa nói hết, đã bị Trì Tiểu Dạ cắt đứt.

- Đây không phải là vấn đề ta lo lắng nhất.

Lâm Tịch lắc đầu, kiên nhẫn giải thích:

- Mỗi người Vân Tần đều hi vọng chiến tranh kết thúc, nhất là trong tình huống đối phương đồng ý nhận thua cắt đất bồi thường. Nhưng chỉ cần bắt đầu đàm phán, sứ đoàn của Đại Mãng có thể công khai tiến vào Vân Tần, điều này có nghĩa người tu hành Đại Mãng có thể đi lại trong lãnh thổ Vân Tần mà không bị quân đội uy hiếp. Cho dù là sứ đoàn đàm phán, nhưng họ vẫn có thể mang theo rất nhiều người tu hành cường đại. Người tu hành cường đại bên cạnh hoàng đế không còn nhiều nữa, nhưng bên trong núi Luyện Ngục có rất nhiều, bên cạnh hoàng đế Vân Tần hiện nay còn có Thần Tượng quân...ít nhất phải có một ngàn con rắn mối khổng lồ mới có thể đối phó Thần Tượng quân và người tu hành núi Luyện Ngục

Sau khi dừng lại một chút, Lâm Tịch nhìn Trì Tiểu Dạ, thành khẩn nói tiếp:

- Cô có lẽ cũng biết học viện Thanh Loan chúng ta vừa tổn thất rất nhiều người tu hành, ta không muốn phá vỡ sự yên bình của nơi này, nhưng cô là trợ lực duy nhất ta có thể nghĩ đến. Nếu có trợ giúp của cô, chúng ta có thể vượt khó được, không có trợ giúp của cô, tình thế của chúng ta sẽ càng nguy cấp hơn.

Sắc mặt Trì Tiểu Dạ càng nặng nề hơn, nhưng nàng vẫn lắc đầu:

- Khi nãy ta nói không thể không phải không muốn giúp ngươi, mà là ta căn bản không làm được.

Nàng nhìn Lâm Tịch vừa giật mình, giải thích:

- Khi trước ta có nói với ngươi rằng điều quan trọng nhất để thuần phục rắn mối khổng lồ, khiến rắn mối khổng lồ trở thành vật cưỡi của mình, là cho rắn mối khổng lồ ăn thức ăn mình thích, pháp tinh đằng. Ta cũng từng nói với ngươi chỉ có người tu hành như ta mới có thể khiến pháp tinh đằng sinh trưởng, mới có thể khiến pháp tinh đằng sinh ra nhiều lá cây, nhưng sức mạnh của ta có hạn.

Lâm Tịch nhất thời hiểu được, trầm ngâm:

- Ý của cô là cô không thể tạo ra đủ số lượng pháp tinh đằng cho một ngàn con rắn mối khổng lồ.

- Lá cây pháp tinh đằng không phải là món chính của rắn mối khổng lồ, mà chỉ là đan dược khống chế bọn nó. 

Trì Tiểu Dạ gật đầu, nói:

- Nếu như trong một ngày không được ăn một hoặc hai lá cây pháp tinh đằng, rắn mối khổng lồ sẽ bạo loạn, không khống chế được. Mặc dù ta dốc sức mỗi ngày chăm nuôi pháp tinh đằng, tối đa chỉ có thể duy trì được bốn trăm con rắn mối khổng lồ mà thôi. Năm xưa có thể giao chiến với biên quân Long Xà là nhờ chúng ta đã tích lũy rất nhiều là cây pháp tinh đằng trước đó. Ngươi cũng hiểu rằng một khi lặn lội đường xa, số lượng lá cây pháp tinh đằng cần dùng còn nhiều hơn nữa.

- Không xây dựng được quân đội, sẽ không có sức mạnh ảnh hưởng đến chiến cuộc. 

Lâm Tịch nhẹ giọng nói:

- Sau khi được hoàng đế Vân Tần ủng hộ, sợ rằng số lượng Thần Tượng quân bây giờ đã hơn hai trăm con. Chiến lực của một con Thần Tượng có lẽ ngang với hai con rắn mối khổng lồ, ít nhất phải có một đội quân gấp ba lần, cũng là sáu trăm con rắn mối khổng lồ, mới có thể đánh giết Thần Tượng quân mà bên chúng ta không bị hao tổn quá nhiều. Sau đấy chúng ta mới có thể dốc sức chiến đấu với người tu hành lợi hại.

Trì Tiểu Dạ gật đầu.

Nàng đã chỉ huy nhiều chiến dịch lớn của Huyệt man, nên nàng hiểu rõ ý của Lâm Tịch.

Lâm Tịch hơi thất vọng, nhưng vừa suy nghĩ một hồi, hắn lập tức ngẩng đầu nhìn sâu vào trong vùng đất hoang vu.

Trì Trì Dạ nhất thời cảm giác được ý nghĩ hiện giờ của Lâm Tịch, nên lập tức lắc đầu, nói:

- Không thể nào.

- Tại sao lại không thể.

Lâm Tịch quay đầu nhìn nàng, chăm chú hỏi:

- Là vì quá xa? Hay là vì tộc nhân của cô không có đủ người tu hành? Hay là vì tộc nhân của cô không nguyện ý giúp chúng ta?

- Người tu hành tộc nhân của ta có rất nhiều, chỉ là người tu hành trong tộc ta cũng chỉ thích hoa cỏ linh mộc, không thích tiếp xúc với ngoại tộc.

Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch, nói:

- Ngươi có thể không hiểu, nhưng ngươi có thể hình dung rằng tộc nhân của ta thậm chí còn coi mình là hoa cỏ thực vật, trời sanh thích tự nhiên. Trong ánh mắt bọn họ, các ngươi căn bản không phải đồng loại với chúng ta, tựa như động vật và thực vật bị phân chia ra, nên bọn họ tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào phân tranh bên ngoài, thậm chí không muốn người ngoài biết họ có mặt trên thế gian này. Tộc nhân chúng ta đều cho rằng nếu có người ngoài tiến vào, người đấy sẽ thay đổi tất cả mọi việc.

Lâm Tịch chỉ nghĩ một hồi, rồi lắc đầu nói:

- Chưa thử thì không thể khẳng định được là có thành công hay không. Dù tộc nhân của cô như thế nào đi nữa, họ cũng không phải là cỏ cây, cũng là người có tình cảm, đây chính là nguyên nhân vì sao cô có mặt ở đây. Ngươi đã vì Huyệt man mà ở đây, ta tin tộc nhân của cô có thể giúp ta được.

- Ta không thể đại biểu cho tộc nhân của ta.

Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch, trầm giọng nói:

- BÌnh thường tộc nhân của ta không quan tâm đến núi rừng xung quanh như thế nào, nhưng nếu như có người ngoài tiến vào, người đấy đã xúc phạm đến lãnh địa của họ. Ta không thể phỏng đoán bọn họ sẽ có ý kiến gì hay không, nhưng ta cũng không thể khẳng định một khi dẫn ngươi tới đấy, ngươi sẽ bị đuổi đi hay gặp phải những chuyện khủng khiếp hơn. Ngoài ra, ít nhất phải mất hai tháng mới đến được nơi tộc nhân ta sinh sống.

- Thời gian không phải là vấn đề, về việc giữ bí mật, ta có Thiên Phượng Vân Tần có thể mang theo chúng ta bay vào, ít nhất là tiết kiệm được một nửa thời gian.

Lâm Tịch nhìn Trì Tiểu Dạ, tươi cười:

- Về việc nguy hiểm, ta nghĩ gặp tộc nhân của cô ít nhất còn không nguy hiểm bằng việc chiến đấu với chưởng giáo núi Luyện Ngục.

- Hơn nữa, tộc nhân của cô có lẽ không biết, nhưng cô đã có mặt ở đây lâu như vậy, hẳn cô cũng hiểu rằng một khi còn có người như chưởng giáo núi Luyện Ngục trên thế gian này, chỉ sợ sau này tộc nhân của cô càng gặp nguy hiểm hơn.

Lâm Tịch nghiêm mặt, nhìn Trì Tiểu Dạ, chân thành nói:

- Ta và cô đã từng có mặt trong cuộc chiến đấu kia. Người tu hành họ Thân Đồ đã xuất hiện, cho thấy núi Luyện Ngục cũng phát hiện được nơi này thay đổi như thế nào. Nếu như núi Luyện Ngục biết được sự tồn tại của cô, biết được tộc nhân của cô sinh sống ở đâu, vậy sau khi đối phó với học viện Thanh Loan chúng ta xong, núi Luyện Ngục sẽ dốc sức mạnh xâm nhập vào nơi các cô sinh sống. Bởi vì đối với một người như chưởng giáo núi Luyện Ngục, nơi các cô sống không chỉ khiến lão ta tò mò, mà còn có thể giúp lão có được sức mạnh lớn hơn.

- Ta dĩ nhiên hiểu được những lý lẽ này, một số tộc nhân của ta có lẽ cũng hiểu được, nhưng có một số người khác lại có ý nghĩ hoàn toàn khác.

Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch một cái, lạnh lùng nói:

- Thiên Phượng Vân Tần của ngươi có thể chở được mấy người? Nếu như ngươi kiên trì muốn đi, vì bảo đảm an toàn, ít nhất phải mang theo một Thánh sư. Bởi vì trong tộc nhân của ta cũng có Thánh sư.

Lâm Tịch suy nghĩ rất nhanh, sau đấy tươi cười nhìn nàng nói:

- Cô không nặng quá đâu...nói như vậy, mang theo một người nữa giống cô hẳn không có vấn đề gì. Vừa lúc có một người rất thích hợp, nàng ta trước đây cũng rất muốn đi vào vùng đất hoang vu quan sát, nếu như biết được tin này, nàng ta hẳn rất vui mừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.