Năm tên thần quan mặc áo bào đỏ đi rất chậm, mũi chân của bọn hắn gần như là được nhón lên hết cỡ, khẽ lướt qua nền đất không chắc chắn.
Trương Bình không hối thúc bọn họ. Sau khi liên tục sính sống ở địa phương này hơn mười ngày, việc dừng lại chờ đợi mười đình hay mấy chục đình thật sự không khác gì nhau, chỉ là trong nhiều năm tháng người ở núi Luyện Ngục tiến vào Thiên Ma ngục nguyên thăm dò, lại chưa có ai phát hiện được địa phương quỷ dị như thế.
Theo điển tích của núi Luyện Ngục, những người đi trước đã từng phát hiện được mảnh vỡ binh khí, phát hiện một số điển tịch, nhưng chưa bao giờ phát hiện được tảng đá có khuôn mặt giống Đại ma vương.
Bất kể là phù văn hay là vết tích xung quanh, Trương Bình ít nhất có thể khẳng định khuôn mặt đó và những tàn tích bên cạnh chính là do người tu hành tạo thành, hoặc là do chính "ma" trong truyền thuyết làm nên, chứ không phải do tự nhiên.
Vào lúc này, dòng sông nham tương vây quanh mặt người khổng lồ đó tựa như có tác động đến, khiến mặt người đấy phát ra ma tính khổng lồ, cả bức tượng bắt đầu run rẩy.
Năm tên thần quan mặc áo bào đỏ tiếp cận đến những tàn tích ngay dòng sông dung nham.
Bởi vì chưởng giáo núi Luyện Ngục cần sức mạnh mạnh hơn, nên lần này bọn họ đã thâm nhập sâu vào trong Thiên Ma ngục nguyên. Hiện giờ lại phát hiện được điều kỳ lạ ở nơi chưa ai từng đến này, có thể hàm chứa kỳ ngộ rất lớn. Nếu như phát hiện được, rất có thể địa vị của bọn họ trong núi Luyện Ngục sau này sẽ hoàn toàn khác, nhưng bọn họ cũng đồng thời biết rằng chính địa phương chưa từng có ai đặt chân đến trong vùng đất không thể biết này, lại tràn đầy vô số nguy hiểm.
Cứ mỗi lần bước một bước trên mặt đất, trái tim của bọn họ lại khẽ đập nhanh, những nội tạng và cơ quan trong người bọn họ ngày thường hoạt động rất âm thầm, nhưng bây giờ tất cả lại rộn ràng, tựa như đang chiến đấu với một đối thủ mạnh mẽ.
Ngôi đền màu hồng đen tàn tích cũng dùng đá nham thạch xây thành. Các thần quan núi Luyện Ngục đã đi rất chậm, rất nhẹ, nhưng khi đi đến gần tàn tích ngôi đền, bỗng có một tầng tro bụi từ trên ngôi đền tàn tích đấy rơi xuống.
Chỉ cần một chút chấn động nhỏ, sẽ làm cho những tàn tích đã bị phong hóa không biết bao nhiêu năm này sụp đổ, chỉ còn lớn khoảng một thước.
Trong khi bầu trời sáng tỏ đã bị vô số cột khói màu đen và núi lửa phun trào ngăn cách, có một số tảng đá màu đỏ tro hiện ra một cách quỷ dị. Tuy nhiên, năm tên thần quan mặc áo bào đỏ này vẫn nhìn thấy được ánh sáng phản chiếu quỷ dị, sau đấy cả năm người đều trở nên cứng ngắc, gần như là không thể hít thở được nữa.
Đó là ánh sáng phản chiếu của kim loại lạnh lẽo.
Trong khung cảnh màu sắc tràn ngập nham thạch màu hồng, bụi đất và khói đen như vậy, chính ánh sáng kim loại đó lại trở nên hết sức chói mắt.
Năm tên thần quan mặc áo bào đỏ này nhìn thấy có một áo giáp hình người, nửa phần ngâm trong dòng sông nham thạch, nửa phần còn lại nằm gục trên bờ. Bộ giáp màu xanh được dòng sông nham thạch không ngừng cọ rửa, nhưng lại không bị biến dạng, thậm chí là màu sắc chỉ hơi ánh đỏ lên.
Cố kiềm nén tâm tình kinh hãi và mừng như điên, năm tên thần quan này mới hồi phục tinh thần lại, giơ tay cao lên.
Trương Bình nheo hai mắt.
Hai hàm răng của hắn khẽ va vào nhau, nhưng hắn cũng rất cẩn trọng bước xuống bên dưới.
Theo dấu chân của năm tên thần quan đã đi trước, hắn đã đến sau lưng bọn họ.
Bởi vì đã đến gần dòng sông nham tương, nhiệt độ vô cùng kinh khủng, nên mồ hôi trên người hắn không ngừng thoát ra, nhưng hắn lại hít sâu một hơi, gần như là nín thở.
Hắn là đệ tử khoa Thiên Công học viện Thanh Loan, cũng từng giám sát các công xưởng ở núi Luyện Ngục, tiếp xúc với kỹ thuật chế tạo hồn binh của núi Luyện Ngục, nên hắn có thể khẳng định trên thế gian hiện nay, không có một tượng sư hay công xưởng nào có thể chế tạo một bộ áo giáp có khả năng chịu nhiệt và ma sát tốt đến như vậy.,
Hơn nữa, hắn nhìn thấy bên ngoài bộ giáp này không có nham thạch bám vào, điều này cho thấy mặt ngoài bộ giáp còn được xử lý một cách đặc biệt, khiến cho nham thạch kể cả khi bị làm lạnh cũng không thể kết dính.
Điều quan trọng nhất chính là hắn nhìn thấy các phù văn ở trên bề mặt áo giáp rất khác với các phù văn hiện nay.
So sánh với loại phù văn vừa sâu vừa thô ráp của thế giới người tu hành hiện nay, rõ ràng các phù văn này đơn giản hơn rất nhiều.
Ấn tượng đầu tiên của những loại phù văn này gây cho hắn chính là hồn lực ở bên trong sẽ được vận chuyển dễ dàng và mạnh mẽ hơn.
Hắn ra hiệu với năm tên thần quan phía trước.
Năm tên thần quan này chỉ có thể tiếp tục đi tới.
Khi đã đến gần bộ áo giáp đấy, Trương Bình mới bắt đầu di chuyển.
Bộ áo giáp màu hồng xanh đã ở ngay trước mặt Trương Bình.
Trông bề ngoài bộ giáp màu hồng xanh này còn rất nguyên vẹn, không hề bị tổn thương.
- Đẩy ra ngoài!
Hắn trầm thấp ra lệnh với năm tên thần quan mặc áo bào đỏ.
Năm tên thần quan này đều nghĩ rằng bộ giáp trước mặt có thể kết thúc chuyến thăm dò tựa như ác mộng đối với bọn họ, đồng thời còn giúp địa vị của họ trong núi Luyện Ngục được tăng lên, nên cả người lập tức run rẩy vì hưng phấn.
Nhưng trong nháy mắt bọn họ cúi người xuống, khóe miệng của Trương Bình bỗng nhiên trở nên rất khó coi!
- Đừng cử động!
Một tiếng quát khiến người nghe khiếp sợ lại từ trong miệng Trương Bình truyền ra ngoài ngay lúc này.
Tất cả thần quan mặc áo bào đỏ đều lập tức xoay người lại nhìn Trương Bình.
Trương Bình nhìn bộ áo giáp đó, nhất thời cảm thấy có một nỗi sợ lớn lao từ trên bộ giáp phát ra ngoài, chỉ là hắn không thể hiểu được tại sao mình lại sợ hãi như vậy.
Cũng ngay lúc này, từng tiếng quát trầm thấp và kinh hãi lại từ sau đám người Trương Bình vang lên.
- Đó là cái gì vậy?
Một tên thần quan bất giác sợ hãi kêu lên.
Một người khổng lồ có lớp da màu đỏ đang từ nơi xa chạy đến, vừa chạy vừa la hét.
Thân hình của nó tựa như phía dưới có ba người, phía trên có hai người, chồng chất lên nhau mà tạo thành, vô cùng cao lớn, khuôn mặt tựa như người, nhưng lại không có một cọng tóc, ngoài ra trong miệng lại có răng nanh như lang sói.
Hai tay của nó nắm lấy một sợi xích thô to, ở ngay đuôi của xiềng xích lại có hai lưỡi hái khổng lồ.
Khí tức quanh thân nó vô cùng khủng khiếp, mỗi khi chạy qua sẽ phát ra tiếng động ầm ầm, tựa như không khí đang bị biến dạng.
Nhưng Trương Bình lại là người đầu tiên cảm nhận được khí tức trên người người khổng lồ này không phải là người tu hành, mà chính là khí tức yêu thú!
Đây là một loại yêu thú hình người nào đó.
Nhưng việc yêu thú lại cầm binh khí như vậy đã hoàn toàn phá vỡ sự hiểu biết của người tu hành.
...
Sắc mặt Trương Bình trắng bệch.
Bất kể là yêu thú nào, nhưng chỉ dựa vào khí tức khủng khiếp của đối phương có thể khiến hắn cảm thấy kinh khủng, mặc dù hai bên còn cách xa như vậy, hắn cũng đã hiểu được mình không thể nào đối địch với đối phương được.
Gần như là theo phản ứng của bản năng, hồn lực trong cơ thể hắn bắt đầu vận chuyển, dược lực ẩn sâu trong huyết mạch trong cơ thể bắt đầu chảy xuôi.
Trên làn da của hắn, mạch máu đã trở nên căng phồng.
Các thần quan đứng bên cạnh hắn cũng vội vã vận chuyển hồn lực.
Bởi vì phản ứng tự nhiên của những người tu hành sắp nghênh chiến này, mà nguyên khí trời đất bên cạnh dòng sông dung nham đã bắt đầu trở nên mãnh liệt.
Có một luồng khí tức làm chấn động bộ giáp ở ngay bên bờ sông.
Sau đấy có một luồng khí tức từ các phù văn trên bộ giáp đấy phóng ra ngoài.
Trong nháy mắt này, Trương Bình bỗng nhiên xoay người.
Hắn thấy những phù văn trên bộ giáp đấy bắt đầu sáng lên.
Bộ giáp đó ban đầu có màu hồng xanh, nhưng trong nháy mắt này lại biến thành màu sắt gỉ sét, bên trong còn phát ra ánh sáng màu đỏ, tản phát một nhiệt lượng kinh khủng hơn cả dòng sông nham tương.
Ầm!
Bộ giáp đứng thẳng lên.
Nham tương đỏ rực và khí nóng tỏa ra bốn phía.
Tất cả thần quan đều hoảng sợ kêu to.
Nửa thân dưới của bộ giáp này lúc trước được ngâm dưới nham tương nay đã hiện rõ ra trước mặt mọi người, nhưng đấy không phải là hai cái chân mà là một cơ quan hình tròn đang liên tục xoay tròn.
Cũng nhờ có cơ quan hình tròn này liên tục xoay tròn như vậy mà bộ giáp mới có thể xông thẳng lên bờ!
Ở vị trí đáng lẽ phải là hai cánh tay của bộ giáp lại không phải là hai cánh tay, thay thế là hai cái đầu thú hình dạng kỳ lạ!
Trong nháy mắt này, miệng của hai đầu thú bỗng nhiên đỏ bừng, có hai cột lửa xông tới hai tên thần quan bởi vì quá kinh hoảng mà còn chưa kịp trả lời.
Trong ngọn lửa nóng rực đấy, hai gã thần quan này lập tức điên cuồng hét lớn, thân thể cả người tựa như một trang giấy trắng mỏng manh, ngay sau lưng xuất hiện rất nhiều lỗ thủng, có lửa nhỏ tràn ra bên ngoài.
"Keng!"
Một gã thần quan khác nắm chặt trường thương trong tay mình, mạnh mẽ đâm vào bộ giáp tự chuyển động. Nhưng lại không thể nào để lại một vết xước trên thân thể bộ giáp đấy, sức mạnh mạnh mẽ ẩn chứa bên trong tựa hồ đã bị cơ quan xoay tròn bên dưới bộ giáp triệt tiêu đi.
Máu trong người Trương Bình đã trở nên nóng hổi.
Huyết nhục và mạch máu trong cơ thể hắn bắt đầu bành trướng, nhưng hắn lại cảm thấy rét lạnh vô cùng.
Hắn rốt cuộc hiểu được vì sao khi nãy mình sợ hãi như vậy.
Bộ giáp này thật sự quá nặng, quá dầy...trừ khi có một người tu hành thân hình nhỏ gọn, nhưng sức mạnh hơn người mới có thể mặc vào.
Hoặc có thể nói đó không phải là một bộ giáp, mà chính là một cơ quan kim loại, một loại cơ quan tương đương với quân sĩ thủ vệ, nhưng hiển nhiên mạnh hơn rất nhiều, mạnh đến mức khiến hắn ta cảm thấy rằng cho dù mình hoàn thành ma biến cũng chưa chắc đối phó được!
Thần sắc sầu thảm và bi thương hiện rõ trong mắt hắn!
Trong nháy mắt này, không có ai biết được hắn đang nghĩ gì.
Những tên thần quan khác đang bị nỗi kinh sợ làm ngẩn người, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào, đang chờ đợi Trương Bình ra lệnh.
Nhưng Trương Bình lại im lặng và chạy điên cuồng ra bên ngoài.
Đích đến của hắn chính là mặt người tựa như Đại ma vương đang bị dòng sông nham tương vây quanh.
Mấy tên thần quan đầu óc trống rỗng kia vội chạy theo hắn.
Khi còn cách mặt người hình dạng Đại ma vương khoảng vài chục bước, hai cái lưỡi đao đỏ rực quét ngang tới, mấy tên thần quan mặc áo bào đỏ đồng thời hét lên thảm thiết, thân thể đồng thời bị chặt thành hai đoạn!
Yêu thú hình người rống to lên một tiếng, tiếp tục phóng lưỡi đao tới sau lưng Trương Bình.
Hiện giờ Trương Bình đã hoàn thành ma biến.
Hắn điên cuồng hét lên một tiếng, dùng hết sức mạnh trong người nhảy lên, phóng tới chỗ mặt người khổng lồ.
Hắn cũng không biết mặt người khổng lồ đang bị dòng sông nham tương vây quanh kia có gì huyền bí, nhưng chính tâm tình căm phẫn và tức giận của hắn lại khiến hắn nghĩ rằng cho dù chết, cũng phải chết trong nơi chưa từng được biết đến.
Ngay nháy mắt nhảy về mặt người khổng lồ, hắn nhìn thấy mặt người đấy tựa hồ đang cười nhạo hắn.
Miệng của mặt người khổng lồ luôn mở ra, bên trong là hắc ám sâu thẳm, tựa hồ thông xuống địa ngục.
Một lần nữa Trương Bình biến sắc, hắn nhắm hai mắt lại, nhảy vào trong miệng mặt người khổng lồ.
Trong nháy mắt cả người hắn rơi vào trong hắc ám sâu thẳm, hai cái lưỡi đao đỏ thẳm liền quét qua nơi hắn vừa biến mất.
Một luồng khí nóng rực từ trong miệng mặt người khổng lồ phát ra, tựa như Đại ma vương vừa đánh ợ một cái.