Tiên Ma Biến

Chương 582: Nhân sinh chỉ là tính sai một bước




Trong mưa to bay tán loạn, đêm tối càng lúc càng đậm hơn, Lâm Tịch căn bản không thể cảm giác được luồng ánh sáng đen do Đại Hắc bắn ra rốt cuộc từ đâu bay tới.

Vô số phấn vụn màu đen phiêu tán rơi rụng, phấn vụn ngưng tụ chung một chỗ, càng lúc càng nhiều, tựa như có vô số con dơi màu đen đột nhiên bay ra ngoài ánh sáng.

Tại chỗ giao nhau giữa màu đen và màu trắng, vô số tia sáng màu trắng cũng càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng ngưng tụ, tựa như có vô số viên kim cương tinh khiết rất nhỏ xuất hiện giữa không trung, mà mặt ngoài của mỗi viên kim cương đều ánh lên ánh sáng lóng lánh.

Cảnh tượng bây giờ rất đơn giản, chỉ là càng lúc càng có nhiêu viên kim cương lấp lánh như ánh sao bay trên không trung, càng ngày càng có nhiều con dơi màu đen bay lượn trong đêm đen, nhưng Lâm Tịch và đám người Cao Á Nam ở sau lưng Minh ca lại chỉ nhìn thấy ánh sáng lóe lên rồi tắt, không hề cảm nhận được sức mạnh chấn động. Điều này cho thấy tất cả sức mạnh đánh về phía Minh ca và bọn họ, đều đã được Minh ca chặn lại một cách chính xác.

Đây là một loại chiến đấu trông rất đơn giản, nhưng sợ rằng đã vượt qua phạm vi Thánh giai.

Cho nên, khi tận mắt nhìn thấy những điều này, bất cứ ai cũng cảm thấy rung động.

Minh ca vẫn uy nghiêm, ngẩng đầu đứng vững. Thân thể nó rất nhỏ, nhưng được các ánh sáng lấp lánh kia bao bọc, trông nó lại càng ngày càng khổng lồ.

Sức mạnh trong bóng đêm dường như đang suy yếu, tất cả mưa bụi và đêm tối dần bị ánh sáng xua tan.

Nhưng trong nháy mắt này, trong trời đất đột nhiên xuất hiện một ánh sao rơi.

Một luồng ánh sáng đen từ trên không trung rơi xuống, giống như một thanh kiếm đen vô cùng khổng lồ, chém rách trời đất, tạo thành một vết sẹo màu đen rất sâu.

Vết sẹo màu đen rất sâu này tựa như những phù văn nguyên thủy nhất, rơi xuống những ánh sao lấp lánh ngoài thân Minh ca.

Vô số ánh sao lấp lánh nhanh chóng sụp đổ, tựa như một ngọn núi tuyết bỗng nhiên bị vùi lấp.

Cả người Minh ca khẽ lay động.

Lâm Tịch và đám người Cao Á Nam chợt hít thở khó khăn. Ngay từ thời khắc tên tướng lãnh Đường Tàng vô danh đột nhiên bắn thêm một tên về phía Minh ca, bọn họ lập tức cảm giác được áp lực.

Trong trời đất hiện giờ tựa như có thêm một tòa núi màu đen, chậm rãi hạ xuống bên dưới, thậm chí Lâm Tịch còn nghe thấy xương cốt trên người mình bắt đầu phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Khi ánh sáng trên người Minh ca phát ra nhiều hơn, áp lực của đám người Lâm Tịch đột nhiên giảm đi, nhưng hai lòng bàn tay của Lâm Tịch lại bất giác thấm đẫm mồ hôi lạnh.

Dựa vào kinh nghiệm chiến đấu và kiến thức đã học được, Lâm Tịch có thể mơ hồ đoán được Hạ phó viện trưởng và chưởng giáo núi Luyện Ngục không phải là Thánh sư, rất có thể họ đã đạt đến cấp bậc Đại thánh sư trong truyền thuyết.

Với sức mạnh đang hiện ra bây giờ, hiển nhiên tu vi của Minh ca cũng không phải là Thánh sư, nó chính là Đại thánh sư mạnh nhất trên thế gian.

Lâm Tịch chưa bao giờ hoài nghi sức mạnh của nó, nhưng hắn phát hiện một sự thật, đó cũng là điều mọi người chưa từng nghĩ qua, vạn nhất Minh ca không phải là đối thủ của tên tướng lãnh Đường Tàng cầm Đại Hắc này thì sao?

Dù sao từ nhiều năm trước, tên tướng lãnh Đường Tàng này cũng đã là Thánh sư.

Sau khi nhận được Đại Hắc, người này còn ẩn cư nhiều năm.

Đại Hắc là một thần binh vô cùng mạnh mẽ.

Điều quan trọng nhất chính là Minh ca đã không xuất hiện trên thế gian nhiều năm, có khi nào sự kiêu ngạo và tự tin của nó là dựa trên những gì nó biết về người tu hành và thế giới này từ nhiều năm về trước? Liệu có thể vì điểm này mà xảy ra sai lầm hay không?

Trong nháy mắt này, Lâm Tịch đã hoài nghi Minh ca.

Bởi vì cho dù hiện giờ Minh ca đã ngăn cản được tên của Đại Hắc, nhưng hắn lại thấy cả người Minh ca hơi loạng choạng. Hơn nữa, hắn còn nhìn thấy rõ thân thể của nó hơi chùn xuống, cái cổ cúi thấp đi, không còn bộ dáng uy nghiêm mà ngẩng cao đầu như khi nãy.

Đại Hắc và Đại thánh sư giao chiến với nhau, đây không phải là trận chiến Lâm Tịch có thể hiểu được. Nhưng thông qua những việc này, hắn cảm giác được Minh ca đã đến cực hạn, bắt đầu xuống dốc.

- Đối với việc Minh giáo sư tới lấy Đại Hắc về, Hạ phó viện trưởng có nói gì không?

Lâm Tịch bất giác xoay đầu, nhìn Lý Ngũ bên cạnh, lên tiếng hỏi.

- Không có.

Lý Ngũ "nhìn" về phía Lâm Tịch, lắc đầu và khẳng định:

- Biết tin Minh giáo sư tìm ngươi, ngài ấy rất yên tâm.

Lâm Tịch ngơ ngẩn.

Chỉ là một câu này, trái tim đang bị bóng đêm bao phủ của hắn đột nhiên thoáng xuất hiện một tia sáng.

Hắn chợt hiểu.

Minh ca tự tin không phải vì bản thân nó, mà chính vì nó có thể liên thủ với "Tướng Thần".

So với bất kỳ ai trên thế gian này, nó càng hiểu được Trương viện trưởng mạnh mẽ như thế nào.

Cho nên, mặc dù Lâm Tịch không phải là một Tướng Thần chưa trưởng thành hoàn toàn, sợ rằng đối với nó, như vậy đã đủ.

Một người đến từ một nơi giống như Trương viện trưởng, cộng thêm một cường giả đã từng cùng với Trương viện trưởng đánh bại nhiều cường giả khác trên thế gian này, chẳng lẽ không thể lấy Đại Hắc về? Lúc này Lâm Tịch tựa như đi vào nội tâm của Minh ca, hiểu được sự kiêu ngạo của nó, đồng thời nghĩ đến nhiều thứ hơn.

Hắn đưa tay phải ra.

Trên đầu ngón tay của hắn bắt đầu phát ra quang minh.

Có rất nhiều luồng ánh sáng tinh khiết trong suốt phóng ra ngoài, những luồng sáng này co tròn lại, cuối cùng biến thành một tia sáng dài hẹp và thánh khiết.

Ánh sáng vô cùng vô tận từ trong cơ thể hắn bắn ra ngoài, khiến cho hắc ám nồng đậm tựa hồ cũng nhạt đi không ít.

Nhưng tia sáng thánh khiết này không bắn về vết sẹo màu đen trong không trung, mà tạo thành một cầu vồng phát sáng, liên tục truyền vào trong cơ thể Minh ca.

Một lần nữa Minh ca lại kiêu ngạo và uy nghiêm đứng thẳng lên.

Nó há mồm, phun ra một luồng sáng khác.

Tại một nơi nào đấy trong chuồng ngựa, tướng lãnh trung niên Đường Tàng cô đơn ngồi dưới đất, năm ngón tay phải của hắn héo rút, máu tươi tựa hồ đã chảy hết, cả người lảo đảo tựa như muốn ngã.

Trong nháy mắt trước đó, ông ta cho rằng người thắng sẽ là mình, nhưng tíc tắc vừa rồi, khuôn mặt ông ta bỗng nhiên tái nhợt gần như trong suốt.

Một ngụm máu tươi từ trong miệng ông ta phun ra ngoài, chảy đến thanh cung Đại Hắc đang đặt trước đầu gối ông ta.

Luồng ánh sáng từ trong miệng Minh ca phun ra hóa thành ánh sao vô tận, bốc cháy lên hừng hực, diễn biến thành cảnh tượng vô số mặt trời chói chan đang mọc.

Tất cả màn đêm, bóng tối trong không trung, cũng như màn mưa to kia đều bị thổi tan.

Trong ánh sáng, Lâm Tịch tái mặt cảm thấy đau đầu, chân mày nhíu thật chặt, cảm thấy đau đớn khó tả. Nhưng trong đôi mắt bình tĩnh của, thần sắc mừng rỡ lại tràn ngập.

Trời đất lại sáng tỏ như cũ, ngoại trừ hồ nước trong chuồng ngựa đã vơi đi một nửa, cả chuồng ngựa vẫn như cũ, gió thổi mây bay bình thường, tựa như không có chuyện gì xảy ra.

Trong chuồng ngựa, tướng lãnh Đường Tàng đứng lên, nhưng thân thể ông ta lại thoáng lung lay, bị Đại Hắc đè xuống, căn bản không thể đứng lên được.

Không phải không có khí lực đứng lên, mà là ông ta đã mất lòng tin.

...

Minh ca ngẩng đầu bước đi, bước ra một bước, tiến thẳng tới chỗ tướng lãnh Đường Tàng.

Trong tiếng bước chân nặng nề, nó xoay đầu nhìn Lâm Tịch một cái, cái đầu hơi cúi xuống.

Hành động này tựa hồ đại biểu cho việc hài lòng và tán thành.

Đây là lần đầu tiên nó đáp lại Lâm Tịch, mặc dù tư thái của nó vẫn kiêu ngạo, nhưng Lâm Tịch lại không cảm thấy bất đắc dĩ, thậm chí trong lòng hắn còn xuất hiện cảm giác trang nghiêm.

Minh ca đi tới trước mặt tướng lãnh Đường Tàng.

Tướng lãnh Đường Tàng mê man ngẩng đầu, nhìn thấy Minh ca và đám người Lâm Tịch.

Nhìn thấy "con vịt" uy nghiêm đang nhìn mình, cả người ông ta bắt đầu run rẩy, nở nụ cười bi thảm:

- Ta thật sự không xứng với Đại Hắc, thậm chí còn không bằng một con yêu thú đi theo hắn ta.

Minh ca vẫn không nói lời nào, chỉ là yên lặng nhìn ông ta, thật giống như lúc Lâm Tịch không ngừng đặt câu hỏi với nó.

Tướng lãnh Đường Tàng chậm rãi cúi đầu xuống.

Ông ta tất nhiên hiểu mình cần làm gì.

Ông ta run rẩy, đưa tay ra, nâng Đại Hắc lên, đưa tới trước mặt Minh ca.

Minh ca uy nghiêm quay đầu, nhìn Lâm Tịch một cái.

Lâm Tịch hít sâu một hơi, tiến lên ôm lấy Đại Hắc.

Đại Hắc vô cùng nặng, tựa như một tảng đá màu đen trầm trọng.

Vào lúc ôm lấy thanh hồn binh tuyệt thế có hình dáng giống như một cây đàn cổ này, Lâm Tịch không khỏi nghĩ tới cảnh tượng Trương viện trưởng mang theo Minh ca và con Kỳ Lân tiến vào thành Trung Châu, đưa mắt nhìn hùng thành đấy.

Là sợ hãi hay thỏa mãn?

Lâm Tịch không biết tâm tình của vị đại thúc trung niên vốn đến từ một nơi như mình khi đó là như thế nào, tựa như lúc này, chính hắn cũng không rõ mình đang như thế nào.

Báo thù? Truyền thừa? Trách nhiệm?

Đối với học viện và hắn, thanh Đại Hắc này có rất nhiều ý nghĩa, thật sự quá nhiều.

- Người chết như ánh đèn sắp tắt. Trước khi chết đi, ngươi có thể trả lời vài câu hỏi của ta không?

Trong nháy mắt giao ra Đại Hắc, ánh sáng trong đôi mắt của tên tướng lãnh Đường Tàng cô đơn này tựa như bắt đầu phai nhạt, sinh mệnh dường như đang mất đi. Vào lúc này, ngẩng đầu lên nhìn Minh ca và Lâm Tịch, khuôn mặt hắn bỗng nhiên bình tĩnh, thỉnh cầu.

Lâm Tịch nhìn thoáng qua Minh ca.

Minh ca tiếp tục im lặng và uy nghiêm ngẩng cao đầu, tựa như một pho tượng tuyệt tác.

- Có thể, nhưng trước hết ngươi phải trả lời vài câu hỏi của ta.

Lâm Tịch trầm ngâm một hồi, nói.

Tướng lãnh Đường Tàng cô đơn gật đầu, khom người tạ ơn.

- Trong triều đình Vân Tần, ai là người cấu kết với Thần tượng quân các ngươi?

Lâm Tịch nhìn ông ta, hỏi.

Tướng lãnh Đường Tàng cô đơn nhìn Lâm Tịch, nói:

- Văn Huyền Xu.

Lâm Tịch hơi cau mày, gật đầu nói:

- Ngươi tới nơi này giúp Thần tượng quân vận chuyển lương thực...nếu như ta hạ độc trong lương thực, ngươi không xuất hiện, ngươi cảm thấy có thành công hay không?

Tướng lãnh Đường Tàng cô đơn chợt nhín thở, khuôn mặt cứng lại, ông ta không ngờ Lâm Tịch lại nghĩ như vậy, cũng không ngờ Lâm Tịch lại trực tiếp hỏi một vấn đề như thế.

Nhưng nghĩ tới mọi việc ở đây không còn liên quan đến mình nữa, ông ta bất giác thở dài một tiếng, gật đầu:

- Có thể thành công...chỉ cần đoàn xe vận chuyển bình thường, sẽ có người Thần Tượng quân tiếp ứng. Thông thường ta chỉ lo lắng đến việc đoàn xe gặp phải quân đội Vân Tần, những lúc khác cũng không làm gì.

Lâm Tịch suy nghĩ thêm một lúc, bình tĩnh nhìn ông ta, hỏi:

- Ngươi có vấn đề gì?

- Ngươi vừa dùng quang minh viện Tế ti...ngươi có phải là Thiên Tuyển học viện Thanh Loan? Người có thiên phú Tướng Thần, Lâm Tịch?

Lâm Tịch gật đầu:

- Đúng vậy.

Tướng lãnh Đường Tàng cô đơn đột nhiên thở mạnh hơn, khó có thể được mà hỏi:

- Tại sao ngươi có thể khẳng định ta ở đây? Nếu như ta không cảm giác sai, tuổi thọ của con Uyên Ương đi theo Trương viện trưởng này đã gần hết...chỉ cần qua một thời gian nữa, các ngươi tìm không thấy ta, ta có thể tránh được một kiếp này, tại sao các ngươi có thể tìm thấy ta ngay lúc này?

- Thật ra chúng ta đã từng gặp mặt, chẳng qua ngươi không biết mà thôi.

Lâm Tịch nhìn ông ta, nói:

- Ngươi bắn vào hồ nước đấy một tên, mà chúng ta lúc đó đang ở trong hồ.

- Chỉ thiếu chút nữa...

Tướng lãnh Đường Tàng cô đơn đột nhiên ngây người, thẩn thở mà lẩm bẩm:

- Thì ra chỉ thiếu chút nữa, ta đã có thể thay đổi toàn bộ.

- Rất nhiều chuyện cũng chỉ thiếu chút nữa mà hoàn toàn khác nhau.

Lâm Tịch nhìn hắn, lắc đầu:

- Đã như ánh đèn gần tắt, hỏi những câu này là có ý gì?

- Không có ý gì cả...

Tướng lãnh Đường Tàng cô đơn cúi thấp đầu, gượng cười:

- Chỉ là đáng tiếc mà thôi.

Lâm Tịch nhìn ông ta, nhìn Đại Hắc trong tay, không khỏi nói lại câu nói mình thấy được khi lần đầu tiên tiến vào học viện Thanh Loan:

- Không liên quan đến sức mạnh, nhưng trên đời này, không có người nào là vô địch.

Tướng lãnh Đường Tàng cô đơn một lần nữa ngẩn ngơ, trầm mặc trong chốc lát rồi gật đầu:

- Đa tạ chỉ giáo, chỉ là ta đã hiểu quá muộn.

Nói xong câu này, đầu của ông ta khẽ buông xuống, máu tươi trong miệng không ngừng tràn ra ngoài, thân thể bắt đầu trở nên lạnh như băng.

Không có ai cảm thấy kinh ngạc, bởi vì tất cả mọi người có thể cảm giác được trước khi Minh ca đi tới, tên tướng lãnh Đường Tàng tuyệt vọng này đã dùng hồn lực cuối cùng trong tay mình đoạn tuyệt tâm mạch.

...

Ánh mắt mọi người tập trung vào Minh ca.

Bởi vì ngay lúc này Minh ca lại xoay người, nhìn Lâm Tịch.

Nó vẫn không lên tiếng, bộ dáng vẫn uy nghiêm như mọi lúc. Nhưng nó lại bắt đầu phát sáng, một luồng sáng chói mắt mà tinh khiết. Trong ánh mắt khiếp sợ và khó hiểu của mọi người, luồng sáng đấy bỗng nhiên chiếu thẳng vào người Lâm Tịch.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.