Tiên Ma Biến

Chương 437: Đơn giản đối đơn giản




Đáng lẽ không khí hiện giờ phải rất trầm trọng và yên tĩnh, nhưng câu nói vừa rồi của Trần Phi Dung lại rất không nghiêm túc, hết sức vô lý, hết sức bá đạo...

Vân Tần lấy pháp trị nước, lấy lễ dạy người, sỉ nhục phụ mẫu chính là sự sỉ nhục lớn nhất.

Trương Linh Vận xuất thân từ học viện Lôi Đình, có thể được Dung gia tuyển chọn tất nhiên không phải là người tài trí bình thường. Cái hắn thèm thuồng tất nhiên không chỉ là sắc đẹp của Trần Phi Dung, mà còn vì muốn Đại Đức Đường hiệu lực cho Dung gia.

Nhưng loại sỉ nhục này khiến hắn không thể chấp nhận, không thể khống chế được tâm tình của mình.

- Ngươi muốn chết!

Sắc mặt hắn xanh mét, nhìn Trần Phi Dung như một con sói độc, từng chữ lạnh như băng giá từ trong kẽ răng của hắn truyền ra ngoài.

Lâm Tịch cúi thấp đầu xuống.

Làm như sợ hãi, nhưng thực tế là che giấu sự bén nhọn trong mắt mình, không thể khiến cho bất kỳ ai chú ý.

Hắn cảm nhận được sát ý trên người Trương Linh Vận, loại sát ý và cảm giác bức bách này khiến hắn phải cẩn thận khống chế lắm mới không tản phát khí thế thiết huyết và lạnh lùng đã được hình thành tự nhiên qua biết bao chiến trận.

Trần Phi Dung không cười nữa.

Tuy nói hiện giờ Lâm Tịch không lên tiếng, nhưng những lời hắn nói lúc trước đã tỏ rõ thái độ. Có hắn ở phía sau, nàng không cần phải nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện gì.

- Cút!

Nàng rất dứt khoát nói ra một chữ.

- Được!

Trương Linh Vận nheo hai mắt lại. Nếu như là người tài trí bình thường, rất có thể bây giờ còn nói nhảm nhiều điều, nhưng với người như hắn, thái độ hiện giờ của Trần Phi Dung đã đại biểu hai bên không còn thương lượng được gì nữa.

Nếu như sau lưng không có Dung gia, có lẽ bây giờ hắn còn sợ hãi, lo lắng Đại Đức Tường không đơn giản như bề ngoài, nhưng bởi vì hắn có chỗ dựa là Dung gia, mà khi hắn tới thành Thanh Viễn hành tỉnh Tê Hà này, Dung gia đã cho phép hắn tùy ý quyết định trong vụ việc Đại Đức Tường, điều này cho thấy Đại Đức Tường không hề có bối cảnh nào khiến hắn phải lo sợ.

- Thà làm ngọc vỡ sao? Ta cũng muốn xem thử sau khi ngọc đã vỡ thì ngươi sẽ bị như thế nào.

Sau khi híp mắt lại, lạnh lùng nói ra hai chữ "rất được", hắn liền xoay người sang chỗ khác, không hề nhìn Trần Phi Dung nữa. Chậm rãi sải chân, cất cao giọng để cho bất kỳ ai đang ở trong xưởng sản xuất cũng có thể nghe được, hắn lạnh lùng nói:

- Có dấu vết ngọc đá quan âm trắng ở kho vật liệu thay thế gần guồng nước gỗ.

Âm thanh này giống như một tia sấm sét, khiến tất cả người trong xưởng sản xuất phải sửng sốt, sau đấy lập tức xôn xao.

- Mau đi xem nơi ngọc đá quan âm trắng được giấu, nhanh lên!

Trong tiếng ồn ào xôn xao, Lâm Tịch nhẹ giọng nói bên tai Trần Phi Dung.

Trần Phi Dung bình tĩnh, không dừng lại mà tiếp tục tiến tới, mục tiêu chính là kho vật liệu thay thế bên cạnh guồng nước.

Bởi vì trông nàng rất bình tĩnh, nên mấy người đang xôn xao ở phía sau không khỏi im lặng và đi chậm hơn, kéo giãn khoảng cách thành mười bước với nàng và Trương Linh Vận.

Trong đám người ở phía sau, Ngô Thu Điền tuy tái cả mặt, nhưng vẫn biết đây chính là phong thái nên có của một nhân vật lớn...Tuy nhiên, ông ta lại không biết Trần đại chưởng quỹ còn cách gì có thể cứu vãn được cục diện này.

...

Bột đá quan âm trắng được giấu trong mấy thùng nước gỗ để lấy nước của guồng nước gỗ.

Trrong những thùng nước gỗ này có vài miếng gỗ xếp chồng lên nhau như những răng cưa, rất thuận tiện cho việc lấy nước.

Nếu như không cẩn thận xem xét, không nhìn vào trong những thùng nước gỗ này, tuyệt đối không phát hiện được bột đá ở bên trong.

Khi thấy có rất nhiều túi bột,mỗi túi nặng khoảng hai mươi cân được lấy ra ngoài, lại nhìn thấy có một túi bột đã được dùng một nửa, tất cả nhân viên của mười bảy hiệu buôn liên doanh cảm thấy rất kỳ lạ, tâm tình phức tạp.

Bọn họ đều là người kinh doanh gạo lâu năm, cho nên bọn họ đều biết chỉ cần dùng một chút bột đá quan âm trắng, là có thể biến một số lượng lớn gạo vàng thành gạo trắng tinh. Lúc trước, tuy nói Đại Đức Tường bức bách bọn họ rất nhiều, nhưng đều là người làm ăn, trong lúc hoảng sợ trước tài năng của Đại Đức Tường, bọn họ vẫn có sự kính ý với đối thủ này.

Bọn họ hi vọng Đại Đức Tường sụp đổ, nhưng phần lớn lại không hi vọng Đại Đức Tường sẽ vì chuyện ám muội này mà sụp đổ.

Mà khi nhìn thấy những túi bột đấy, tất cả công nhân làm việc trong xưởng sản xuất Đại Đức Tường đều khiếp sợ, bất giác run rẩy liên hồi.

Thời gian trước, người bên ngoài luôn cho rằng những quyết sách và việc khuếch trương của Đại Đức Tường điên cuồng như dân cờ bạc, nhưng hầu như không có người nào phát hiện ra rằng với việc bày mưu tính kế của Lâm Tịch cũng như Trần Phi Dung, nội bộ của Đại Đức Tường đã có rất nhiều thay đổi. Có những phúc lợi chưa bao giờ xuất hiện ở thế giới này, nhưng Lâm Tịch lại rất quen thuộc, đã bắt đầu được thực hiện trong Đại Đức Tường.

Ở Vân Tần, phần lớn các nhân viên hiệu buôn đều chỉ phục vụ một chủ, đồng thời rất trung thành với hiệu buôn mình đang làm việc. Đại Đức Tường quật khởi, việc này khiến các tiểu nhị Đại Đức Tường cảm thấy vô cùng vinh quang. Hơn nữa, đừng nói đến việc các thương hành khác không có, chỉ riêng việc bản thân mình nhận được thêm những phúc lợi mà trước kia thậm chí chưa được nghe thấy, đã khiến cho các nhân viên Đại Đức Tường vô cùng tôn kính và cảm kích với Trần đại chưởng quỹ thần bí chưa từng thấy mặt kia.

Bọn họ ở chỗ này làm việc, dĩ nhiên hiểu rõ cách làm ăn của mình và Đại Đức Tường, nhưng bây giờ lại tìm thấy bột đá quan âm trắng, làm thế nào cãi lại người khác?

- Trần đại chưởng quỹ...lúc trước bởi vì chính ngươi dị nghị, nên chúng ta mới đến xưởng sản xuất điều tra. Bây giờ lại tìm thấy bột đá quan âm trắng trong xưởng sản xuất, ngươi còn lời gì để nói.

Trong khi có người lấy từng túi bột đá quan âm trắng ra ngoài, Trương Linh Vận bình tĩnh xoay người lại, nhìn Trần Phi Dung, chậm rãi nói.

Trần Phi Dung chưa trả lời, bởi vì lúc này Lâm Tịch đã tính toán thời gian xong, sau đấy lòng đầy lửa giận và căm tức mà quát lên:

- Trở về.

...

Thời gian trở lại tám phút trước.

Cũng là lúc hắn và Trần Phi Dung vừa vào xưởng sản xuất.

- Cô đi vào trước, kéo dài thời gian một chút, ít nhất là trong hai đình tới không thể để cho bất kỳ ai tới gần kho vật liệu thay thế gần guồng nước gỗ. Ngoài ra, tốt nhất không để cho ai nhìn thấy những gì xảy ra trong kho vật liệu thay thế gần guồng nước gỗ đấy. Ta muốn vào trước làm vài chuyện.

Thân thể hắn khẽ nghiêng tới trước, nhẹ giọng nói bên tai Trần Phi Dung.

Trần Phi Dung không biết Lâm Tịch muốn làm chuyện gì, nhưng nàng chưa từng nghi ngờ những gì Lâm Tịch nói, nên khóe miệng nàng hơi nhếch lên, tựa như đồng ý với những gì hắn vừa nói, sau đấy tiếp tục đi về phía trước.

Lâm Tịch đi chậm lại, dừng bên cạnh xe ngựa.

Đám người đằng sau tiếp tục tiến tới trước, sau đấy chen chúc đi qua đại môn rộng lớn đến nỗi có thể để cho cả chiếc xe ngựa đi vào của xưởng sản xuất Đại Đức Tường.

Khi mọi người đã bị tình hình bên trong xưởng sản xuất chú ý, Lâm Tịch mới chậm rãi chuyển người, đi ra phia sau xưởng sản xuất. Sau đấy nhanh chóng đi tới trước, dựa theo trí nhớ trong đầu mà đến bên ngoài bức tường kho vật liệu thay thế bên cạnh guồng nước gỗ.

Xưởng sản xuất này được làm bằng gỗ, tường bên ngoài dùng những cây trẩu dày đến hai ngón tay tạo nên, sau đấy dùng đinh dài chắc chắn đóng vào, bên trong còn có xà ngang chắc chắn nối với nhau. Nếu như là người bình thường, cho dù dùng xà beng cũng không thể cạy mở được, trừ khi phải dùng cưa sắt hoặc rìu lớn.

Nhưng đối mặt với bức tường dày làm bằng cây trẩu này, Lâm Tịch chỉ hơi nhíu mày, sau đấy đưa hai tay ra ngoài.

Một luồng hồn lực từ trong lòng bàn tay hắn nhè nhẹ phóng ra. Chỉ sau một tíc tắc, bàn tay hắn tựa như đã biến thành kim loại sắc bén.

"Răng rắc!" "Răng rắc!"

Mấy tiếng động nhẹ vang lên, bột gỗ từ từ rơi ra ngoài. Năm ngón tay của hắn dễ dàng xuyên thủng mấy tấm ván gỗ dày, tạo thành một lổ thủng đủ để hắn đi vào.

Hắn nhẹ nhàng như một con báo, chui vào bên trong mà không tạo tiếng động nào, bình tĩnh đi tới kho vật liệu thay thế gần bên guồng nước gỗ.

Những tấm gỗ xếp chồng lên nhau trong thùng múc nước nhanh chóng bị hắn xốc ra ngoài, để lộ phần bên trong.

Thị lực của hắn vốn hơn xa người bình thường, cho nên, bây giờ hắn căn bản không cần khom người xuống, cũng không cần phải đưa tay vào bên trong để kiểm tra, cũng có thể nhìn thấy bên trong thùng nước bằng gỗ vốn không có túi bột đá quan âm trắng nào cả.

Khóe miệng Lâm Tịch khẽ nhếch lên, để lộ nụ cười lạnh như băng.

Từ những chuyện đã xảy ra lúc nãy, đám người Trương Linh Vận chắc đã đoán được sớm hay muộn Trần Phi Dung cũng đề cập tới xưởng sản xuất, nên từ lâu đã xếp đặt những túi bột đá quan ấm trắng trong đây, khiến Đại Đức Tường không thể lật án được. Nếu như mấy túi bột đá quan âm trắng đã sớm ở chỗ này, mà hiện giờ không còn nhiều thời gian nữa, hắn chỉ có thể đổ sạch các túi bột đá quan âm trắng đáy xuống sông để che giấu.

Hiện giờ ở đây lại không có, cho thấy những túi bột đá quan âm trắng đấy chắc chắn là ở trên người một quan viên.

Cách đối phương gài tang vật rất đơn giản, nhưng lại vô cùng hiệu quả. Hơn nữa, cho dù không tới xưởng sản xuất này, hôm nay cũng có thể dùng ở chỗ khác.

Phần lớn những người thông minh thông thường sẽ chọn cách đơn giản nhất, nhưng lại hiệu quả nhất.

Nhưng đối với một người như Lâm Tịch, nếu như đối phương đã dùng cách đơn giản nhất, vậy hắn càng không cần phải suy nghĩ cách đối phó.

Không muốn phí thêm thời gian nữa, hắn thối lui khỏi kho vật liệu thay thế, thậm chí còn không thèm che giấu lổ thủng vào trong kho mà hắn đã tạo ra ban nãy.

Hắn trực tiếp quay về cửa ra vào xưởng sản xuất.

Bởi vì hắn mặc quần áo của Đại Đức Tường, lại nói rằng mình có việc gấp cần thông báo cho đại chưởng quỹ, nên mấy nha dịch bên ngoài không ngăn trở, cho phép hắn vào bên trong.

Sau khi vào trong xưởng sản xuất, thấy Trần Phi Dung và đám người Trương Linh Vận đều tụ tập bên cạnh số gạo mới vừa được sàn lọc xong, mà tên thuế quan trẻ tuổi kia cũng đang ở trong đấy, nên Lâm Tịch không hề vội vàng tiến lên, rất bình tĩnh chậm rãi đi theo sau.

Đợi đến lúc Trần Phi Dung phát hiện ra hắn, sau đấy tự đi chậm lại để đến gần hắn và một số nhân viên Đại Đức Tường khác, hắn mới khẽ cúi đầu, nói nhỏ vài câu vào tai Trần Phi Dung.

Từ đầu đến cuối Trần Phi Dung luôn tỏ ra bình thản và tươi cười, tựa hồ mọi chuyện chưa từng phát sinh. Sau khi rời khỏi nơi sàn lọc gạo mới, tiếp theo đi thêm mười bước đến một kho chứa gạo khác gần đấy, nàng mới đột nhiên ngừng bước, xoay người lại, nhìn Trương Linh Vận và tên thuế quan trẻ tuổi kia, nói:

- Chuyện này diễn ra ở Đại Đức Tường...liệu có phải là do hai vị đại nhân cố ý gài tang vật không?

Khi nói những lời này, giọng điệu Trần Phi Dung vô cùng bình thản, nhưng âm thanh lại không thấp, nhất thời không chỉ riêng những người bên trong xưởng, mà cả những người đang tụ tập ngoài cửa cũng có thể nghe rõ ràng.

Không khí bên trong xưởng sản xuất nhất thời như đọng lại.

Không nói đến Ngô Thu Điền, mà cả những nhân viên Đại Đức Tường trong xưởng sản xuất cũng ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn Trần Phi Dung, không thể hiểu tại sao nàng lại đột nhiên nói như vậy.

Mặc dù có nghi ngờ....nhưng trong tình huống này, những lời trên đối với Đại Đức Tường quả thật sẽ không tốt. Chẳng lẽ vị đại chưởng quỹ này ngoài mặt tỏ ra bình thản tươi cười, phong thái như một đại nhân vật, nhưng nội tâm đã sớm rối loạn từng mảnh? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Trần đại chưởng quỹ, những suy đoán ác ý như vậy...tốt nhất là đừng nói thì hơn.

Trương Linh Vận trước hơi biến sắc, sau đấy lập tức lạnh giọng nói.

Trần Phi Dung nhận ra được hàm ý uy hiếp bên trong, nhưng nàng chỉ khẽ cười, hỏi ngược lại:

- Khi tìm thấy túi bột đá quan âm trắng trong Đại Đức Tường ta, nghe nói có hơn nửa túi, nặng khoảng mười cân?

Trương Linh Vận cau mày lại, trầm giọng nói:

- Đúng vậy...Trần đại chưởng quỹ nói thế là có ý gì?

- Ý của ta rất đơn giản.

Trần Phi Dung nhàn nhạt nhìn qua Trương Linh Vận và thuế quan trẻ tuổi, nói:

- Mặc dù các đại nhân có mang theo túi bột đá quan âm trắng kia theo người để làm bằng chứng...vậy cho dù tìm thấy túi bột đá quan âm trắng, chắc chắn số lượng bột trên người các đại nhân không thể hơn phân nửa túi kia đúng không? Bột đá quan âm trắng là hàng cấm đế quốc, bình thường tuyệt đối không có người nào mang theo quá nhiều trên người, trừ khi là ác ý, muốn gài tang vật giá họa cho người khác.

So với ba câu hỏi trong Thái Thị đường, câu hỏi hiện giờ của Trần Phi Dung còn đơn giản hơn rất nhiều, nhưng những người xung quanh lại không phải là người ngu...chỉ trong một tíc tắc, tất cả nhân viên Đại Đức Tường cũng như các hiệu buôn khác đều chấn động, ánh mắt nhìn về phía Trương Linh Vận và thuế quan trẻ tuổi đều không thể tin được và kinh hãi vô cùng.

Hai tay của Trương Linh Vận bất giác run rẩy.

Thuế quan trẻ tuổi muốn tỏ ra bình tĩnh, nhưng sắc mặt của hắn lại tái nhợt, những giọt mồ hôi nhỏ lớn khác nhau liên tục xuất hiện trên trán.

Lâm Tịch ở một bên nhàn nhạt nhìn hai người này.

Thành Thanh Viễn dù sao cũng chỉ là thành nhỏ, quan vị quan viên ở đây không thể cao được...nên trong những người cùng Trương Linh Vận và thuế quan trẻ tuổi vào bên trong, cũng chỉ có hai người này là người tu hành. Mà tuy những túi bột đá quan âm trắng kia không lớn, nhưng cộng dồn lại ít nhất cũng phải có đến bảy tám chục cân, nếu như muốn mang theo nhiều túi bột như vậy trên người, đồng thời tỏ ra không có chuyện gì, cũng chỉ có người tu hành mới có thể làm được.

Thuế quan trẻ tuổi này cũng mập mạp như Mông Bạch, ống tay áo quan rộng rãi như vậy rất thích hợp để mang theo vài thứ...Cho nên, đối với Lâm Tịch, mới chỉ liếc qua một lần, hắn đã biết người cần bắt chính là ai.

Thuế quan trẻ tuổi này, cho dù bây giờ diễn trò như thế nào đi nữa cũng không thể lật ngược được tình thế, nhưng Lâm Tịch làm việc lại rất dứt khoát. Đối với những kẻ thù của mình, một khi đã phản kích, chắc chắn Lâm Tịch sẽ không lưu lại cho đối phương bất kỳ đường sống nào, nên chắc chắn hắn không chỉ đơn giản đối phó với một mình thuế quan trẻ tuổi như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.