Tiên Ma Biến

Chương 363: Tới quân doanh




Đến gần giữa trưa, đám người Lâm Tịch đã đến đỉnh một ngọn núi trong sơn mạch Ô Lạp, dùng rất nhiều cành lá để che giấu thân thể mình, cẩn thận bước đi.

Theo tiếng Tây di, sơn mạch Ô Lạp còn có tên là Tụ Bảo Bồn, do rất nhiều gò đất và đồng cỏ tạo thành. Nếu như từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy khu vực này quả thật rất giống một vùng châu báu, mà những gò đất nho nhỏ xung quanh chính là châu báu bên trong, từng mảnh đồng cỏ tươi xanh quấn quanh với nhau, tựa như những miếng ngọc thạch màu xanh biếc, cảnh quan tuyệt đẹp khó diễn tả.

Đây là vùng đất phía sau hồ Kính Thiên, vốn là lãnh địa của bộ Thổ Bạt trong Tây di thập ngũ bộ năm xưa.

Đối với khu vực trước hay sau kính Thiên Hồ, thật ra dân chúng ở Vân Tần cũng không phân biệt rõ ràng lắm, chẳng qua là tên gọi khác nhau, bởi vì phía tây hồ Kính Thiên chính là tiền tuyến giữa Vân Tần và Đường Tàng, hay có thể nói đó là biên giới giữa hai nước với nhau. Cho nên, dân chúng Vân Tần hay gọi phía bên hồ Kính Thiên là mặt trước, mà nhích tới gần bên lãnh thổ Vân Tần lại là mặt sau.

Trong Tụ Bảo Bồn có rất nhiều khu vực đất đai màu mỡ tươi tốt, khiến cho bộ Thổ Bạt chỉ cần hàng ngày nuôi dưỡng là sẽ có một lượng lớn ngựa chiến và các con nai mập mạp. Những con ngựa chiến đấy đã giúp bộ Thổ Bạt xây dựng nên một đội kỵ binh mạnh nhất trong Tây di thập ngũ bộ năm xưa, mà các con nai mập mạp lại giúp họ có những bộ da lớn ấm áp, dùng để trao đổi với các thương nhân sát biên cảnh Vân Tần. Với điều kiện như vậy, đáng lẽ họ không cần phải rầu rĩ hay lo lắng cho thức ăn và tài chính quân giới của mình.

Nhưng có lẽ vì quanh năm suốt tháng lui tới làm ăn với các phú thương giàu có và thương đội ở đế quốc Vân Tần, cảm nhận được khung cảnh sống xa hoa sẽ sung sướng như thế nào, nên bộ Thổ Bạt vốn sống du mục bỗng nhiên có những tham vọng của mình, kết quả chính bộ Thổ Bạt cực kỷ ỷ lại thông thương mậu dịch này là người kiến nghị Tây di thập ngũ bộ xuất binh xâm lấn phía tây. Không ngờ Trương viện trưởng lại một đêm xông vào doanh trướng, liên tục chém đầu tất cả thủ lĩnh Tây di thập ngũ bộ. Sau khi quân đội Vân Tần đại phản công, bởi vì bộ Thổ Bạt là bộ lạc sống ở ngay Tụ Bảo Bồn, nên họ cũng là những người đầu tiên phải thối lui, vứt bỏ địa bàn của mình. Từ đó về sau, Tụ Bảo Bồn này vẫn do quân Đông Giao lăng Bích Lạc của đế quốc Vân Tần quản lý.

Hiện giờ Lâm Tịch đang ở trên đỉnh một gò đất nhìn xuống bên dưới, vô tình nhìn thấy cảnh tượng "hàng cỏ xanh mượt, gió thổi nhẹ qua chân núi, những chú bò đang gặm cỏ đâu đấy".

Tuy nhiên, sự tập trung của Lâm Tịch hiện giờ lại không dành cho khung cảnh hiếm thấy này.

Trong tầm mắt của hắn, một con đường cái rộng rãi khúc chiết hiện rõ giữa các gò đất và những đám cỏ cao lớn. Cuối đường cái là một gò đất cao, bên trên có một doanh trại đóng quân.

Khu vực gò đất này ba mặt là vách đá, chỉ có một mặt là một sườn dốc nghiêng đến bốn mươi lăm độ. Nếu từ con đường cái đó đi lên sẽ lập tức nhìn thấy đại môn quân doanh cao lớn, ở ngay bên cạnh có rất nhiều hàng rào được xây dựng từ những cọc gỗ thô to và nhọn, ngoài ra còn có các vọng lâu, tháp bắn tên...tất cả tạo nên phòng tuyến vững chắc cho quân doanh này.

Đây là yếu tố quan trọng để tạo nên địa hình dễ thủ khó công.

Một sườn dốc dài và nghiêng như vậy sẽ khiến những quân giới nặng nề rất khó triển khai, cho dù là Trọng khải quân, một khi hành quân trên đường dốc như vậy cũng sẽ mất hết chiến lực và thể lực. Mà những quân giới trong quân doanh bên trên lại có thể dựa vào lợi thế địa hình để phát huy lực sát thương kinh khủng. Hơn nữa, trong những quân doanh quan trọng như vậy, quân đội Vân Tần sẽ cực kỳ chú trọng xây dựng rất nhiều Khinh kỵ quân. Một khi nơi khác có chiến sự diễn ra, Khinh kỵ quân có thể dễ dàng tới tiếp ứng nhanh chóng.

Nếu như thật sự có đại quân giao chiến, phương pháp tốt nhất để chiếm đóng nơi này chính là: hoặc là không ngừng tấn công mà không cần ngủ nghỉ, vây khốn quân địch bên trong, hoặc là trực tiếp tránh né, đợi đến lúc quân đội ở bên trong chạy đi tiếp ứng nơi khác lại bố trí bao vây, từ từ triệt tiêu số lượng quân đội.

Nhưng nhiệm vụ của Lâm Tịch hôm nay lại không phải là chờ đợi hoặc vây hãm quân doanh này, mà là phải tiếp quản toàn bộ.

Đây thật sự là một nhiệm vụ khó khăn hơn rất nhiều.

...

Kính Thiên hậu quân Đông Giao quân lăng Bích Lạc.

Khinh kỵ quân bảy trăm người.

Bộ binh năm trăm người.

Trọng kỵ một trăm người.

Câu liêm quân một trăm người.

Trọng khải quân không rõ số lượng.

....

Khương Tiếu Y ở sau lưng Lâm Tịch liên tục nói thầm ba lần tư liệu về tình hình quân doanh nơi này. Những người đằng sau họ mở miệng nói ra những ám hiệu rất khó hiểu. Tiếp đó, Biên Lăng Hàm mặc một bộ đồ màu đen từ trong rừng cây bên cạnh đi ra ngoài mà không có tiếng động nào, ra dấu tay với Lâm Tịch.

- Các ngươi hãy cẩn thận.

Lâm Tịch căn dặn Cao Á Nam và mấy người Khương Tiếu Y, sau đấy không nói thêm gì nữa, nhanh chóng đi theo Biên Lăng Hàm biến mất trong khu rừng rậm rạp.

Tiếng kèn bi thương vang lên.

Các quân sĩ đứng trên lầu canh gác trong quân doanh Kính Thiên hậu quân nhanh chóng thấy có một nhóm người từ đồng cỏ cao lớn chạy ra ngoài, tiến thẳng tới dưới sườn núi quân doanh với một tốc độ rất nhanh. Việc đám người này đột nhiên xuất hiện, kết hợp với các trạm canh gác ngầm bên trong Tụ Bảo Bồn chưa phát tín hiệu cảnh báo có người lạ xâm nhập, khiến cho tất cả quân sĩ đang thổi kèn lệnh trên lầu canh gác cảm thấy thật lạnh lẽo: nhiều người tu hành cùng đến đây như vậy, tất nhiên không phải đơn giản chỉ là kết bạn để tới phía đông lăng Bích Lạc ngắm cảnh.

Ngay lúc các đôi chân của nhóm người tu hành này chính thức bước lên sườn dốc nghiêng đối diện với quân doanh, đã có một đội ngũ quân đội được võ trang đầy đủ đứng tụ họp ngay sau quân doanh.

Tiếng cảnh cáo chói tai đầu tiên đã được phát ra, nhưng hơn hai mươi tên khách không mời mà đến dường như lại không nghe thấy tiếng cảnh cáo cực kỳ lạnh lùng và trầm lãnh đấy, bọn họ vẫn trầm mặc đi tới phía trước. Cho đến khi tiếng cảnh cáo thứ ba vang lên, hơn hai trăm tiễn thủ đang đứng sau đại môn đồng loạt kéo dây cung, chuẩn bị theo chỉ thị của quan viên chỉ huy để bắn tên tấn công, thì hơn hai mươi tên khách không mời mà đến đấy mới đồng loạt dừng lại.

Bạch Ngọc Lâu rất bình tĩnh bước lên, chậm rãi cất tiếng:

- Phụng chỉ dụ thánh thượng, bãi bỏ chức vụ thống lĩnh Kính Thiên hậu quân của Đinh Đỉnh.

Giọng nói Bạch Ngọc Lâu chậm rãi, nhưng cực kỳ rõ ràng. Tuy cách mấy trăm bước, nhưng mỗi người trong quân doanh sau đại môn đều nghe thấy.

Ông ta thậm chí không nói rõ mình là ai, sau khi nói câu này xong liền đưa tay ra.

Trên tay trái ông ta có một quyển văn thư màu vàng đặc trưng của thánh thượng, tay phải đưa quân lệnh Chính vũ ti.

Biên quân Vân Tần, nhất là những đội quân do đích thân Văn Nhân đại tướng quân nổi danh nghiêm khắc thống lĩnh, qua nhiều năm như vậy tâm tính của bọn họ đã trở nên bền chắc như sắt thép. Cho dù là đối mặt với địch nhân đông hơn mình đến mấy lần, trước khi quân lệnh được phát ra, tất cả cũng yên lặng như những bức tường đá, không có bất kỳ xáo động nào. Tuy nhiên, khi câu nói đầu tiên của Bạch Ngọc Lâu phát ra, cả quân doanh lập tức xôn xao.

Các quân nhân bình thường chỉ biết trung với Văn Nhân đại tướng quân, tận trung thánh thượng. Bọn họ căn bản không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Trong lòng bọn hắn, trung với Văn Nhân đại tướng quân chính là tận trung với thánh thượng, đây là một việc vô cùng hiển nhiên.

Bởi vì trung với đế quốc, trung với thiên tử vốn đã là một điều hiển nhiên chảy trong mạch máu phần lớn người dân Vân Tần từ lúc họ được sinh ra. Cho dù nhiều năm qua Văn Nhân Thương Nguyệt đã là thống lĩnh cao nhất của bọn họ ở lăng Bích Lạc, thậm chí phần lớn quân đội ở đây đều hiệu trung với hắn, nhưng hắn ta cũng không dám tự mình nói bất trung với đế quốc.

Hiện giờ, cảm giác duy nhất của các quân nhân này chính là khiếp sợ và không thể hiểu được.

Tại sao lại đột nhiên có một đội ngũ mang theo ý chỉ của hoàng đế muốn lột bỏ chức vụ của tướng lãnh cao nhất của bọn họ ở đây?

Người đứng đầu các quân nhân đang tụ họp đằng sau đại môn cao lớn là một tướng lãnh trẻ tuổi đầu đội nón trụ màu hồng, thân mặc khôi giáp màu bạc. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Trong lúc các quân nhân xung quanh còn xôn xao vì không biết chuyện gì đang xảy ra, tên tướng lãnh trẻ tuổi đang đội nón trụ màu hồng không khác gì màu máu đỏ tươi này lại không một chút do dự, sắc mặt càng âm lãnh hơn, lập tức lạnh giọng quát lên:

- Bối rối cái gì? Chỉ là mưu kế mê hoặc của kẻ địch mà thôi.

Trong lúc tiếng quát lớn của hắn vang lên, Bạch Ngọc Lâu lại không nói thêm gì.

Phía sau ông ta, viên sư gia gầy gò ngoài năm mươi tuổi đã bước chân ra, đứng bằng với ông ta.

Trong nhóm người do Lâm Tịch thống lĩnh đi tới lăng Bích Lạc, viên sư gia gầy gò này là người duy nhất không phải người tu hành. Cho dù suốt đường đi vừa qua, mọi người đã rất quan tâm đến ông ta, ít khí để ông ta phải tự bước đi, nhưng qua nhiều ngày bôn ba như vậy, thần sắc của ông ta cũng trở nên rất tiều tụy. Hiện giờ lại phải bước đi trên con đường núi dốc hiểm trở, nên việc đi lại của ông ta càng khó khăn hơn.

- Không nên nghi ngờ thánh lệnh của thánh thượng!

- Ta nghĩ trong các ngươi hẳn có người nhận ra giọng nói của ta, biết ta là ai!

Trong từng bước khó khăn tiến tới trước, viên sư gia gầy gò hơn năm mươi tuổi này cố gắng ngẩng đầu lên, dùng hết sức của mình nói ra hai câu.

Bởi vì không phải là người tu hành, nên sau khi cố gắng hết sức nói hai câu trên, ông ta bỗng cảm thấy thật mệt mỏi, thậm chí suýt nữa đã không thể đứng vững.

Nhưng âm thanh của ông ta lại làm cho những quân nhân đang đứng sau đại môn càng xáo động hơn.

- Là Lận đại nhân!

- Thật sự là Lận Chúc Hòa đại nhân!

...

Trong lúc cả quân doanh Kính Thiên hậu quân trở nên kích động gần như không thể khống chế được, Lâm Tịch, Biên Lăng Hàm và An Khả Y đã yên lặng leo lên trên một vách đá dựng đứng.

Mặc dù tình cảnh trước đại môn quân doanh hiện giờ làm cho Kính Thiên hậu quân rất khiếp sợ, nhưng mấy quân sĩ đang đứng canh gác ở trên lầu canh vẫn thể hiện mình là một quân nhân Vân Tần tinh nhuệ như thế nào, nhanh chóng phát hiện tung tích ba người này.

Hai tên quân sĩ đứng canh đồng thời giơ kèn lệnh trong tay lên, muốn cảnh báo, nhưng An Khả Y, Biên Lăng Hàm và Lâm Tịch lại hành động nhanh hơn bọn hắn.

Ngay lúc hai tên quân sĩ phát hiện có ba người leo lên vách núi, ánh mắt mới chớp động, cả người Biên Lăng Hàm đã ưỡn ra phía trước, mà An Khả Y ở ngay cạnh cũng đưa tay ra nắm chặt cổ áo của nàng. Toàn thân Biên Lăng Hàm được An Khả Y giữ chặt, treo lơ lửng nửa người giữa không trung, nhưng ngay nháy mắt đấy nàng đã rất ổn định kéo trường cung màu bạc, bắn một cây tên về phía lầu canh gác.

Khi bắn ra, cây tên màu bạc này không tạo thành tiếng xé gió quá lớn, cũng không bắn trúng bất kỳ tên quân sĩ nào trong lầu canh gác đấy, chẳng qua bắn vào một cây cột ngay trên lầu. Khoảng một tức sau, có một làn sương nhạt từ ngay đầu cây tên khuếch tán ra ngoài, hai tên quân sĩ đang đứng trên lầu canh gác lập tức bị hóa đá, không thể nhúc nhích được.

Trong lúc Biên Lăng Hàm bắn tên, Lâm Tịch đột nhiên tăng tốc độ mình lên. Hắn ta dường như không sợ hãi sẽ có quân sĩ nào phát hiện mình, cứ thế hai tay nắm chặt hai thanh chủy thủ, nhanh chóng leo lên trên lầu canh gác ở ngay trên đỉnh cách đá. Chỉ trong vòng mười mấy tức, hắn đã hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách xuất sắc.

Hắn không đụng vào bất kỳ tên quân sĩ nào trong lầu canh gác, yên lặng ngồi chồm hổm xuống, từ những khe hỡ trong lầu canh gác mà tĩnh táo quan sát tình hình trong quân doanh.

Cùng lúc đấy, viên tướng lãnh trẻ tuổi đầu đội nón trụ màu hồng đỏ như máu kia không nói thêm lời nào, hắn rất lạnh lùng đưa tay lên, trực tiếp ban lệnh bắn tên.

- Không thể bắn tên!

Tuy nhiên, mấy viên quan đồng cấp ở cạnh đấy lập tức hét to lên, ngăn cản hắn lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.