Tiên Ma Biến

Chương 301: Một vài năng lực người khác không thể học được




Sau khi đê bị vỡ, bùn đất ở bên trong sẽ chảy xuống dưới với tốc độ kinh người, sau đấy lại bị rất nhiều cành khô và nước bùn giữ lại.

Theo dòng nước chảy qua, những gò đất bằng phẳng đang trôi nổi này tựa như di động theo.

Con thú có ba cái đuôi lông đen cảm giác được sự biến động này, chẳng qua nó không biết những gò đất được tạo thành từ những cành cây khô và nước bùn này sẽ trôi đến đâu, nó cũng không biết thứ đang chờ đợi mình là tốt hay xấu.

Lần đầu tiên nó thấy được mặt trời mọc ở vùng đất hoang vu, thấy những mảnh bùn màu đen trôi nổi trên sông tỏa sáng.

Trong lúc mê mang chờ đợi, nó lại thấy mặt trời lặn ở vùng đất hoang vu, bóng đêm dần bao phủ.

Bóng đêm dài đăng đẳng đi qua, nó lại thấy được bầu trời tỏa sáng, nó đã hiểu được điều gì đấy, nhưng nó cũng bắt đầu cảm thấy đói bụng và mỏi mệt.

...

Lâm Tịch lại ép những dược thảo tìm thấy thành chất dịch, sau đấy nhỏ vào miệng Trì Tiểu Dạ. Tiếp đó, hắn tiếp tục đi dọc theo lòng sông khổng lồ để tiến tới phía trước.

Thượng du đúng là rất xa.

Hắn đã đi dọc theo lòng sông này hết một ngày và buổi đêm, nhưng vẫn chưa nhìn thấy được điểm dừng cuối cùng.

Bởi vì lo lắng vết thương trên người Trì Tiểu Dạ không thể cầm cự nổi khi tới thượng du con sông này, nên Lâm Tịch đi rất nhanh. Hắn gần như chỉ nghỉ ngơi được mười mấy phút khi có một đợt hồng thủy khác ập đến, đó cũng là lúc hắn minh tưởng tu hành bổ sung hồn lực.

Đợi đến lúc hồng thủy màu đen và những cơn lốc xoáy ẩm ướt khủng khiếp có thể khiến thể lực con người tiêu hao nhanh chóng đi qua, Lâm Tịch lại lên đường.

Cho nên, có thể nói hiện giờ Lâm Tịch cảm thấy rất đau đớn.

Liên tục chiến đấu và bôn ba trong thời gian dài như vậy, hơn nữa hai ngày vừa rồi lại không có đủ thức ăn, nên Lâm Tịch cảm thấy rất đau nhức, mỗi một bước so với lúc binh thường càng cố sức hơn. Đầu tóc và quần áo hắn đang mặc bị nhiễm bẩn, rách rưới không gì tả nổi, sợ rằng một tên ăn mày ở đế quốc Vân Tần cũng không thể hơn hắn được. Nhưng Lâm Tịch biết đối với người tu hành truy cầu sự lĩnh ngộ, loại ma luyện này chính là cách tu hành tốt nhất.

Khác với những người tu hành xuất thân là các công tử thế gia, luôn được bao bọc không phải chiến dấu nguy hiểm, ngay từ đầu bước chân vào học viện Thanh Loan, Lâm Tịch đã bị tính cách và thân phận của mình mà bị chú ý tới. Sau khi xuất viện, hắn luôn đối mặt với những trận chiến sinh tử thật sự. Trước khi tiến vào vùng đất hoang vu, hắn đã từng bước lĩnh ngộ rất nhiều lý lẽ tu hành. Cho nên, hắn vẫn luôn bình tĩnh, không hề tuyệt vọng, phiền não hay thiếu kiên nhẫn.

Cho nên, tốc độ tiến vào minh tưởng tu hành của hắn ngày càng nhanh hơn.

Ban đầu, trong tình huống tiếng nước chảy như vạn lôi nổ vang, cuồng phong như thiên quân vạn mã đối mặt xông tới, cơn hồng thủy màu đen gào thét chảy ra, hắn cần phải mất đến năm sáu đình mới có thể minh tưởng tu hành. Nhưng qua một đêm nay, thời gian để hắn tiến vào minh tưởng tu hành còn chưa tới hai đình.

Mỗi một lần tu hành, bùn đất màu đen dơ dáy trên người hắn càng lúc càng nhiều, nhưng nội tâm hắn dường như càng lúc càng quang minh hơn, cách cảnh giới Đại hồn sư càng lúc càng gần.

Tu vi tăng lên, nhưng điều khiến hắn phải buồn rầu chính là không biết khi nào mình mới có thể chạm vào cánh cửa Đại hồn sư, mặc dù khoảng cách giữa hắn và cánh cửa đó càng lúc càng gần hơn...Ngay hôm nay? Ngày mai? Hay khi nào?...hắn không thể nào biết được.

- Đại hồn sư à Đại hồn sư, chừng nào ngươi mới đến đây?

- Thượng du à thượng du, rốt cuộc khi nào mới đến nơi đây?

- Cao Á Nam à Cao Á Nam, rốt cuộc ngươi đang làm gì đấy?

- Trì Tiểu Dạ à Trì Tiểu Dạ, có rất nhiều người đang chờ cô cứu mạng...cô không thể chết được.

Lâm Tịch vừa cố gắng chịu đựng cơn đau nhức trong cơ thể để đi tới phía trước, vừa bắt đầu lẩm bẩm.

- Ta sẽ không chết, ta sẽ cố gắng chịu đựng.

Ngay lúc này, đột nhiên có một âm thanh suy yếu từ sau lưng Lâm Tịch vang lên.

Lâm Tịch chợt giật mình.

- Cô tỉnh rồi?

Hắn xoay đầu thật nhanh, thấy Trì Tiểu Dạ mình đang cõng trên lưng đang trợn tròn mắt, vô lực nhìn hắn.

- Dược thảo của ngươi coi như hiệu quả rồi.

Trì Tiểu Dạ cố gắng nuốt xuống, dường như muốn xua tan đi vị đắng trong miệng.

Lâm Tịch nhất thời hơi khổ sở, nói:

- Cô tỉnh lúc nào vậy?

Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch nói:

- Ngay lúc ngươi nói Đại hồn sư à Đại hồn sư.

Sắc mặt Lâm Tịch càng khó coi hơn, nói:

- Sao cô có thể nghe trộm người khác nói như vậy.

- Có lúc ta hôn mê, giống như bị bóng đêm vĩnh hằng bao lấy, không thể động đậy, không thể nói chuyện, nhưng có thể nghe được vài âm thanh, nghe thấy ngươi nói chuyện.

Bởi vì còn suy yếu nên Trì Tiểu Dạ phải dừng lại một hồi, tụ sức lại rồi mới nói tiếp:

- Nếu như cảm giác ta không sai, ngươi nói thượng du à thượng du đến năm sáu lần, Cao Á Nam đến ba bốn lần. Một người tu hành như ngươi mà còn ngượng ngùng như vậy...Cao Á Nam này nhất định là cô gái ngươi thích.

- Đúng vậy.

Giây phút xấu hổ trôi qua, Lâm Tịch cũng không che giấu, hào phóng thừa nhận, nói:

- Nhưng trước tiên chúng ta có thể nói đến vấn đề quan trọng hơn...rốt cuộc cô sao rồi?

- Vẫn chưa hết nóng, cần tiếp tục dùng dược vật, nếu không sẽ chuyển biến xấu.

Trì Tiểu Dạ ừ một tiếng, nhẹ giọng trả lời.

Lâm Tịch gật đầu, không ngừng đi tới phía trước, đồng thời hỏi:

- Ở thượng du có gì vậy? Còn xa lắm không?

Trì Tiểu Dạ không trả lời ngay, ngược lại còn hỏi:

- Ngươi đã đi bao lâu rồi?

- Một ngày một đêm và hơn một canh giờ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Vậy trước mặt trời lặn hôm nay chúng ta sẽ tới đấy.

Trì Tiểu Dạ khẽ rũ đầu xuống, vô lực tựa vào lưng Lâm Tịch, nói chuyện một cách đầy khó khăn và đứt quãng:

- Ban đầu ta có an bài một bộ lạc Huyệt man ở đấy...Bọn họ là một trong những bộ lạc có thể chế tạo thuyền và lái thuyền nhanh nhất, cho dù là người tu hành Vân Tần các ngươi lái thuyền cũng không thể truy đuổi được chúng ta. Bọn họ biết dùng thuyền dẫn chúng ta vượt qua hồ bùn liên miên, sau đó ta sẽ truyền tin ta đã thành công thoát hiểm, để cho tất cả đại đội Huyệt man đang xâm nhập vì cứu ta rút lui về sông ngòi từ tính. Nếu như đại quân Vân Tần còn dám truy sát, chúng ta sẽ ở đấy quyết chiến một trận cuối cùng với đại quân Vân Tần.

Lâm Tịch trầm ngâm nói:

- Sông ngòi từ tính là nơi nào? Ở đâu?

- Ở cuối lòng sông này...tiếp tục đi về hướng đông theo lòng sông sẽ đến hồ bùn liên miên. Không vào hồ bùn, đi vòng về phía nam chính là sông ngòi từ tính.

Trì Tiểu Dạ cúi đầu ho khan vài tiếng, thở dốc giải thích:

- Đó là một ao đầm liên miên không có thực vật, trong đất có lực hút rất mạnh với kim loại, không biết sâu cạn bao nhiêu. Cho dù là người tu hành cấp Thánh sư cũng không thể sử dụng binh khí của mình, trừ khi đó không phải là binh khí kim loại...Nếu không, toàn bộ áo giáp, binh khí ở trong đấy đều không dùng được.

- Nếu nơi đây đúng như cô nói và cũng là nơi để các cô quyết chiến một trận cuối cùng, quân đội Vân Tần nhất định sẽ không tiến sâu, dù sao ưu thế lớn nhất của quân đội Vân Tần chính là hồn binh và quân giới cường đại. Một khi không thể sử dụng được hồn binh và quân giới...cho dù có thể thắng được, quân đội Vân Tần cũng không chịu được hao tổn quá lớn như thế.

Lâm Tịch xoay đầu nhìn Trì Tiểu Dạ, nói:

- Nếu không phải muốn thừa cơ hội đại thắng lần này, xem thử có thể tìm được bí mật gì trên người cô hay không, hoặc là xâm nhập quan sát những khu vực quân đội Vân Tần chưa bao giờ đặt chân đến, quân đội Vân Tần vốn sẽ không vượt qua phạm vi bản đồ quân sự.

Trì Tiểu Dạ nhìn Lâm Tịch nói:

- Vân Tần các ngươi không tiếc trả giá để bắt ta, mà ngươi lại giúp bỏ trốn, từ điểm này để nói, ngươi chính là phản đồ Vân Tần.

Lâm Tịch chân thành nói:

- Ta cũng đang chạy trốn hết sức đây...về việc phản đồ hay không, nếu có thể khiến nhiều người Vân Tần không phải hi sinh vô ích, phản đồ như vậy ta sẽ làm.

Trì Tiểu Dạ trầm mặc một hồi, cuối cùng khó khăn ngẩng đầu lên, nói:

- Có thể chạy được hãy nói.

- Chạy rồi hãy nói.

Lâm Tịch gật đầu. Cuộc nói chuyện hai người hơi kỳ quá, nhưng hai người lại hiểu được ý đối phương.

- À này, lúc cô cảm thấy mình sắp đột phá Đại hồn sư đến chân chính đột phá Đại hồn sư, hồn lực có thể hiển lộ ra ngoài, cần bao nhiêu thời gian?

Lâm Tịch lại chuyển đề tài, hỏi việc tu hành.

Trì Tiểu Dạ suy nghĩ nói:

- Khoảng hơn một tháng.

- Hơn một tháng?

Lâm Tịch nhíu mày.

Trì Tiểu Dạ gật đầu, nói:

- Mặc dù ta dùng hơn một tháng, nhưng ta cảm thấy khí tức của ngươi đã khác so với lúc ta mới gặp ngươi nhiều rồi, tiến cảnh tu vi của ngươi hẳn nhanh hơn ta khi đấy. Cho nên, ta nghĩ ngươi không cần chờ lâu như vậy.

- Thật ra hơn một tháng cũng không lâu lắm.

Lâm Tịch suy nghĩ một hồi, bất giác hỏi:

- Sao cô có thể khống chế rễ cây? Đây là kiểu tu hành gì vậy?

- Đây không phải là chuyện gì để giấu diếm cả...thật ra cũng không có gì thần kỳ.

Trì Tiểu Dạ chậm rãi giải thích:

- Toàn bộ cây cối trên thế gian này, cho dù là cây độc, bên trong cũng có những chất dinh dưỡng có ích cho chúng ta. Giống như nước, bên trong chúng ta cũng có nhiều chất dinh dưỡng mà cây cối rất cần. Có vài người tu hành hồn lực họ tu luyện được rất đặc biệt, đây là chuyện liên quan đến thể chất. Sau vùng đất hoang vu, có vài người tu hành trong chúng ta thể chất hơi lạ, một khi hồn lực càng tăng lên, trong cơ thể sẽ sản sinh ra những nguyên khí đặc biệt, là vật đại bổ đối với cây cối. Những nguyên khí này có thể giúp cây cối sinh trưởng nhanh hơn, cũng có thể giúp người tu hành thông qua chúng để khống chế các thực vật như đang dùng hồn binh. Không chỉ dùng để ứng phó như ta ngày trước, nếu như tu vi cao hơn, nguyên khí trong cơ thể chúng ta sẽ mạnh hơn, thậm chí có thể biến các rễ cây thành lợi kiếm, đâm xuyên thân thể đối phương. Những Thánh sư trong chúng ta, thậm chí có thể đưa hạt giống thực vật vào trong cơ thể đối phương, thậm chí là khiến chúng nảy mầm, làm đối thủ bị thương nặng hơn.

Lâm Tịch nghe rõ, gật đầu:

- Cho nên đây là chuyện liên quan đến thể chất bẩm sinh, không phải người tu hành nào cũng làm được, muốn học cũng không học được.

Trì Tiểu Dạ gật đầu.

- Ở thế gian này, những vùng đất không ai biết, những cường giả không ai hay thật sự quá nhiều.

Lâm Tịch nghĩ đến việc không chỉ có mình có năng lực người khác không có, hắn bất giác nhớ đến những gì vị đại thúc trung niên kia đã nói. Khi nghĩ đến việc một cường giả được ví như thần như Trương viện trưởng còn không dám tự xưng là vô địch thiên hạ, hắn không nhịn được cảm thán trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.