Tiên Ma Biến

Chương 257: Con đường phía trước!




Tất cả người tu hành Vân Tần, Đường Tàng và Đại Mãng đều biết nơi tu hành cường đại nhất của Vân Tần là học viện Thanh Loan. Giống như vậy, mọi người cũng biết nơi tu hành cường đại nhất của Đại Mãng chính là núi Luyện Ngục.

Nhưng câu chuyện Lý Khổ ba năm xem tôm mà Lâm Tịch nói với Hứa Sanh là sự thật.

Những tài liệu nói về Lý Khổ được lưu giữ trong sách vở Đại Mãng và Vân Tần cũng là sự thật.

Mặc dù tất cả người tu hành Đại Mãng đều công nhận núi Luyện Ngục là thánh địa tu hành, mặc dù trong núi Luyện Ngục có rất nhiều ma sư mạnh mẽ, nhưng hầu hết những người tu hành ở Đại Mãng đều biết người tu hành cường đại nhất ở Đại Mãng, lại chính là Lý Khổ rìa đường xuất thân từ Thiên Ma quật.

...

Trước một ngọn núi ở Đại Mãng, có một doanh trại quân đội được dựng lên.

Trong doanh trại, một vị đại tướng vóc người khôi ngô, da mặt thô ráp, trên trán có một vết sẹo dữ tợn, đang trầm ổn như thiết tháp ngồi trên ghế, đích thân dán một quyển văn thư lại.

Ông ta đang ở trong doanh trướng, không thể nào biết rằng ở bên ngoài doanh trại, trên con đường dẫn thẳng tới nơi ông ta đang ngồi, có một nam tử trung niên gầy guộc mặc vải bào cũ, chân mang giày cổ, khuôn mặt vô cùng bình thường, thậm chí còn hơi đần độn, đang chậm rãi đi tới cửa chính doanh trại.

Mái tóc hắn ta được búi lại rất đơn giản, sắc mặt bình tĩnh, nhưng mỗi một bước chân lại tỏ ra rất chấp nhất.

- Lý Khổ đại sư!

- Là Lý Khổ đại sư!

- Mau đi báo cho Công Cẩn tướng quân!

Xung quanh doanh trại có rất nhiều tường đất, có những cây gỗ thô to nhọn hoắc, có vô số quân nhân Đại Mãng cầm thương sắc, còn nam tử trung niên trông vô cùng bình thường, thậm chí hơi đần độn này lại đi tới với hai tay trống không. Nhưng khi nhìn thấy rõ y phục cũng như dung mạo của người này, tên nam tử trung niên tựa như biến thành thần ma, quân lệnh như sơn cùng với sự tỉnh táo và thiết huyết đã được trui rèn trong chiến trận của các quân nhân dường như đã biến mất, từng tiếng thét kinh hãi và thất thần liên tiếp vang lên trong quân doanh.

Rất nhiều quân sĩ cầm thương thủ vệ bất giác hoảng sợ khom mình hành lễ, cả người run rẩy.

Quân sĩ đứng canh gác cũng tự động tránh lui ra.

Vị đại tướng trong quân doanh vừa tự tay dán kín một mật lệnh xong, tuy nhiên, khi nghe được những tiếng kinh hô từ xa truyền đến, ông ta dường như nghe thấy một cái tên đại biểu cho sự chấp nhất và cường đại ở Đại Mãng. Khi nãy, ông ta còn tỏ ra lạnh lẽo như một mũi đao nhọn, nội tâm tràn đầy kích động, nhưng trong nháy mắt, tất cả đã biến thành hoảng sợ, sắc mặt tái hẳn đi.

Các quân sĩ ngoài doanh trại sợ hãi tự động tách ra, không biết vì sao người tu hành cường đại nhất Đại Mãng này lại đột nhiên xuất hiện trong doanh trướng Ngự lâm quân ngoài đế thành Đại Mãng.

Nhưng trong quân lại có người biết nguyên nhân vì sao Lý Khổ đến đây, đồng thời có người cũng muốn thử mình có thể giết nhân vật trong truyền thuyết này hay không.

- Bắn tên!

Một âm thanh ra lệnh thê lương vang lên trong quân doanh.

Vào giờ khắc này, vô số mưa tên thoát khỏi dây cung căng như dây đàn, xé rách không trung, bắn về phía Lý Khổ đang đi tới doanh trại.

Các mũi tên chi chít che khuất bầu trời, trong đó lại có cả mũi tên do cường giả quân đội bắn ra, tạo thành những tiếng rít cực kỳ chói tai ở trên không trung.

Mặc dù hiện giờ có rất nhiều quân sĩ sợ hãi lui bước, nhưng sau khi những mũi tên này được bắn ra, tràng diện đã biến thành một người tu hành đối địch với cả đoàn quân.

Trên đời này, đã có vô số người tu hành bị đại quân giết chết.

Những tiền lệ như vậy đã chứng minh một điều: Thế gian này, sức người là có hạn, cũng sẽ có lúc người tu hành phải ngã xuống.

Nhưng ngày hôm nay, Lý Khổ vẫn chấp nhất đi về phía trước.

Đối diện với làn mưa tên phô thiên cái địa, tựa như một bức tường màu đen khổng lồ từ trên không trung rơi xuống, hắn ta vẫn đi tới trước như cũ, ngay cả hai tay cũng không nhấc lên.

Cây tên rơi xuống, toàn bộ doanh trại đều yên tĩnh, mọi người hoảng sợ đến mức con ngươi thu nhỏ lại, không dám tin tưởng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trên mặt đất quanh người Lý Khổ, vô số cây tên đứng thẳng tựa như cỏ dại, nhưng tất cả đều rơi xuống trước người hắn. Những cây tên có thể bắn tới người hắn lại huyền phù trên không trung xung quanh hắn ta.

Những cây tên này tựa như bị một luồng sức mạnh vô hình trói buộc, không nhúc nhích, cứ thế huyền phù tạo thành hình dạng nửa quả cầu màu đen.

- Bắn tên.

Âm thanh ra lệnh thê lương lại vang lên, tiếp tục có những cây tên rơi xuống.

Nhưng cũng như lần trước, những cây tên có thể bắn tới trước người Lý Khổ đã bị một sức mạnh vô hình chế ngự ngay trên không trung, không thể tiến thêm cũng không thể rơi xuống.

- Bắn tên.

Âm thanh ra lệnh thê lương không ngừng vang lên, những số cây tên bắn ra lại ngày càng ít hơn

Bởi vì theo Lý Khổ đi về phía trước, những cây tên trên mặt đất trước người hắn đã tự động bay lên, hội tụ vào quả cầu trước mặt hắn.

Quả cầu tên này càng lúc càng to hơn, càng lúc càng nhiều tên hơn...trông giống như một vì sao thần thánh lớn hơn thân người hắn đến mấy lần.

Hình ảnh tựa như thần tích này khiến cho những tiễn thủ trong quân doanh không tiếc bắn tên khi nãy cảm thấy sợ hãi, đến nỗi không thể kéo dây cung được nữa.

Lý Khổ không phải là người tu hành bình thường, vô số câu chuyện về hắn đã biến tên hắn thành một truyền kỳ, khiến cho ngay từ lúc bắt đầu khí thế của hắn đã áp đảo đại quân này.

Lý Khổ đi qua cửa doanh trại.

Quả cầu tên màu đen trước người hắn không tiếng động rơi xuống đất, tản ra, nhưng có hai cây tên hoàn hảo lại từ trước người hắn bay vút ra ngoài, giống như hai ánh sao rơi, chia ra bắn vào cổ họng hai gã tướng lãnh trong quân doanh. Sau đó, hai cây tên này lại xuyên phá cổ họng hai tên tướng lãnh, bắn tiếp ra phía sau.

Hai gã tướng lãnh rơi xuống đất, biến thành hai xác chết.

Hai gã tướng lãnh này, một gã khi nãy không ngừng hét lên, ra lệnh quân sĩ bắn tên, mà một gã khác lại cầm trường đao trong tay, đốc thúc mọi người bắn tên.

Có tiếng thét kinh người vang lên.

Có người cố gắng ngăn cản Lý Khổ đi về phía trước, người cố gắng ngăn cản lại bị giết.

Một kỵ sĩ cưỡi chiến mã, toàn thân mặc giáp màu đen chạy tới phía trước, tất cả những kỵ sĩ mặc trọng giáp màu đen nặng nề cũng đồng loạt hành động, tay cầm cự phủ và lá chắn.

Lý Khổ đưa tay ra.

Cũng giống như năm xưa hắn liên tục đưa tay ra trong nhiều năm, chờ con tôm trong khe nước nhảy vào lòng bàn tay mình.

Sau đó, ba kỵ sĩ cưỡi chiến mã xông lên đầu tiên ngã xuống, ở ngay cổ trọng giáp của họ vang lên âm thanh ma sát và bị bẻ gãy rợn người.

Ở ngay khe hỡ giữa mũ và trọng giáp khoác lên người, một vòng máu đỏ tươi thắm phun ra bên ngoài. Ba cái đầu nhẹ bất ngờ bị đánh bay lên cao, thoát khỏi thân thể, bay đến trước người Lý Khổ, sau đó rơi xuống chân hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

Lý Khổ đi qua ba cái đầu này.

Hàng loạt kỵ binh đang đứng đằng trước sợ hãi lui về sau, tiếng giáp sắt va vào nhau liên tiếp vang lên, không có ai dám tiến đến.

Lý Khổ bình tĩnh và tự nhiên đi tới phía trước, tất cả doanh trướng chắn trước mặt hắn đều bị một cơn gió thổi tung lên, đẩy ra hai bên.

Đằng sau, hai bên người hắn, vô số quân sĩ Đại Mãng quỳ sát xuống đất, thân thể run rẩy.

Bọn họ không thể ngờ thế gian này lại có một người tu hành mạnh đến như vậy, bọn họ cũng không thể nghĩ tới người tu hành vốn là một người đần độn, đáng lẽ đã bị Thiên Ma quật vứt bỏ...lại đáng sợ như trong truyền thuyết, giống như một vị thần!

Viên tướng lãnh vóc người khôi ngô, trên trán có vết sẹo dữ tợn đã ra khỏi doanh trướng của mình.

Ông ta mặc một trọng giáp có hình dáng đáng sợ như ma thần.

Bề mặt trọng giáp có màu đen lạnh lẽo, xung quanh đầy những phù văn trông như máu tươi chảy xuôi, tấm áo choàng tưởng chừng như được vô số thanh chủy thủ màu đen liên tiếp tạo thành hơi bay theo gió, lấp lánh ánh sáng lạnh khiến lòng người khiếp sợ.

Khí tức bàng bạc đáng sợ lưu chuyển xung quanh người hắn, tạo thành từng vòng lốc xoáy màu đen.

Doanh trướng lớn đằng sau ông ta không ngừng bay phất phới, cuối cùng không thể chịu nổi luồng sức mạnh này, ầm ầm sụp đổ.

Thấy Lý Khổ vẫn chấp nhất đi tới trước mặt mình, viên đại tướng trông như ma thần này bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời, thở dài một cái.

Ông ta cúi thấp đầu, nhìn Lý Khổ đang đi tới, không cam lòng nói:

- Hiện giờ trong doanh trại của ta có hai trăm bộ trọng giáp "dạ kiêu", mười lăm bộ "dạ ma"...ngươi cố ý vận chuyển hồn lực mạnh như vậy, hồn lực sẽ tiêu hao rất nhanh. Nếu như những người tu hành ở đây cùng nhau mặc giáp vào và chiến đấu, cho dù ngươi có thể đi tới trước mặt ta, ngươi cũng chưa chắc là đối thủ của ta.

- Công Cẩn Chiến Vương...ngươi đang nói bậy.

Lý Khổ ngừng lại, thật tình lắc đầu, nói:

- Ta biết bọn họ không dám, nên ta mới phải làm như vậy.

- Ta không ngăn cản được các ngươi, nhưng các ngươi có thể ngăn cản được thiên hạ sao?

Viên tướng lãnh trông như ma thần nhìn Lý Khổ, bình tĩnh nói:

- Hoàng thượng anh minh cả đời, đến già lại quyết định sai lầm...nếu như người vào ngôi vị hoàng đế lại tùy ý xác định như vậy, hỏi thử ở thế gian này còn có ai kính sợ hoàng thượng? Đại Mãng tất nhiên sẽ không an bình.

- Chỉ là chuyện giữa người với người, làm gì có chuyện không thể? Ở thế gian này, điều duy nhất khiến người khác phải kính sợ không phải là sức mạnh sao? Hay là còn có thứ gì khác?

Lý Khổ hơi ngạc nhiên nhìn viên tướng lãnh. Cách suy nghĩ và lý do khởi binh tạo phản của đối phương khiến Lý Khổ khó hiểu, mà hắn cũng không muốn hiểu làm gì, việc hắn cần phải làm bây giờ chính là hoàn thành ủy thác người kia đã giao phó cho hắn.

Cho nên, sau khi nói ra một câu khó hiểu như vậy, Lý Khổ lại đưa tay lên, chỉ về viên tướng lãnh trước mặt mình.

Viên tướng lãnh kia quát to một tiếng, trường đao đang được cầm chặt trong tay đột ngột chém mạnh tới phía trước, như muốn xé rách không khí ra, mạnh mẽ chém tới đầu Lý Khổ.

Lý Khổ đưa tay ra ngoài, vỗ vào lưỡi đao.

Sau đó, có vô số ánh sáng từ trong cơ thể Lý Khổ bắn ra ngoài, mang theo khí tức kinh khủng khó tưởng tượng được, hội tụ ngay tay hắn.

Cự đao dừng ngay trên không trung.

Bề mặt đao xuất hiện những vết nứt thấy rõ, không những vậy, bộ trọng giáp màu đen viên tướng lãnh đang mặc cũng vang lên những tiếng nứt vỡ.

Tiếp theo, cự đao lập tức vỡ nát, trọng giáp bỗng nhiên nát bấy, toàn bộ thân thể viên tướng lãnh này ầm ầm vỡ vụn, biến thành một khối thịt vụn trên mặt đất.

...

...

Ngay lúc Lý Khổ hoàn thành chuyện hắn muốn hoàn thành, sau đó xoay người rời khỏi doanh trại, tại một nơi nào đó ở Vân Tần, một viên tướng lãnh Vân Tần vừa lúc trở về tiểu viện của mình.

Đây là một nam tử có khuôn mặt kiên nghị, hai làn tóc mai đã ngả sang màu trắng. Sau khi về nhà, ông ta tự tay băm thịt nấu canh, hầu hạ mẫu thân có mái tóc đã trắng xóa dùng cơm, tiếp đó lại nấu một chậu nước ấm, quỳ xuống trước mặt mẫu thân đã già, rửa chân cho bà.

Ông ta không nói gì, lẳng lặng dùng đôi tay thô ráp giúp mẫu thân rửa chân, tựa như hồi hắn còn nhỏ yếu ớt, mẫu thân ông ta cũng thường xuyên lấy nước nóng xoa bóp chân cho ông ta

Nhưng mẫu thân đã già yếu này lại biết chuyện này có ý nghĩa thế nào.

Bà vuốt nhẹ mái tóc của con mình, ôn hòa hỏi:

- Lần này phải đi đâu?

Viên tướng lãnh nói:

- Phía tây!

Mẫu thân già yếu với mái tóc đã trắng xóa lập tức biết con mình đang nghĩ gì, bà vỗ vỗ lưng ông ta, nói:

- Không cần phải nhớ nhung gì cả...con người cuối cùng phải đối mặt với sinh lão bệnh tử, có được nhi tử như con, đó đã là điều may mắn mẫu thân tu được ở kiếp trước.

...

- Trương Bình? Sao ngươi lại tới đây?

Tần Tích Nguyệt mặc quan phục vừa từ trong phòng đi ra, khi nhìn thấy có một thiếu niên mặc quan phục Công ti đang đứng cạnh một con ngựa nhìn mình mỉm cười, nàng lập tức ngẩn người. Ngay sau đó, nàng nhất thời vui mừng lên tiếng, bước nhanh nghênh đón.

- Vừa lúc áp tải một nhóm bách luyện cương tới đây, ta đoán nguoi cũng đang ở Công ti, nên đến gặp.

Trương Bình giải thích với Tần Tích Nguyệt.

- Vận chuyển nhiều bách luyện cương như vậy, chiến sự phía đông ắt rất căng thẳng.

Tần Tích Nguyệt nhìn tên đệ tử khoa Thiên Công mình đã quen biết qua Lâm Tịch, hỏi:

- Ngươi phải ở đây mấy ngày?

- Ngày mai sẽ đi.

Trương Bình trầm giọng nói:

- Trên đường tới đây, ta nghe được tin Lâm Tịch lên chức, phải điều chuyển tới biên quân Long Xà, hơn nữa....

Nói đến chỗ này, Trương Bình lại im lặng, không biết nên nói thế nào.

Tần Tích Nguyệt lập tức chế giễu, vừa cười lạnh vừa nói:

- Hơn nữa, có tin đồn rằng bởi vì chuyện của ta với Hứa gia, nên Lâm Tịch mới bị điều đi, phải như thế không? Lâm Tịch bị điều đến biên quân Long Xà là sự thật, còn chuyện Hứa gia có hành động gì hay không ta lại không biết. Điều duy nhất có thể chắn chắn đây không phải là cách để tán thưởng chiến công và năng lực của hắn.

Trương Bình trầm mặc một hồi, lo lắng nói:

- Đáng tiếc ta không giúp được gì, hiện giờ chiến sự ở biên quân Long Xà thật nguy hiểm. Mà có không ít người đang chú ý đến hắn...

- Ta tin tưởng hắn.

Tần Tích Nguyệt lắc đầu, nói:

- Con người hắn rất thú vị...có lúc rất lưu manh, cũng như lần trước vậy, ai ai cũng coi thường hắn, nhưng hắn lại không quan tâm. Hơn nữa, những thứ chúng ta luôn chú ý tới hắn lại không để ý gì mấy. Ta cảm thấy hắn là người nếu biết mình không ứng phó được, vậy cho dù bị chỉ vào xương sống nói là đồ nhát gan, đào ngũ, hắn cũng sẽ không đi. Trong trường hợp này, có lẽ hắn sẽ lựa chọn từ quan.

- Cho nên, chỉ khi nào tự nguyện, hắn mới tới đó...không có ai có thể lấy một vật hay điều gì đấy để trói buộc hắn.

Tần Tích Nguyệt nhìn về phía đông xa xôi, nói:

- Ngoài ra, học viện sẽ không để chúng ta phải chịu chết, cho nên, ta cảm thấy cho dù đối thủ của hắn là ai....hắn nhất định sẽ không thua.

Trương Bình ngơ ngác nhìn Tần Tích Nguyệt, hắn không ngờ Tần Tích Nguyệt lại tin tưởng Lâm Tịch như vậy. Tuy nhiên, hắn bất chợt cảm thấy mình nhìn một người con gái như vậy là rất vô phép, nên lập tức cúi đầu xuống, chuyển sang nhìn hướng khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.