Tiên Ma Biến

Chương 147: Tiêu Minh Hiên "học tập" Lâm Tịch




Từ trong phòng mình Cao Á Nam nhìn ra ngoài.

Tuy nói lầu tân sinh khoa Ngự Dược không được xây dựng sát vách núi như lầu tân sinh khoa Chỉ Qua, nhưng bởi vì vách núi rất cao, nên từ vị trí này nàng nhìn xuống vẫn có thể nhìn thấy rõ quang cảnh bên dưới. Khi Lâm Tịch là người đầu tiên xuất hiện, nàng đã nhìn thấy, nhưng vì Lâm Tịch đã dặn nàng trước, nên mặc dù hiện giờ bên dưới đã có rất nhiều người, nàng vẫn ở trong phòng chờ.

- Hắn muốn làm gì vậy?

Nàng thấp thỏm nhìn xuống, nhưng ngay lúc này bỗng nhiên có một luồng ánh sáng màu đỏ hiện lên.

- Chuyện gì vậy?

Ban đầu có rất nhiều đệ tử khoa Ngự Dược không phát hiện được dưới sườn núi lầu tân sinh mình đang ở, trong màn đêm tối tăm đấy còn có một người nổi tiếng ở học viện Thanh Loan là Lâm Tịch đang đứng. Nhưng khi ánh lửa hiện lên, mọi người liền chú ý tới nơi này. Thậm chí ngay cả những đệ tử khoa Ngự Dược chưa về lầu tân sinh, đang đi dạo trên các con đường núi quanh đây cũng phát hiện ra điều khác lạ, đồng loạt xoay người nhìn sang.

Các ngọn nến đốt cháy củi khô, ngọn lửa càng lúc càng to hơn.

- A!

Đột nhiên có rất nhiều người bất ngờ hô to lên, nhất là Cao Á Nam đang ở trong phòng mình lầu tân sinh khoa Ngự Dược, nàng nhất thời đưa tay che kín miệng mình, kinh ngạc nhìn quang cảnh bên dưới.

Ngọn lửa đang được đốt lên ở dưới sườn núi tạo thành hình một trái tim khổng lồ, ánh lửa đỏ thắp sáng cả bầu trời, màu sắc chói chan làm lay động lòng người trong bóng đêm lạnh lẽo.

- Là Lâm Tịch bên khoa Chỉ Qua? Ngọn lửa này do hắn đốt sao?

- Sao hắn có thể nghĩ ra như vậy được, trái tim này thật đẹp quá.

- Đúng là rất đẹp...

- Hắn đang bộc bạch tấm lòng mình cho ai sao. So sánh với ngọn lửa này, những bức tranh tuyệt tác hay các bài thơ mỹ miều kia thật không thể so sánh được, sao hắn có thể nghĩ ra trò này hay vậy nhỉ?

Chỉ trong một thời gian ngắn, không ngừng có những tiếng than thở và bàn luận vang lên.

"Rắc!"

Trong một căn phòng ở lầu tân sinh khoa Ngự Dược, một tiếng động nhỏ vang lên. Liễu Tử Vũ tức giận quăng vỡ một chén trà, sắc mặt xanh mét.

Trên sườn núi, mắt nhìn ngọn lửa hình dạng trái tim trước mặt mình, Lâm Tịch đồng thời ngửa đầu lên trời, hơi đắc ý cười cười. Hiện giờ hắn không nhìn thấy vẻ mặt Cao Á Nam, cũng như không chứng kiến phản ứng của Liễu Tử Vũ, nhưng hắn lại nghe được những âm thanh than thở và lời bàn ra tiếng vào ở trên sườn núi xung quanh.

Khoảng cách giữa hắn và những người kia rất xa, nhưng hắn vẫn có thể nghe được những âm thanh đấy...điều này chứng minh điều gì? Thế giới bảo thủ này thật không biết lãng mạn là gì.

- Ngay cả TV cũng chưa xem qua bao giờ, các ngươi còn dám nói ta là nhà quê sao...Ta chỉ cần dùng vài chiêu đã khiến các ngươi kinh ngạc rồi.

Lâm Tịch ưỡn bụng nhỏ, bĩu môi một cái rồi thầm nói câu trên. Nhưng hắn bất giác nghĩ đến một việc, có khi mình cố gắng giải thích thì sợ rằng mấy người Liễu Tử Vũ kia cũng không hiểu được TV là cái gì đâu, vừa nghĩ như vậy hắn liền lắc đầu, cười cười một mình.

- Con bà nó chứ...đúng là độc ác mà, ngay cả trò này mà cũng nghĩ được à.

Ở bên cạnh, ngay cả người ban đầu nói đến đây để "xem một chút" là Mộ Sơn Tử cũng trợn mắt hốc mồm nhìn ngọn lửa hình trái tim trước mặt mình. Hiện giờ hắn chỉ cảm thấy nếu so với ngọn lửa này, mấy tên nhã sĩ gì gì đó luôn tự cho mình là thanh cao ở kinh thành đúng là cặn bã.

...

Trong bóng đêm, trên đỉnh một tòa đại điện rộng lớn cách lầu tân sinh khoa Ngự Dược không xa lắm, hai người Hạ phó viện trưởng và Tiêu Minh Hiên đang đứng đấy, mắt nhìn ngọn lửa do Lâm Tịch đốt lên.

Đứng bên cạnh một Hạ phó viện trưởng vóc người gầy nhom và già lão, trông Tiêu Minh Hiên đúng là rất mập.

Nếu lúc này có người nhìn thấy lão và Hạ phó viện trưởng đang đứng trên đỉnh đại điện này, sợ rằng họ sẽ nghĩ rằng vì sao một người mập như lão lại trèo lên được đại điện này, có khi họ còn lo lắng không biết lão ta có lúc nào bất cẩn mà lăn xuống như một trái banh hay không.

- Lâm Tịch quả nhiên giỏi đấy, chỉ sợ ngọn lửa này sẽ sáng mãi trong lòng người nào đó.

Mà ngay lúc này nếu như thật sự có đệ tử học viện nào đang đứng trên đỉnh điện này, rồi nghe thấy câu nói đầy tình cảm này của Hạ phó viện trưởng, sợ rằng bọn họ sẽ ngạc nhiên đến mức không khống chế được thân thể mình, tự động lăn tròn xuống dưới.

Bởi vì không thể nào ngờ được một người như Hạ phó viện trưởng lại khen ngợi Lâm Tịch là rất giỏi.

- Cái này hay thật à?

Tiêu Minh Hiên chăm chú nhìn ngọn lửa hình trái tim đang cháy rực trong bóng đêm, khuôn mặt lão ta bây giờ trông rất lạ, lẩm bẩm tự nói:

- Ta thấy nó không có gì đặc biệt cả.

- Bởi vì lão là con trai, hơn nữa, Lâm Tịch làm trái tim này không phải để cho lão xem.

Hạ phó viện trưởng không nhịn được cười lên, quay đầu nhìn Tiêu Minh Hiên nói.

- Lão là con trai đấy, mà phần lớn thời gian chỉ biết nghiên cứu mấy chồng tài liệu kia thôi, vậy làm sao lão hiểu được tâm ý của mấy tiểu cô nương kia được. Mà thật ra chỉ cần lão lắng nghe âm thanh của mấy tiểu cô nương kia hiện giờ, lão sẽ hiểu ngay.

Tiêu Minh Hiên không nói lời nào, sắc mặt càng lúc càng lạ hơn.

Theo những cơn gió lạnh thổi qua người mình, những âm thanh kinh hô, đầy ngạc nhiên của các nữ đệ tử khoa Ngự Dược càng rõ hơn trong tai lão, không phải là quá khó để cảm nhận được sự ao ước và ham muốn trong đấy.

...

Khương Ngọc Nhi ngây người nhìn ngọn lửa hình trái tim.

Một nữ đệ tử nhát gan khoa Ngự Dược như nàng thường ngày không suy nghĩ quá nhiều, cũng không có tham vọng quá lớn. Ngay cả lần xuất viện tu hành này, nàng chỉ nhận một chức quan bình thường bên phòng thuốc. Khi nhìn thấy ngọn lửa hình trái tim, ý nghĩ duy nhất của nàng là nó quá đẹp, thầm ước sau này cũng có người nào đấy đốt một trái tim như vậy tặng cho mình.

Hoa Tịch Nguyệt cảm thấy Lâm Tịch cũng hơi thông minh, quen biết nhau lâu như vậy rồi, bây giờ nàng mới nhận ra người này hóa ra cũng rất lãng mạn đấy. Nhưng đối với cô gái xuất thân từ một vùng đất cằn cỗi như nàng, ngọn lửa hình trái tim này thật không có gì quá đặc biệt, thích người nào thì cứ nói thẳng, đối phương thích mình là được rồi, tại sao phải phiền phức như vậy.

Khác với hai người trên, Tần Tích Nguyệt xinh đẹp vạn phần và Biên Lăng Hàm trông hơi nhu nhược lại có ý nghĩ rất khác, khi nhìn thấy ngọn lửa này, hai nàng đồng thời khẽ nở nụ cười.

Mặc dù tính cách hai người khác nhau, nhưng cùng là những thiếu nữ đang trưởng thành, nên tâm tính hai người vốn rất thiện lương và trong sáng. Họ đã sớm nhận ra Lâm Tịch có tình cảm với Cao Á Nam, mà hai nàng cũng có tình cảm Lâm Tịch.

Vào lúc này đây, điều duy nhất hai nàng nghĩ tới chính là nếu mối quan hệ này tiếp tục phát triển, sợ rằng không bao lâu nữa hai nàng sẽ có những cảm tình rất đặc biệt đối với Lâm Tịch. Nhưng hiện giờ Lâm Tịch đã thẳng thắn bộc bạch tấm chân tình, các nàng hiểu rằng đây là một điều tốt đối với mình, không những thế, hai nàng đang thầm cảm ơn Lâm Tịch vì đã làm như vậy, đã giúp họ hiểu rằng trái tim Lâm Tịch đã dành trọn cho Cao Á Nam.

Hơn nữa Cao Á Nam cũng là một cô gái rất tốt, nếu như nàng ta hiểu được chân tình của Lâm Tịch...vậy đây đúng là chuyện vui mọi người nên chúc mừng.

Tần Tích Nguyệt biết hiện giờ chắc chắn Cao Á Nam đang nhìn xuống, nên nàng khẽ ngẩng đầu nhìn về hướng phòng Cao Á Nam, phất phất tay lên cao, ý bảo nàng hãy xuống đây chung vui cùng.

Nhưng đây là một thế giới cổ hủ, bất kể là nam hay nữ, ý nghĩ của họ vẫn cổ hủ như vậy. Mà so với các nam đệ tử thì da mặt các nữ đệ tử mỏng hơn rất nhiều, chính Cao Á Nam cũng biết rằng việc Lâm Tịch nắm tay mình là giới hạn cuối cùng rồi, không thể công khai hơn nữa.

- Dù sao cũng không nói tên ta ra...ta cũng không biết ngươi làm trái tim này để tặng ai đâu, trời tối như vậy, có mấy ai nhận ra chứ.

Nhưng sau một hồi do dự, cuối cùng Cao Á Nam lại giậm chân thật mạnh, lẩm bẩm tự nói vài câu rồi hơi đỏ mặt, đẩy cửa bước nhanh ra ngoài.

....

- Lâm Tịch, cái này tặng cho ngươi.

Sau khi mọi người làm quen với nhau, Trương Bình mới lấy đôi tay bảo vệ được làm từ Thiên ô cương ra đưa Lâm Tịch, nói:

- May mắn có Khương Tiếu Y giúp đỡ, chúng ta mới hoàn thành kịp. Mặc dù không phải là hồn binh, nhưng trừ khi là người tu hành lợi hại, các binh khí bình thường khó phá nát nó được.

- Các ngươi đích thân chế tạo à?

Lâm Tịch sợ hãi nhìn đôi tay bảo vệ này. Tuy đã là một người tu hành, nhưng Lâm Tịch biết lỡ như có biến cố bất ngờ xảy ra, đôi tay vẫn là vị trí đầu tiên phản ứng lại, nếu như thân thể không thể xoay chuyển kịp, hầu hết mọi người đều đưa tay lên đỡ lấy. Chính vì nguyên nhân này, rất nhiều người tu hành yêu thích những hồn binh là đôi tay bảo vệ, thậm chí còn coi nó quan trọng hơn áo giáp.

Sau khi nhìn kỹ đôi tay bảo vệ rất tinh xảo trong tay mình, Lâm Tịch nhìn Trương Bình và Khương Tiếu Y, than thở:

- Hai người đúng là rất giỏi, đã chế tạo được binh khí tinh xảo như vậy rồi.

- Đều nhờ ngươi tạo cơ hội.

Trương Bình vỗ vỗ bả vai Lâm Tịch, nhẹ giọng bên tai Lâm Tịch, nói:

- Nếu không ngờ ngươi hỗ trợ, sợ rằng ta khó tiếp xúc được với những phù văn ta rất yêu thích này.

- Trương Bình rất giỏi đấy.

Khương Tiếu Y cũng nhìn Lâm Tịch, nói:

- Lần này khoa Thiên Công chúng ta tổ chức thi bốn môn, hắn đều thi đậu rồi.

Lâm Tịch cũng vỗ vỗ bả vai Trương Bình, thâm ý nói:

- Đó là nhờ ngươi có thiên phú như vậy, thích hợp với khoa Thiên Công.

- Lâm Tịch, trừ ngươi ra, trong những người ở đây còn có một người thi đậu toàn bộ các môn học.

Lúc này, Lý Khai Vân lại mở miệng nói.

- Người nào vậy?

Mọi người nhất thời nhìn lẫn nhau, cuối cùng toàn bộ đồng loạt nhìn Mông Bạch, nói:

- Không phải vậy chứ?

Sau một thời gian học ở khoa Nội Tương học viện Thanh Loan, không biết tên mập này ăn uống như thế nào, nhưng ai ai cũng cảm thấy hắn ta đã mập hơn ban đầu rất nhiều, đồng thời tóc cũng dài hơn trước, may mắn là tên mập này còn biết dùng một cái khăn vải cột tóc lên để giúp mình giống một đệ tử học viện Thanh Loan hơn, thành ra nhìn cũng khá lịch lãm.

Thấy mọi người đang nhìn mình như thể không tin những gì Lý Khai Vân vừa nói, Mông Bạch hơi xấu hổ nói:

- Sao vậy? Ta sợ lão sư trách phạt nên bình thường rất chăm học mà.

Lâm Tịch không nhịn được bật cười lớn. Nghĩ một hồi hắn thấy việc này đúng là không có gì lạ cả, dù sao lúc nhập thí, tư chất tên mập này cũng cao nhất trong mọi người.

- Lâm Tịch, lần này xuất viện tu hành, có phải ngươi chọn làm Đề bộ bên Hình ti ở phía cảng trấn Lộc Lâm không?

Khương Tiếu Y bỗng nhiên hỏi Lâm Tịch.

Lâm Tịch hơi ngạc nhiên nhìn Khương Tiếu Y, gật đầu một cái rồi im lặng, bởi vì hắn biết Khương Tiếu Y sẽ nói tiếp.

- Chúng ta đi chung đường đấy.

Khương Tiếu Y cười cười, vỗ bả vai Lâm Tịch, nói:

- Nói cho ngươi một tin vui nhé, ta chọn Công ti ở trấn Cổ Huệ, làm Giám tạo bên thợ rèn binh khí. Từ chỗ ta qua bên ngươi chỉ mất khoảng một ngày thôi.

- Còn ta nữa.

Biên Lăng Hàm đột nhiên tươi cười, nói:

- Ta chọn làm quan coi ngục ở trấn Hồng Thăng, không chỉ gần với các ngươi mà còn giống Lâm Tịch nữa, cũng do Hình ti quản lý.

Lâm Tịch thầm giật mình, sau đó hắn không nhịn được bật cười lớn, cười đến nỗi mọi người thấy hắn hơi là lạ.

- Biên Lăng Hàm, sao ngươi lại chọn trông coi phạm nhân? Chẳng lẽ ngươi không sợ không quen việc ở đó rồi đòi về à?

- Thật ra ta có một di nương sống ở trấn Hồng Thăng...phụ mẫu ta dặn rằng nếu có thời gian hãy đến thăm di nương.

- Mông Bạch, còn ngươi thì sao? Lần này sẽ đến đâu?

...

Mọi người cùng ngồi xuống, hòa hợp nói chuyện với nhau. Một lát sau, Cao Á Nam đã xuống nhập bọn, chung vui với mọi người. Chỉ có Mộ Sơn Tử tới đây "xem một chút" vẫn ngồi riêng một bên, bộ dáng vênh váo tự đắc, cũng không biết hắn ta đang nghĩ gì.

...

Trên một đỉnh đại điện ở vách núi khác gần đấy, hai người một già một trẻ, người mặc áo khoác màu đen, đang yên lặng đứng trong gió.

Người già chính là Thủ hộ giả học viện - La Hầu Uyên, đứng bên cạnh ông ta là một người cũng có thân phận rất đặc biệt, Thủ dạ giả - Ngải Khí Lan.

Trong hơn một tháng vừa rồi, không biết La Hầu Uyên đã hướng dẫn nàng tu hành như thế nào, nhưng nếu so sánh với lúc mới vào học viện, Ngải Khí Lan hiện giờ đã đen gầy hơn, nhưng trong đêm tối này, đôi mắt nàng lại lộ vẻ rất sáng ngời, dường như bên trong ẩn chứa vinh quang khó nói rõ. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Nhìn nhóm thiếu niên thiếu nữ đang vui vẻ vây quanh ngọn lửa hình trái tim khổng lồ, cười đùa không ngớt, La Hầu Uyên bỗng nghiêng đầu, bình thản nhìn Ngải Khí Lan, nói:

- Thật ra trò có thể tới đấy chung vui với bọn họ, nhưng cuối cùng chỉ có thể đứng đây nhìn. Trò có thấy đau khổ không?

- Lão sư.

Ngải Khí Lan thi lễ với La Hầu Uyên, thấp giọng nói:

- Đau khổ tất nhiên là đau khổ, đệ tử cũng rất muốn tới đấy chung vui với bọn họ. Nhưng nhờ những gì lão sư đã cho đệ tử thấy trong hơn một tháng qua, đệ tử càng tin tưởng lựa chọn của mình là đúng.

La Hầu Uyên yêu thích nhìn nàng, tán thưởng:

- Con người khi sinh ra chính là như thế, chỉ khi nào làm những chuyện đúng với tâm nguyện và không thẹn với thế gian, họ mới thấy nó thật ý nghĩa.

...

Bởi vì đây là đêm cuối cùng ở học viện trước khi rời đi, nên đám người Lâm Tịch hàn huyên rất lâu, bàn đến những chuyện tu hành, nói sang vài chuyện lý thú giữa các hệ, hoặc là chuyện trước khi vào học viện....Sau một thời gian hàn huyên, ngọn lửa hình trái tim đã hơi lụi tàn, nhưng các thiếu niên thiếu nữ này lại không định muốn về, tiếp tục ở lại trò chuyện với nhau giữa đêm sao.

Khi mọi người đã hơi buồn ngủ, thiếu nữ vốn hơi nhát gan Khương Ngọc Nhi bỗng nhiên nhắc tới chuyện Lâm Tịch rất có tài kể chuyện xưa. Mấy người bên cạnh lập tức ồn ào hẳn lên, hối thúc Lâm Tịch hãy kể những chuyện xưa thú vị cho họ nghe.

Nghĩ đến chuyện ngày đó Khương Ngọc Nhi bị giảng viên khoa Ngự Dược quát mắng, phải đến phòng tự tỉnh để kiểm điểm mình, Lâm Tịch bất giác cười một tiếng, trong lòng có ý muốn trêu chọc mọi người, nên hắn bèn hắng giọng một cái, nói:

- Vậy hôm nay ta sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện rùng rợn vào lúc giữa đêm...hãy sẵn sàng lắng nghe nào...

Khi Lâm Tịch bắt đầu tìm một thứ gì đó có thể thay những mặt nạ hình quỷ ma rợn người thường thấy trên TV, nhằm giúp cho câu chuyện mình sắp kể sinh động và ghê sợ hơn, các vị đồng học ngồi đây khi nghe phải sợ giật mình, thì cùng lúc đấy, Tiêu Minh Hiên đang mang theo rất nhiều cây nến, lặng lẽ đi tới một ngọn núi cách hậu sơn học viện Thanh Loan không xa lắm.

Sau một hồi do dự, Tiêu Minh Hiên nhặt rất nhiều củi khô, "học tập" Lâm Tịch sắp nến và củi khô thành hình một trái tim khổng lồ.

Lại do dự một hồi nữa, Tiêu Minh Hiên mới cắn răng, ngẩng đầu lên nhìn về phía ngọn núi, quát to:

- Sở Thanh giảng viên, bà có thấy ngọn lửa này đẹp không?

Sau một thời gian nhưng không có ai hồi âm, ngay lúc Tiêu Minh Hiên thất vọng định xoay người trở về, đột nhiên ông ta hơi hoảng hốt, mở to mắt nhìn về phía trước.

Một phụ nhân mặc áo bào tượng trưng cho giáo sư khoa Nội Tương, trên sống mũi có đeo một cặp kính bằng đồng thau, bỗng nhiên lặng lẽ xuất hiện trước mặt ông ta.

- Bà...sao bà lại khóc?

Điều khiến Tiêu Minh Hiên phải ngẩn ngơ chính là nhìn thấy trên khuôn mặt vị giảng viên trông rất nghiêm túc này có hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má.

- Ông...hãy đến phòng của tôi...chúng ta hãy từ từ nói chuyện.

Nữ giáo sư trung niên khoa Nội Tương này xoay người, nghiêm giọng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.