Tiên Lộ Yên Trần

Chương 97:






TIÊN LỘ YÊN TRẦN

Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 5: Tửu hàm bạt kiếm chước địa ca.
-----o0o-----
Chương 97:Thanh dạ văn địch, mộng tùy tam canh hoa lạc.




"Tuyết Nghi cô nương, không biết vì sao tức giận?"

Thấy Khấu Tuyết Nghi khóc lóc thảm thiết như thế, Tỉnh Ngôn cũng không rảnh tranh cãi với Quỳnh Dung, lo lắng xuất ngôn hỏi.

Chỉ có điều, nghe hỏi thế nhưng Khấu Tuyết Nghi không hề đáp lời, chỉ càng khóc dữ dội, nước mắt tuôn trào kèm theo tiếng nấc nghẹn ngào.

"Vì sao Khấu Tuyết Nghi đột nhiên biến thành bi ai như thế?"

"Đúng rồi, nhất định là vì duyên cớ đó! Ai, làm sao lại quên mất chuyện này!"

Tỉnh Ngôn nghĩ nhanh, cảm thấy bản thân đã đoán được nguyên nhân chân chính của sự việc.

"Xem tình hình thế này, ta phải khuyên một chút mới được".


Lập tức, Tỉnh Ngôn dùng khẩu khí hòa ái nhất, khuyên giải Khấu Tuyết Nghi:

"Tuyết Nghi cô nương, ta biết cô bởi vì gia trung bất hạnh nên rất thống hận yêu vật dị loại, do đó thấy đêm nay ta giảng kinh cho đám sơn thú nghe thì thấy nặng nề, chuyện này cũng là thường tình thôi".

Nói đến chỗ này, Tỉnh Ngôn lại cảm giác má mình nóng rát. Trong lòng cười khổ nhưng vẫn tiếp tục nói:

"Tuy nói chuyện này là thường tình, nhưng theo ta nhận xét, cô nương suy nghĩ như thế, kì thật có chút hơi thiên kiến. Ta thấy, tinh linh tu luyện thành hình ở chốn sơn dã, thật sự làm ác e rằng chỉ là thiểu số".

Cũng không biết liệu có phải tác dụng tâm lý hay không, lúc này Tỉnh Ngôn lén quan sát thần tình của Khấu Tuyết Nghi, thì phát hiện trong đôi mắt đang nhòe nhoẹt nước, đã có chút bình tĩnh lại.

Tức thì, người khuyên giải sĩ khí tâng cao, vội củng cố tinh thần, tiếp tục êm ái khuyên nhủ:

"Chính vì như thế, ta cảm thấy dường như không thể vì chúng ta thấy vài yêu vật tác ác thì cho rằng toàn bộ dị loại tinh linh trên thế gian đều là thứ yêu tà. Cũng giống như, trong loài người chúng ta, thế nào chẳng có kẻ xấu người tốt. Nếu nghĩ như thế, há chẳng phải loài người chúng ta cũng chẳng có người tốt sao?".

Nói đến đây, Tỉnh Ngôn chợt động tâm, nhớ đến lúc Khấu Tuyết Nghi luyện chữ đọc sách hàng ngày, đối với học vấn của y về kinh sử rất là hâm mộ...Nghĩ đến điểm này, thiếu niên liền dẫn điển cố ghi chép trên điển tịch để tăng cường sức thuyết phục cho mình:

"Trong tiên thánh kinh có nói, các vị như Thánh Hoàng, Phục Hi, Nữ Oa, Thần Nông, Hạ Hậu ở thời thượng cổ, không phải là thân rắn mặt người, thì cũng là đầu trâu mũi hổ, tất cả đều chẳng phải người, nhưng đều có đức đại thánh, được vạn dân hậu thế chúng ta ngưỡng mộ. Còn như Hạ Kiệt, Ân Trụ, Lỗ Hoàn, Sở Mục, tuy sinh là người nhưng lại có lòng dạ thú vật. Có thể thấy, việc phân biệt thiện ác chính tà, không thể chỉ căn cứ vào tướng mạo hình hài!"

Nói đến đây, vị thiếu niên thẳng thắn khuyên nhủ vui mừng phát giác, người thiếu nữ vừa khóc như mưa trước mặt mình, hiện tại từ từ ngưng khóc, bình tĩnh lắng nghe, tựa hồ chú tâm suy nghĩ lời của mình, thỉnh thoảng chỉ còn nghe một hai tiếng thút thít.

"Khà...xem ra mấy lời tận gan ruột của ta đã nhanh chóng giải khai nút thắt trong lòng của Khấu cô nương! Hà, ta phải nhân lúc này, tranh thủ tiêu trừ triệt để ức chế trong lòng Khấu cô nương!"

Thiếu niên được sự cổ vũ, quên luôn đau đớn trên mặt, chuẩn bị lấy thí dụ sinh động của bản thân, triệt để xóa bỏ ý nghĩ cố chấp trong đầu Tuyết Nghi. Chỉ nghe Tỉnh Ngôn khẩn thiết nói tiếp:

"Do đó, tuy lần trước ta xém táng thân vào miệng Xà yêu, nhưng không hề vì chuyện đó mà xem toàn bộ tinh linh cầm thú trong núi là kẻ địch, vì vậy tối nay,"

Vừa nói đến chỗ này, vị thiếu niên vốn cho rằng sắp đại công cáo thành kinh ngạc phát hiện, người thiếu nữ đã sắp ngừng khóc, lại đột nhiên khóc lớn lên, hai tay che mặt, quay người lao đi!

"A! Không hay! Chẳng lẽ muốn lao vào vách đá?"

Không ngờ Khấu cô nương dáng vẻ yểu điệu, lực khí lại không yếu, Tỉnh Ngôn trong lúc bất ngờ không kịp kéo, mắt liền thấy Khấu Tuyết Nghi khóc như mưa rào, ở trước mặt mình xoay người lao bắn đi!

Bất quá, khiến thiếu niên cảm thấy khá nhẹ nhõm đó là, Khấu cô nương không hề đâm đầu vào vách đá mà chỉ lao mình chạy vào trong nhà.

Nghe tiếng cửa đóng "Sầm" vang lên, Tỉnh Ngôn cười khổ, trong lòng than thở không thôi:

"Xong rồi, thật là sơ ý! Tự nhiên lại nhắc đến hai chữ "Xà yêu" khiến Khấu cô nương bị kích động tâm tình chi vậy trời..."

"Vốn đã gần thuyết phục được nàng ta...Ai! đều là ta quá đắc ý, quên mất tị húy".

"Thôi được, cứ để nàng ta khóc cho đã, sau này từ từ khuyên giải vậy, tin rằng qua một thời gian nữa, Khấu cô nương nhất định cũng sẽ tiêu giải được u ẩn trong lòng".

Chỉ là, tuy thiếu niên tự an ủi mình như thế, nhưng không khỏi vẫn có chút ủ rũ. Lúc y cúi đầu buồn bã quay người, ánh mắt lơ đãng quét qua bên cạnh, thì bỗng giật nảy mình:

Thì ra cô nhóc tiểu Quỳnh Dung nãy giờ bên cạnh y, hiện tại mắt không chớp chăm chăm nhìn y.

Còn khiến thiếu niên kinh ngạc đó là, trong đôi mắt trong vắt của tiểu nữ oa, lúc này đã ùng ục nước mắt, dưới ánh trăng sáng, đứng ở đó bắt đầu khụt khịt.

"Ai, Quỳnh Dung muội muội à, sao lại bắt chước Tuyết Nghi tỷ tỷ thế?"

Dường như bao nhiêu phiền phức đều ùn ùn kéo đến tối nay. Tức thì, vị Tứ Hải đường chủ vốn phóng khoáng, lúc này cũng cảm thấy đầu đau như búa bổ!

Ngay khi Tỉnh Ngôn đầu óc choáng váng nhìn tiểu nữ oa nước mắt bắt đầu ràn rụa, không kịp để y có phản ứng, đã thấy Quỳnh Dung lủi đầu qua, tay đập đập vào người thiếu niên, gương mặt chùi loạn lên áo y. Vừa vùi đầu vừa nghẹn ngào nói:

"Hu hu hu...Thì ra ca ca đúng là không có ghét bỏ muội!"

"..."

Nghe lời này của Quỳnh Dung, Tỉnh Ngôn quả thật có chút dở khóc dở cười. Không ngờ tiểu nha đầu tâm địa thuần lương này, trong lòng lại chất chứa tâm sự như thế.

Xem ra, một phen khuyên giải vừa rồi nhằm vào Khấu Tuyết Nghi, lại vô ý giải được tâm sự "Mình là yêu quái" của tiểu nha đầu.

"Hà! Xem ra một phen khổ tâm vừa rồi, cũng không hoàn toàn uổng phí!"

Lập tức, thiếu niên cảm thấy có được vài phần an ủi.

"Quỳnh Dung à, ca ca trước giờ chưa từng ghét bỏ muội! Khặc khặc, ta nói muội nghe, muội định dùng nước mắt giặt đồ cho ca ca à?"

Nghe thiếu niên chọc cười, cô nhóc đang vùi đầu vào áo y, tức thì ngưng tiếng khóc, sau đó rời khỏi người ca ca.

Hiện tại Quỳnh Dung tiểu cô nương này, đã hết khóc nhe răng cười khì, bẽn lẽn nói:

"Hihi...ca ca à, ngày mai chắc Tuyết Nghi tỷ tỷ không giặt y phục dùm ca ca đâu, để Quỳnh Dung giặt dùm huynh cho!"

"..."

Nhắc đến hai chữ "Tuyết Nghi", Tỉnh Ngôn liền có chút chán nản.

Còn tiểu nữ oa Quỳnh Dung, lại không biết cách nhìn sắc mặt mà nói chuyện, cứ nghĩ sao nói vậy. Lúc này trấn định tâm thần, tiểu nữ hài này lại nhớ đến nghi vấn ban đầu, liền lên tiếng hỏi:

"Ca ca, huynh sao lại khinh bạc Tuyết Nghi tỷ tỷ vậy?"

"...Ta không có!"

"Hì...Ca ca còn nói như thế!"

Xem ra tiểu nữ hài này đúng là không biết nói chuyện, Tỉnh Ngôn cảm thấy càng phiền muộn.

Bất quá, tựa hồ nghĩ đến gì đấy, thiếu niên liền có chút nghi vấn hỏi:

"Muội muội à, muội biết thế nào là khinh bạc không?"

Lời này vừa xuất, thì tựa hồ đã đâm trúng chỗ bức xúc của Quỳnh Dung, liền đó tiểu cô nương căm phẫn nói:

"Nói đến là thấy tức, ca ca không biết, mỗi lần có người khinh bạc, đến khi muội đuổi đến, thì đều cợt nhả cho qua. Hỏi bọn chúng vì sao khinh bạc thì đều không chịu nói muội nghe! Thật là tức chết mà!"

"Ha ha, vậy sao?"

Nhìn bộ dạng căm phẫn dâng trào của tiểu thiếu nữ, Tỉnh Ngôn cười thầm:

Nhìn bộ dạng trẻ con của muội, người ta đương nhiên không nói muội biết!

Ngay lúc cười thầm, thì thình lình nghe được giọng nói tràn đầy hi vọng của tiểu nữ hài vang lên bên tai:


"Ca ca, xem ra huynh biết khinh bạc là thế nào, huynh nói cho muội biết đi!"

"Khặc khặc!"

Lời này của tiểu Quỳnh Dung vừa xuất, thiếu niên hệt như đang uống nước mà bị sặc!

Nhìn thần sắc đầy mong đợi trên gương mặt nhỏ nhắn của cô nhóc, Tỉnh Ngôn nghiêm mặt lại, thể hiện uy nghiêm của một vị ca ca:

"Quỳnh Dung muội muội, muội còn nhỏ. Chuyện khinh bạc này, tiểu hài tử không nên biết đến!"

"...Ca ca, Quỳnh Dung không phải là tiểu hài tử..."

Cô nhóc tuy lên tiếng kháng nghị, nhưng rõ ràng lời không thuyết phục.

"Được rồi, được rồi, thời gian không còn sớm nữa, Quỳnh Dung muội đến giờ đi ngủ rồi".

Tỉnh Ngôn cảm thấy không nên nói tiếp chuyện này với Quỳnh Dung, liền đuổi tiểu nha đầu vào nhà đi ngủ.

"Thôi được, thế nhưng khi Quỳnh Dung lớn, ca ca phải nhớ nói cho muội biết thế nào là khinh bạc nha!"

"Được, được".

"Còn có Phòng trung thuật nữa!"

"...Quỳnh Dung à, xem ra trí nhớ của muội rất tốt. Ngày mai ta phải dạy cho muội nhiều chữ hơn mới được".

Ngay khi Tỉnh Ngôn đưa mắt tiễn tiểu oa nhi Quỳnh Dung vào nhà, thì thấy cô nhóc lúc đến cửa đột nhiên dừng lại, quay đầu nhoẻn miệng cười với y, nghiêm túc nói:

"Ca ca, huynh không nên khinh bạc Tuyết Nghi tỷ tỷ nữa, tỷ ấy không thích thế. Đợi Quỳnh Dung lớn lên, ca ca cứ đến khinh bạc. Quỳnh Dung cùng lắm chỉ giả bộ đánh ca ca một cái nhẹ thôi".

Nói xong câu này, tiểu nữ oa hệt như đã nói hết tâm tư, đẩy cửa vào nhà đi ngủ.

"Đa tạ Quỳnh Dung muội, đợi muội lớn hãy nói".

Nghe tiểu Quỳnh Dung nói thế, thiếu niên tối nay đầu óc choáng váng, bất giác buột miệng nói theo như thế.

...

Phút chốc, trong không gian trước nhà bỗng lãng đãng một thanh âm vô cùng phiền muộn:

"Ta, ta rốt cuộc đã khinh bạc ai?"

Trên Thiên điểu nhai, dưới ánh trăng sáng, đang có một thiếu niên mặt đầy bi phẫn, đứng ở đó ngửa mặt cười dài...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.