Tiên Lộ Yên Trần

Chương 9:






TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
-----o0o-----
Chương 9: Lãng tĩnh phong điềm, binh tiêu qua đảo (1)




Màn đêm đen kịt bao trùm Bà Dương huyện thành. Cư dân của tiểu thành luôn có tập quán đi ngủ sớm, lúc này trên nhai đạo đã tẩy sạch phồn hoa ban ngày, biến thành trống lốc lạnh lẽo. Lá vàng ở lề đầu đường, tựa hồ không chịu nổi buốt giá của đêm thu, xoay xoay rơi xuống trong làn gió nhẹ. Xa xa thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng chó tru, càng thể hiện sự tĩnh lặng đặc biệt của Bà Dương thành trong đêm thu.

Trăng lạnh im lìm, sắc đêm mờ mịt.

Chỉ bất quá, hệt như trâu bò nhai mẫu đơn, đối diện đêm thu lãng mạn bâng khuâng, lại có người có mắt như không. Chỉ thấy chỗ góc rẽ khu rừng phía tây con đường, đang có hai thân ảnh lén lén lút lút, dưới sự che chắn của đêm đen, lo lắng bất an chờ đợi người bị hại về nhà.

Hai tiểu tặc này, chính là Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh. Hai người họ vừa ở trên Bà Dương Hồ diễn một màn kịch “Bắt thả Tào”, hóa trang còn chưa kịp tháo gỡ, đã vội chạy đến con đường mà Lữ huyện gia về nhà nhất định sẽ qua, chuẩn bị giở trò cũ. Tên tặc đa tình giọng nói thô lỗ vừa rồi ở trên con thuyền mui đen, chính là Trương Tỉnh Ngôn; vị “hiền đệ” trong miệng y, thì là tiểu cô nương Cứ Doanh gắng gương đóng vai phụ.

Vừa rồi xử lý tên Trần Khôi miệng cọp gan thỏ đó, theo lý thuyết thì lần này phải là quen việc dễ làm. Chỉ là hoàn cảnh gây án lần này đổi lại ở con đường huyện thành, phải đề phòng hộ gia đình gần đó và người đi đường, không thể so với Bà Dương Hồ xa xôi vắng người có thể phóng tay mà làm. Vì thế hai người so với trước kia càng thêm khẩn trương.

“Lữ lão nhân này sao còn chưa đến? Không phải hôm nay đã chuẩn bị cả đêm ở “Thủy hồ văn xã” sao?”

Tỉnh Ngôn nhìn Cứ Doang trong gió thu bắt đầu có chút co ro, không khỏi thầm lo lắng, lòng nghĩ tiếp tục như thế, ngươi chờ chưa đến, bệnh đã đến đây trước rồi. Bất quá chắc không thể xúi quẩy như thế, bởi vì căn cứ tin tức bản thân thu được, Lữ lão nhân đó cho dù không tình nguyện, cũng tuyệt không dám cả đêm không về nhà. Tỉnh Ngôn không ngừng cổ động cho chính mình, đồng thời bảo Cứ Doanh đến góc đường tránh gió.


Ngay khi hai vị nghĩa sĩ trên đường gặp bất bình này chờ đợi có chút hoảng sợ thì cuối cùng, trong sự mong đợi của mọi người, một vai chính khác đã xuất hiện trong vở kịch, Bà Dương huyện chủ Lữ Sùng Hoàng Lữ lão gia, bước chân thong thả ung dung, từ phía lề kia đường lắc lư đi đến.

Tỉnh Ngôn ra hiệu cho Cứ Doanh, cùng ẩn vào trong màn đêm hắc ám.

Tiếp tục tao ngộ của Lữ lão gia, lão cũng lòng trung sáng rỡ giống như tên thuộc hạ của mình, chỉ là tình tiết hơi có khác nhau. Lữ lão gia đang bị nhét một cục vải bố trong miệng, không thể kêu gào, mơ mơ hồ hồ bị túm đến một chỗ vắng vẻ.

Chỉ bất quá Lữ lão nhân chắc may mắn hơn đó là, tặc nhân đảm nhiệm chủ lực nhận thức được rất rõ, bản thân còn chưa thể khống chế lực đạo tốt, nhìn xương cốt của Lữ lão gia hệt như cây khô bên đường, lòng nghĩ bản thân tuy có thể “cử nặng như nhẹ”, nhưng chưa đạt cảnh giới “cử nhẹ như nặng”, sợ một quyền đánh ra, Lữ huyện gia này sẽ mất luôn mạng ngay tại chỗ.

Thế là, việc trước giờ không rèn luyện thân thể của Lữ lão huyện gia, lại giúp lão may mắn tránh được nỗi khổ bị ăn đòn. Chỉ bất quá, va chạm thì khó tránh được.

Kỳ thật, hai người tuổi trẻ liều mạng này có chỗ không biết, phía sau Lữ lão đầu không xa, còn có một đầy tớ nhỏ tuổi đi theo. Bởi vì Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh cả hai đều khẩn trương, ánh trăng cũng đã mờ hơn, chỉ chăm chăm nhìn chủ nhân, đối với kẻ hầu nhất thời không có nhận thấy; mà tên người hầu nhỏ tuổi đó, cũng vì chuyện xảy ra đột ngột, bỗng chốc cũng không có phản ứng.

Ngay khi tên tùy tùng đó tỉnh lại muốn tri hô, nhưng đã mềm oặt ngã xuống. Ở vị trí ngay gáy hắn vừa rồi, có một nắm đấm to lớn ngừng ở đó!

Người trẻ tuổi tự cho rằng không có sơ hở, lại không biết vừa rồi sém chút đại nạn lâm đầu!

Tất cả mấy chuyện này hoàn thành rất nhanh như đèn kéo quân; nếu như có người không chú ý nhìn thấy, còn cho rằng người đó vừa rồi đang diễn một kịch đèn chiếu.

Sự tình sau đó, thì đại loại cũng như trên Bà Dương Hồ khi nãy. Lữ lão huyện gia luôn chỉ quen diễn giảng cho người khác, không thể không tiếp thụ một bài thuyết giáo cả đời khó quên. Không có a dua xu nịnh quen thuộc, chỉ đầy rẫy sự châm biếm và dọa dẫm vô pháp vô thiên.

Lần này bọn Tỉnh Ngôn điều chỉnh đối thoại một chút, đem bản thân miêu tả thành tặc khấu kiếm ăn trên Đại cô sơn; còn Tỉnh Ngôn và vị thiếu nữ bán thuốc đó có quan hệ luyến ái, cũng từ cái vụ vừa thay đã yêu, biến hóa nhanh chóng thành thanh mai trúc mã có chỉ phúc vi hôn. Suy cho cùng Lữ lão nhân này không phải là hán tử thô lỗ ngu xuẩn như Trần Khôi, nói bừa một chút là có thể bị lão nhìn ra chỗ sơ hở.

Diễn giảng hồi lâu cuối cùng kết thúc trong mồ hôi lạnh khắp người Lữ huyện gia. Với sự khủng bộ và uy hiếp làm lời kết, hai vị khách không mời mà đến này ném hắn xuống nghênh ngang mà đi.
Vùng vẫy hồi lâu, Lữ huyện gia mới từ trong túi gai rẻ tiền mà Tỉnh Ngôn mất nửa ngày mới mua về, gian nan tự giải thoát chui ra. Mồ hôi lạnh dính trên người, bị gió đêm thu lạnh lẽo thổi đến, tăng thêm sự kinh khủng và dày vò trước giờ chưa có, Lữ lão gia chỉ cảm giác tinh thần và thể xác đều hết sức khó chịu.

Một lúc sau định thần lại, thất tha thất thiểu đi tìm tên hầu của lão, sau khi tỉnh lại thì nâng đỡ lẫn nhau nhắm hướng Lữ phủ lảo đảo mà đi. Tên tùy tùng nhỏ tuổi chưa định thần hồn, không hề biết lão gia của nó vừa rồi đã phát sinh sự cố gì; chỉ thấy thần sắc thất hồn lạc phách đó của lão gia, người trẻ tuổi thông minh liền biết lúc này nên giữ im lặng.

Đường đêm dài đằng đẵng, suốt đường im lặng.

Bề ngoài nhìn như bình tĩnh, nhưng so với tên hầu, Lữ huyện gia đã nghe qua một trận diễn giảng, phong ba lại nổi lên trong lòng. Cuộc đời lão lần đầu phát giác, chủ nhân của một huyện ngông cuồng tự cao tự đại, lúc gặp cường đạo bên đường, thì ra cũng yếu ớt và vô năng như thế. Lại nghĩ những chuyện tác oai tác quái mình từng làm, giống như bị đòn cảnh tỉnh, không kìm được mồ hôi lạnh ào ào túa ra!

Lúc này lão mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra mọi người kính lão sợ lão, đều là vì chức quan và vương pháp đó của bản thân – tuy bản thân thường thường không đem vương pháp ra làm việc, nhưng một khi có kẻ mạnh cũng coi thường cái vương pháp này như lão, bản thân ở dưới thủ đoạn của những cường đạo này, cũng giống như những tiện dân bình thường bị lão khinh khi, bóc lột. Còn bản thân trước đây có thể không kiêng nể gì, mọi việc đều thuận lợi như thế, hoàn toàn là ỷ vào phu nhân là em của Châu phủ, thường thay lão thu thập đống hỗn loạn, bằng không không cần tặc phỉ động thủ, bản thân cũng bị cường hào trên quan trường lật đổ.

Lữ lão huyện gia chịu trận kinh khủng đó, lúc này lại biến thành hết sức tỉnh táo. Thì ra vị thê tử kết tóc ở nhà mà mình thường tôn trọng nhưng không gần gũi đó, mới là người chân chính yêu mình bảo vệ mình. Nghĩ đến chỗ này, Lữ Sùng Hoàng Lữ lão gia không nhịn được càng bước nhanh hơn, đi về phía nhà đang có người đợi lão quay về.

Vừa bước vào phòng, Lữ phu nhân thấy trượng phu nhếch nhác như thế, bất giác kinh hô một tiếng, quên cả trách lão về trễ, vội vàng hỏi lão đã xảy ra chuyện gì. Lữ lão gia lại không trả lời, một tay kéo thê tử, run giọng kêu: “Nương tử!” Lại phát giác nương tử của mình đã lốm đốm tóc bạc, trong lòng càng là trăm cảm xúc lẫn lộn. Chính là:

Thường chịu khổ, tóc mây nhiễm tuyết, mặt phơi sương, nét xuân đi không trở lại.
Tuổi già khó tránh, chỉ sợ mưa phủ gió vùi.
Nhưng chỉ mong vô tổn vô thương, ta với nàng cùng vui vùng buồn…

Một đêm này, bao nhiêu người không ngủ.

Lại nói Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh làm xong hai chuyện phạm pháp đó, chạy như điên về khách sạn, tự cho rằng thần không biết quỷ không hay chuồn vào phòng khách. Đợi đến khi vào trong phòng rồi, hai người cũng bị kinh hãi như Trần trưởng nhóm và Lữ huyện gia, cũng là thần hồn bất định. Đợi một lúc sau định thần lại, hai người lúc này mới phát giác hai chân của mình đều có chút không chịu không chế, không ngừng run rẩy, không nói rõ được đó là vì khẩn trương, nghĩ lại sợ, hưng phấn, hay là cả buổi chiều chạy đi chạy lại khiến cơ chân co rút lại.

“Quay về rồi!”

“Ừ, quay về rồi!”

Thanh âm của hai người đều có chút run rẩy, bất quá đều nhìn thấy sự vui mừng trong mắt của đối phương. Mặc kệ kết quả ngày mai thế nào, cũng coi như đã là nỗ lực cao nhất của bản thân, hơn nữa còn bình yên quay về.

Kỳ thật trong mắt của người lão luyện thành thục, phương pháp bắt giữ thượng quan ép buộc thả người này của Tỉnh Ngôn, thực sự là có thiếu sót cần xem lại, có nhiều chỗ hành động nguy hiểm không thỏa đáng. Nếu như là bọn họ, vô luận thế nào cũng không dám khinh cử vọng động như thế, nhất định sẽ suy nghĩ kéo dài thời gian, quyết không thể hành sự lỗ mãng như thế.

Nhưng chính vì thiếu niên phố chợ Tỉnh Ngôn không biết trời cao đất dày, tiểu cô nương Cứ Doanh đó trước giờ càng không biết sợ gì, còn thấy kế hoạch này của Tỉnh Ngôn không có kẽ hở còn rất thú vị, lại có thể giáo huấn kẻ xấu một chút, liền vội vàng như thiên lôi đi theo Tỉnh Ngôn. Cái gọi là “Nghé con không sợ cọp”, hai nam nữ liều lĩnh nãy nói động thủ là động thủ, lại vô cùng thành thục, trong một đêm đã làm xong chuyện này.

Tuy sự thuận buồm xuôi gió của đêm nay, cùng kế hoạch coi là chu tường của Tỉnh Ngôn, còn có sự tương trợ của cao nhân qua đường, nhưng thực sự khiến người ta không thể không bội phục chính là vận khí và dũng khí của hai người. Rất nhiều lúc chính là như thế, đối với chuyện khó khăn, người càng nắm rõ ngóc nghách, lại càng dễ sợ đầu sợ đuôi không dám hạ thủ, do vậy vĩnh viễn không làm được. Ngược lại, người lỗ mãng không hiểu con đường phía trước gian khổ, người không biết thì không sợ, liều lĩnh nói làm là làm, mặc kệ trong quá trình có thể gặp khó khăn và cản trở gì, cuối cùng lại hoàn thành được sự tình.

Lạc đề một chút, lại nói hai người Tỉnh Ngôn và Cứ Doanh đó, tuy vừa rồi cực khổ làm chuyện không liên quan đến mình như thế, nhưng không có chút buồn ngủ nào. Cứ Doanh không quay về phòng, ở cùng Tỉnh Ngôn hạ thấp giọng nói, líu ríu ôn lại hành động vừa rồi. Hai người trẻ tuổi càng nói càng hưng phấn, kết quả càng không ngủ được.

Thế là, Tỉnh Ngôn chế nhạo thanh âm của Cứ Doanh giả tặc nhân quá hiền hòa, lại trách nàng lâm trận đem đài từ “Ném cho ba ba ăn” đổi thành “Ném cho thần hồ ăn”, chẳng ra gì cả. Cứ Doanh thì cười nhạo Tỉnh Ngôn biểu diễn làm tặc tử đa tình quá mức, cười y tình chân ý thiệt như thế liệu có phải thật sự muốn vợ hay không - - Tỉnh Ngôn bị chọc lúng túng la lớn oan uổng, cực lực biện bạch, cố biện minh mấy lời đó đều là nghe được từ tửu khách của Đạo Hương Lâu.

Hai người trẻ tuổi không biết tư vị lo lắng, cứ đùa giỡn như thế đến khi gà gáy sáng, mới chia tay nghỉ ngơi.
Ngày thứ hai mãi đến lúc mặt trời lên cao, Tỉnh Ngôn lúc đó mới dậy mặc áo rửa mặt, sau đó thì đi xem Cứ Doanh dậy chưa, khi đi trong hành lang lại vừa hay gặp người đánh xe của Cứ Doanh. Người xa phu đó chào Tỉnh Ngôn buổi sáng, sau đó tựa như trong vô ý nhắc đến, cha con người bán thuốc trên Vọng Hồ nhai bị bắt đi hôm qua, đã được thả ra rồi.

Tỉnh Ngôn nghe tin này lập tức hớn hở ra mặt, không kìm được vội đi xem Cứ Doanh dậy chưa, sau đó nói tin này cho nàng nghe. Cứ Doanh nghe được cũng hết sức vui mừng, xem ra hai vở kịch “Bắt thả Tào” đêm qua đã phát huy tác dụng, bôn ba khổ cực cả đêm cũng không uổng phí!

Tạm không nhắc đến hai người trẻ tuổi “một người làm quan cả họ được nhờ”, lại nói Lữ Sùng Hoàng Lữ huyện gia đó, trời vừa sáng liền chạy đến huyện nha, đi vòng quanh trong thư phòng, vắt óc suy nghĩ tìm lý do thế nào để lệnh Trần Khôi thả người. Đúng là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, lại nghe Trần trưởng nhóm cầu kiến ngoài cửa.

“Tên này hôm nay lại đến sớm như thế!”

Bất quá đang muốn tìm hắn, Lữ huyện gia vội quay lại ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ lim, sau đó thì gọi hắn vào.

Lúc này trong lòng Lữ huyện gia đã định chủ ý, tuy nói trước đây Trần trưởng nhóm này bắt được nữ tử nào hơi có nhan sắc, liền giống như miêu nhân thấy được thịt sống không thể buông tha, nhưng lần này vô luận thế nào cũng phải ép hắn thả người, bởi vì lời nói khủng bố của hai tên tặc nhân đêm qua vẫn còn vang bên tai. Nếu như Trần trưởng nhóm này thực không thức thời, cũng chỉ đành lấy chức vị này ép hắn. Chỉ là tốt nhất vẫn không nên làm mất mặt nhau, dẫu sao những chuyện bất lương trước đây của mình, Trần Khôi cũng biết rõ.

Nhìn Trần Khôi đang tiến vào, trong lòng Lữ huyện gia lập tức có kế hoạch, nâng chung trà lên nhấp một ngụm cho thấm giọng, sau đó đằng hắng một tiếng, bắt đầu từ sở trường huyền học của lão, thao thao bất tuyệt, lấy việc cuối cùng ám thị Trần Khôi thả người làm nền.

Đáng tiếc màn biểu diễn đẹp mắt này lại là làm cho người mù xem, không tưởng được Trần Khôi đó cũng trong lòng cũng đang gan bào ruột xé, đúng là lòng nóng như thiêu!.

Sáng sớm chạy qua thỉnh thị lão gia thả người, lại bị Lữ huyện gia xem như đồng đạo ở Thủy hồ văn xã, âm âm dương dương có có không không thao thao thuyết giảng, đến mức Trần trưởng nhóm đầu óc choáng váng. Đang không ngừng vâng vâng dạ dạ phụ họa, Trần Khôi bỗng nhớ đến thủ đoạn độc ác của hai tặc nhân gian hiểm đêm qua, đặc biệt là lời cảnh cáo trước ngọ đúng giờ thả người, lập tức sởn tóc gáy, cũng đành quấy nhiễu Lữ lão gia đang nói đến lúc cao hứng, đợi lão vừa dứt câu liền nói chen vào:
“Lữ huyện gia, tiểu nhân có chuyện gấp bẩm cáo!”

“Hả? Chuyện gì?”

Bị ngắt ngang dàn bài dài dằng dặc tốn công xây dựng, Lữ huyện gia thật không cao hứng, nhưng lúc này cũng không tiện phát tác,cố gắng vui vẻ bảo Trần Khôi từ từ bẩm lên.

“Lữ lão gia, ngài thấy liệu có thể thả hai cha con tiểu nhân bắt lúc trưa hôm qua ra hay không?”


“Phù!”

Nước trà trong miệng Lữ huyện gia phun ra!

Bỗng thấy thần sắc quái dị của lão gia, Trần Khôi cuống quít, vội đem lý do mà mình mất ngủ cả đêm hôm qua mới chuẩn bị được, dùng ngữ khí thành khẩn nhất, khiêm nhường nhất, rủ rỉ nói ra, chứng minh hôm qua mình bắt hai cha con nọ chỉ là một trường hiểu lầm. Trần Khôi trước tiên kiểm điểm việc không làm tròn chức phận nghiêm trọng của mình, cuối cùng lại biểu thị vì chuộc lỗi lầm trong công tác, chủ động yêu cầu khấu trừ lương của mình làm tiền chuộc tội để thả hai cha con nọ, coi như là trừng phạt đối với sự sơ suất cẩu thả của mình.

Lữ huyện gia đè nén xung động muốn ôm hôn Trần trưởng nhóm, dùng ngữ khí hòa hoãn và thân phận huyện chủ, biểu thị sự tán dương đối với thuộc hạ dũng cảm thừa nhận lỗi lầm, hy vọng hắn tốt nhất có thể nhanh chóng sửa đổi lỗi lầm, mau thả hai cha con nọ ra. Còn thấy rằng Trần trưởng nhóm làm việc luôn cần cù, Lữ lão gia trước giờ xử sự công bình, lần này cũng vậy, quyết không thể vì một lỗi nhỏ của Trần trưởng nhóm mà cấn trừ lương của hắn.

Trần trưởng nhóm trước đó nhận thức được chuyện này hết sức gian nan, nhưng không ngờ hôm nay Lữ lão gia này lại nói lời tốt như thế. Thì ra quyết định hao tiền bi tráng của hắn cũng dựa trên tính tham tiền như mạng của Lữ lão quan nhân mà ra, nhưng không tượng được hôm nay không biết thổi thứ gió gì, không phí bao nhiêu miệng lưỡi thì Huyện lão gia này đã thống khoái cho phép thả người. Quả thật nghĩ không ra, Lữ lão huyện gia trước giờ “một cắc cũng không bỏ” này, lại còn có mặt liêm khiết thanh cao như thế.

“Trước giờ mình liệu có hiểu lầm ông ta hay không? Bất kể thế nào, việc chuyển nguy thành an cũng đã thuận gió thuận nước, xem ra nhất định là Bồ tác nghe được lòng thành cầu nguyện của mình, phù hộ bản thân có thể gặp hung hóa hiền. Sau khi làm xong chuyện này, phải nhanh đến Lão gia miếu trả lễ, đem cái đầu heo lớn dâng lên cho Bồ tất như lời khấn đêm qua!”

Trần Khôi Trần trưởng nhóm đang nghĩ ngợi lung tung, Lữ Sùng Hoàng Lữ lão gia cũng thầm kêu may mắn. Không biết thế nào, bình thường làm sao cũng không nhận thấy, hôm nay lão càng nhìn gương mặt bầm dập của Trần trưởng nhóm, càng phát giác rất khả ái.

Úy, mặt mũi bầm dập! Lữ lão huyện gia trước đó tâm thần bấn loạn, mãi đến lúc này mới phát hiện trên gương mặt của thuộc hạ, từng cục từng cục bầm tím, hệt như vừa mở tiệm nhuộm, liền vội thân thiết hỏi thăm vị thuộc hạ trung thành này đã phát sinh chuyện gì.

“Ách, chút thương vặt này, là tiểu nhân đêm qua đi rửa chân, không ngờ trời tối đất trơn, trợt chân té ngã, mặt mũi thành thế này…”

“Này, Trần trưởng nhóm sau này phải chú ý dưới chân”.

“Đa tạ lão gia quan tâm, thuộc hạ sau này nhất định chú ý!”

“Úi!, trên mặt lão gia người…”

Thì ra Trần trưởng nhóm cũng phát giác, trên mặt Lữ lão gia đằng trước, cũng rách mấy đường.

“Cái này…kỳ thật đêm qua ta thấy con mèo nhỏ trong lòng chủ mẫu ngươi kêu gào làm ta bực bội, liền muốn bắt nó ném ra cửa. Nhưng không ngờ ngược lại bị con súc sinh đó cào rách mấy đường!”

“Ồ! Lão gia người sau này cũng phải cẩn thận”.

Hai người này ai nấy đều mang mưu mô, ai cũng không chú ý tâm bệnh trong lời nói của đối phương.

“Lão gia, ngài không có gì phân phó, vậy tiểu nhân xin lui! Đi thả hai cha con kia ra”.

Chính là Trần trưởng nhóm sợ đêm dài lắm mộng, không có lòng lưu lại.

“Mau thả đi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.