Tiên Lộ Yên Trần

Chương 81:






TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 4: Du tiên nhất mộng đáo la phù.
-----o0o-----
Chương 81:Thiên lý khách lai, thảng dương nhất thân nguyệt lộ.




"Ồ?"

Tay mân mê chùm chu quả đỏ tươi còn ẩm hơi sương, Tỉnh Ngôn trong lòng rất kinh ngạc:

"Ai có thể nửa đêm đem chùm chu quả này đến cho ta?"

Nói đến, Tỉnh Ngôn là con cháu thôn hộ bần hàn, từ nhỏ đến lớn sinh sống ở nơi sơn dã, tự nhiên kinh nghiệm chọn dã quả ăn được tích tụ đã nhiều năm, vừa nhìn hình dáng của chùm chu quả này, lại ngửi ngửi mùi thơm của nó, thì biết quả này không chỉ không độc, hơn nữa còn rất ngon.

Vừa cắn trái cây mộng nước ngọt xợt này, trong lòng vừa suy ngẫm:

"Chuyện này thật là kì lạ, nghĩ Trương đường chủ ta, ở trong Thượng Thanh cung La Phù sơn này, ngoại trừ Trần Tử Bình, hình như chưa kết giao được bằng hữu nào. Vị Trần đạo huynh đó, tự nhiên không thể thâm canh bán dạ hái trái dại đến tặng ta!"

"Chẳng lẽ, trước đây ta vô ý cứu được hổ báo dã thú nào đó, hiện tại chính là Cứu vật vật trả ơn..."

Gặp phải chuyện kỳ lạ, Tỉnh Ngôn không nhịn được liên tưởng đến mấy chuyện thần quái chí dị thường xem trước đây.


"Ách...không đúng, nếu như là hổ báo, thì vật đem đến phải là gà núi trĩ rừng mới phải!"

"Chẳng lẽ ta cứu lại là chim muông?Ách...thật là nghĩ không ra. Có lẽ chuyện cách đây quá lâu rồi".

...

"Vẫn không đúng!"

Ngay khi Tỉnh Ngôn ăn xong trái cây, đi đến dòng suối rửa tay, thì đột nhiên lại nghĩ đến giải thích vừa rồi của bản thân, quả thật là miễn cưỡng, chỗ không thông đó là:

"Không thể thế được, ta đến La Phù sơn này còn chưa được một tháng, cũng không thể có điểu thú nào đến báo ơn ta được!"

"A! Chỉ có một điểm có thể khẳng định, đó là hắc ảnh đêm qua ẩn ước trông thấy, hoàn toàn không phải là chim núi nào vô ý bay qua. Tối nay, ta lại lưu ý một chút là được".

Hôm nay, là ngày phải xuống La Phù sơn tuần tra điền sản, Tỉnh Ngôn đến trù phòng trong Hoằng Pháp điện, lấy chút lương khô điểm tâm, rồi lên đường xuống núi.

Thượng Thanh cung La Phù sơn, ở Truyện La huyện dưới núi, có ruộng tốt ngàn khoảnh, đều là điền địa cực tốt. Vị Đường chủ Tứ Hải đường của Thượng Thanh cung này, từ đầu bờ ruộng, thong thả đi gần hết một ngày thì thấm mệt, liền tìm một bóng râm, tựa vào thân cây ngủ gật.

Đợi lúc mặt trời về Tây, Tỉnh Ngôn theo ánh chiều, lại quay về trên Thiên điểu nhai La Phù sơn.

Theo lệ, lúc đêm tối trăng sáng, Tỉnh Ngôn ngồi xếp bằng trên tảng đá, luyện hóa Thái hoa đạo lực của y. Tu luyện đêm nay đặc biệt quan trọng, bởi vì để tìm ra chân diện mục của vị khách không mời mà đến kia, nhất định phải bảo đảmm tinh thần sung mãn!

Thiếu niên cẩn thận, lúc vừa quay về núi, thì đến giường xếp chăn đệm giả làm như có hình người đang ngủ trên đó. Mắt thấy trăng đã đời về Tây, đêm đã quá khuya, Tỉnh Ngôn liền làm động tác giả, ra vẻ quay về phòng ngủ, nhưng khi vừa khép cửa, thì thầm vận ẩn thân chú "Thủy Vô Ngân", trong chớp mắt thân ảnh của thiếu niên đã ẩn mất vô hình!

Tuy hiện tại cửa đã chầm chậm khép lại, nhưng người chủ của căn nhà Tứ Hải đường này, thì dĩ nhiên đang ở bên ngoài.

Nói đến, Tỉnh Ngôn đã trải qua quá trình luyện hóa một thời gian, hiện tại dưới sự phụ trợ của Thái hoa đạo lực ngày càng tinh thuần, mấy pháp thuật mà long nữ Linh Y Nhi dạy cho y, thiếu niên sớm đã sử dụng thuần thục. Có thể nói, hiện tại y đã có thể "Thuật theo tâm động", chỉ cần hơi động niệm thì mấy pháp thuật đó liền theo suy nghĩ mà thi triển, so với việc triệu hoán Thái hoa đạo lực của y, phải nói là nhanh hơn rất nhiều.

Mấy pháp thuật học được từ chỗ Long cung công chúa, tuyệt không phải là dạng đạo pháp đơn giản phổ thông. Hiện tại, thiếu niên đối với mấy pháp thuật này, đã đạt cảnh giới thi triển tùy tâm sở dục, nhanh như chớp mắt. Ở trong mắt những người tu hành bình thường khác, thật đáng xưng là "Kinh thế hãi tục"!

Đương nhiên, Tỉnh Ngôn không biết nhiều về chuyện này, còn cho rằng đó là đương nhiên phải vậy. Hiện tại, y đang ẩn thân dựa vào một gốc cây cổ tùng ở góc Tây nam căn nhà đá, chăm chú quan sát phía trước căn nhà, lúc này vẫn chưa có dị trạng gì.

Khách không mời mà đến đêm trước, không hề để Tỉnh Ngôn phải đợi lâu.

Khi bóng trăng dần về Tây, lặng lẽ chuyển dịch đến giữa trời, thì từ trong rừng tre cạnh con đường đá dưới Thiên điểu nhai, Tỉnh Ngôn thấy rõ ràng, đang có một nhân ảnh, chân tay nhanh nhẹn, nhẹ nhàng đến trên tảng đá bằng phủ ngập ánh trăng bàng bạc.

"Đó là..."

Tuy hiện tại đêm đã rất khuya, nhưng trăng rất sáng. Nhờ ánh trăng trong vắt này, Tỉnh Ngôn thấy rất rõ dáng vẻ của nhân ảnh đó.

Người thiếu niên cuối cùng cũng thấy được kẻ nửa đêm đem quả đến cho mình là ai, chỉ khẽ thở dài một tiếng, thân hình đang ẩn trong không minh, dần dần lộ ra trong ánh trăng loang lổ dưới tán tùng.

Lúc này kẻ nửa đêm tìm đến, đã đi đến trước một con hạc đá, khẽ nhón chân đem một chùm chu quả, muốn treo nó vào mỏ hạc.

"Quỳnh Dung".

Thiếu niên gọi khẽ một tiếng.

"Ai..."

Nữ oa đó theo tiếng bật lời.

Bỗng nghe mấy tiếng "Phịch, phịch", chùm chu quả trong tay nữ oa đang định treo trên mỏ hạc, rớt xuống khoảng đá bằng trước nhà.

Thì ra, kẻ đạp trăng mà đến, không phải ai khác, chính là tiểu nữ oa Quỳnh Dung bịn rịn chia tay trên sơn đạo ở La Dương!

Lúc này, tiểu nữ oa Quỳnh Dung, giống hệt như một con hươu nhỏ đang kinh hãi, quay người định chạy xuống núi. Chỉ là, hơi định thần lại, thấy rõ người đột nhiên kêu đúng tên của mình, chính là vị đại ca ca mà mình tìm đến, thì liền dừng chân lại.

Trăng rất sáng, trên gương mặt còn trẻ con của Quỳnh Dung, hiện đầy nét hốt hoảng. Tiểu nữ oa này giống như đang làm chuyện gì xấu thì bị phát hiện thình lình, khép nép đi đến trước mặt thiếu niên, rụt rè lên tiếng:

"Muội, muội không phải cố ý để huynh nhìn thấy đâu!"

Có lẽ do ánh trăng quá sáng mà Tỉnh Ngôn thấy được hai má vốn phúng phính của Quỳnh Dung, hiện đã gầy đi mấy phần. Còn y phục trên người cô nhóc, cũng hết sức nhếch nhác.

Thấy cô nhóc hoảng sợ, Tỉnh Ngôn trong lòng chua xót, cố gắng tươi nét mặt, nhỏ nhẹ nói:

"Quỳnh Dung muội muội, thật không ngờ muội có thể đến thăm ta! Ca Ca rất cao hứng à!"

"Thật sao? Quỳnh Dung lén đến tìm huynh, ca ca không giận sao?"

"Đương nhiên không tức giận! Cao hứng còn không kịp à..."

Lời này là lời thật. Hiện tại trong lòng Tỉnh Ngôn, giống như vừa trút được một tảng đá vô hình, cảm thấy hết sức thoải mái. Tuy ngày thường thiếu niên tịnh không hề phát hiện, nhưng với sự nhẹ nhàng hiện tại, thì có thể biết, "Tảng đá" này, luôn nặng trình trịch vắt ngang lòng y.

Nghe câu nói của Tỉnh Ngôn, Quỳnh Dung cũng lộ ra vẻ cười chân thật.

Chỉ có điều, tiểu nữ oa đột nhiên như nhớ đến gì, bật hô:

"A! Vừa rồi không cẩn thận, chu quả rơi vỡ hết rồi!"

Thì ra Quỳnh Dung đột nhiên nhớ đến, chùm chu quả không dễ dàng mang đến được cho ca ca, đã rơi hết trên đất, nhất thời hết sức đau lòng.

"Bỏ đi, bên ngoài lạnh lẽo, vào trong nhà hãy nói tiếp!"

Tuy lúc này thời tiết đã cuối xuân đầu hạ, dù đêm đã khuya, nhưng quả thật không thể coi là lạnh. Chỉ là, thấy tiểu nữ hài Quỳnh Dung ngàn dặm tìm mình, hiện trong lòng Tỉnh Ngôn, tràn đầy một sự ấm áp khó tả. Liền đó, thiếu niên nắm lấy hai vai còn ẩm sương đêm của tiểu nữ oa, dắt nó vào trong nhà.

Trong căn nhà đá nhỏ, ánh sáng mờ mờ, ngọn nến phập phù. Trong căn phòng ấm áp nhàn nhạt ánh nến đó, trên hai gò má tựa như ám đầy bụi đường, hiện cũng nhuốm một vầng hồng nhạt.

"Ca ca, huynh thật không trách Quỳnh Dung tự ý đến tìm huynh chứ?"

"Đương nhiên không trách! Sao có thể trách tiểu muội muội khả ái như thế được...đây là lời thật lòng của ca ca đó!"

"Ách, đúng rồi, từ La Dương đến đây cách xa ngàn dặm, Quỳnh Dung muội làm sao tìm đến đây được?"

Hiện tại đã thu xếp ổn thỏa cho tiểu nữ oa, Tỉnh Ngôn cuối cùng cũng đề xuất nghi vấn luôn tồn tại trong lòng.

"Là ca ca nói với muội mà..."

"Ách! Ta nói với muội?"

Tỉnh Ngôn hết sức ngạc nhiên.

"À! Trên người ca ca có mùi vị mà Quỳnh Dung rất thích, rất thân thiết! Muội cứ ngửi nó mà tìm đến đây!"


"..."

Tiểu cô nương Quỳnh Dung này, lời nói có chút rối rít không rõ, nhưng Tỉnh Ngôn nghe cũng hiểu là chuyện thế nào.

Xem ra, Quỳnh Dung này nói cho cùng không phải là con người, có vài chỗ đặc biệt khác với người thường.

"Về sau, đến ngọn núi lớn này, thì có người nói cho ta biết chỗ của ca ca".

"Ai?"

Thiếu niên dâng lòng cảnh giác.

"Là chim hồng đuôi dài xinh đẹp đó..."

"..."

"Gặp được ca ca, biết ca ca không giận, Quỳnh Dung rất an tâm. Muội phải đi rồi".

Nói xong, tiểu nữ oa này liền đứng dậy, điệu bộ như muốn rời đi.

"Út? Muội muội vì sao phải đi? Không ở cùng ca ca sao?"

"Quỳnh Dung rất hiểu chuyện...ở ngọn núi lớn này, Quỳnh Dung thấy rất nhiều đạo sĩ hung ác, kẻ nào cũng muốn bắt yêu quái. Ca ca không gạt muội, nơi này quả thật rất nguy hiểm!"

"Nếu một yêu quái như muội mà ở bên cạnh ca ca, thì mấy đạo sĩ đó, cũng sẽ đối xử không tốt với ca ca!"

"Muội vẫn nấp trong rừng tre đó, sau này mỗi đêm đều đến tặng chu quả cho ca ca ăn!"

...

Nghe lời nói chân thành của cô nhóc, thấy đôi mắt trong veo vô cùng thuần khiết của nó, Tỉnh Ngôn trước giờ vốn là một thiếu niên cương cường, khoáng đạt vô kị, đã chịu đựng qua đủ loại nhục nhã, gian khổ trong phố chợ, sớm đã quên đi khóc là thế nào, nhưng lúc này, lại cảm thấy mũi nghẹn ngào, hai viền mắt, dường như có ngấn nước mờ mờ.

"Ca ca...Quỳnh Dung chọc giận huynh sao?"

Nhìn dáng vẻ của Tỉnh Ngôn, tiểu thiếu nữ kinh hoảng, chân tay luống cuống.

"Không!"

"Ca ca sao lại không vui như thế?"

"Từ hôm nay trở đi, Quỳnh Dung muội sẽ theo bên cạnh ca ca!"

"Ngày mai, ta sẽ tâu với chưởng môn, Tứ Hải đường chủ ta, sẽ thu một đệ tử đầu tiên!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.