Tiên Lộ Yên Trần

Chương 72:






TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 4: Du tiên nhất mộng đáo la phù.
-----o0o-----
Chương 72:Yên sơn không thúy, thiến thùy tương hứa giang hồ.




Nói đến con thú nhỏ kì trân dưới đạo linh phù của Tỉnh Ngôn, đành phải chịu hiện nguyên hình, thấy Tỉnh Ngôn đưa tay qua, đôi đồng tử vàng nhạt của nó, như co lại vì sợ hãi.

Tỉnh Ngôn trong lúc bận rộn, tựa hồ cũng cảm giác được con kì thú nhỏ nhắn ở trước mặt mình đang khẩn trương bất an, liền cười hà hà, nói:

"Tiểu nữ oa này đúng là không ngoan. Nhìn khả ái thế này, lại muốn gạt ta, dám nói hình dáng nguyên thủy nhìn rất xấu".

Tỉnh Ngôn nói xong, con dị thú đang nằm phục dưới đất, không thể động đậy, dường như nghe hiểu lời nói của thiếu niên, trong mắt xuất hiện vẻ xấu hổ.

"Khà...tiểu muội muội, muội đúng là rất khả ái à".


Dứt lời, Tỉnh Ngôn liền niệm chú ngữ, đưa tay gỡ lá bùa đang phủ chắc giữa hai cái sừng trên đầu nó. Trước khi gỡ lá bùa này, Tỉnh Ngôn thấy con ấu thú trắng toát trước mắt mình, hai cái sừng hồng nhạt trên đầu, giống như sừng hươu non chưa hoàn toàn trưởng thành, hiện tại như hai nhánh ngọc đang lung linh xinh xắn dưới ánh mặt trời.

Trong lòng vui vẻ, Tỉnh Ngôn không nhịn được, thuận tay sờ vào một cái sừng, nhẹ nhàng vuốt mấy cái.

Chỉ thấy con dị thú đó, khi thiếu niên vuốt ve sừng của mình, trong nhất thời cả thân thể rung động, trong đôi mắt vàng nhạt, bừng lên vẻ hoảng hốt lẫn xấu hổ, lập tức nước mắt đầm đìa.

"Ách? Xin lỗi!"

Không ngờ hành động bình thường của mình lại khiến "Tiểu nữ oa" trước đây biến thành kinh khủng như vậy, Tỉnh Ngôn vội dừng lại, đưa tay gỡ lá bùa đó ra. Chỉ thấy đạo linh phù vốn cứng chắc như nước thép bao chặt, không chút động đậy, hiện tại lại như một mảnh giấy mỏng, thiếu niên đạo sĩ chỉ bóc nhẹ một cái đã gỡ ra được!

"Đạo huynh cẩn thận!"

Lại là vị Trần Tử Bình ở bên cạnh, đang lớn tiếng kêu người thiếu niên đồng hành. Gã đệ tử Thượng Thanh cung này sợ yêu thú đó đột ngột nổi tính hung bạo hại người.

Chỉ là, Trần Tử Bình quá lo rồi. Sau khi Tỉnh Ngôn gỡ lá bùa, con dị thú rực rỡ như tạc từ ngọc đó, thân thể vẫn mềm oặt nằm ườn trên đất một hồi nữa, rồi mới trong ánh mắt kinh ngạc của chúng nhân, dần chuyển thành bộ dạng tiểu nữ oa xinh đẹp khả ái trước đây.

Trần Tử Bình tay phải đang nắm chặt chuôi kiếm sau lưng, đúng là đã lo lắng thái quá. Tiểu nữ oa do thú hóa thành, hiện tại nước mắt oanh tròng, câu nói đầu tiên đó là:

"Đại ca ca chỉ giỏi ăn hiếp người ta!"

"Ách..."

Không biết sao, hiện tại thiếu niên cũng cảm thấy có chút ngại ngùng, đang không biết ứng đối thế nào thì thấy tiểu cô nương còn chưa đến tuổi dậy thì đó, sau khi nói một câu uất ức thì "Oa" một tiếng đã bật khóc. Sau đó, cô nhóc đang khóc như phù dung trong mưa, quay người tìm chỗ thưa người, lảo đảo bỏ đi.

Chúng nhân ở đây nghe tiếng khóc càng lúc càng xa, rất nhanh lẫn trong tiếng gió, biến mất ở nơi xa...

Ngay khi chúng nhân hết sức ngạc nhiên thì đột nhiên nghe một thanh âm hô lớn:

"Các vị xin chú ý dưới chân! Không được dẫm hỏng linh phù của ta!"

"Trần huynh mau giúp ta nhặt mấy lá bùa đó lên!"

Thanh âm cấp bách đó chính là của vị chủ hàng bùa chú này, sợ chúng nhân vây quanh trong lúc phân tâm, giẫm nát mấy lá bùa rơi trên đất!

Còn Trần Tử Bình hiện tại cũng đã minh bạch, "Quỷ họa phù" mà trước giờ bản thân xem thường, thật là có hiệu dụng rất lớn, ấn tượng trong lòng đối với mấy bùa chú này được cải thiện rất nhiều. Nghe Tỉnh Ngôn gọi, gã cũng vội ngồi xổm xuống, cùng y gom mấy lá bùa dưới đất lại.

May mà, bùa chú bị tiểu nữ oa làm rơi không quá nhiều, vị chủ hàng tay chân lanh lẹ, trong nháy mắt đã cùng Trần Tử Bình bày trí lại mấy đạo bùa này lên trên bàn tre.

"Tiên trưởng! Cho ta hai tấm!"

"Cho ta mỗi loại một tấm!"

Đó chính là phản ứng của đám người vây quanh, một người đòi mua, cả đám giành nhau mua bùa chú của vị đạo nhân trẻ tuổi.

Sau mấy chuyện kinh hãi nằm ngoài tưởng tượng, sinh ý lại rất tốt, Tỉnh Ngôn cười đến mức không khép miệng nổi. Hiện tại, y vừa lưu loát giới thiệu các công dụng khác nhau của các loại bùa chú cho chúng nhân, vừa gọi Trần Tử Bình giúp y duy trì trật tự. Ngân lượng thu được từ việc bán bùa, Tỉnh Ngôn cất vào trong lòng, không dám để vị đệ tử Thượng Thanh cung giữ nữa.

Tay chân thoăn thoắt bán bùa chú, nhưng Tỉnh Ngôn vẫn nghe được mọi người nghị luận bàn tán:

"Này, kì thật ta cũng sớm nhìn ra, vị đạo trưởng bán bùa, tiên phong đạo cốt, vị đạo nhân vốn ngồi yên ở đằng xa kia, cũng chính khí đường đường. Ta đã nhìn ra từ sớm, chẳng qua là không nói mà thôi..."

"Giỏi tài nói khoác! Trước đây là ai nói, tên đạo sĩ "Hỉ mũi chưa sạch" lừa người gạt tiền?"

"Thật sao? Là ai? Ngươi khẳng định ta nói? Ách...Này, trước đây là ai nói với ta, tiểu nha đầu là hồ li biến thành chứ?"

"...Ta cũng là nghe Trần Nhị ở đầu nam đường nói...Có lẽ, yêu vật biến hóa đa đoan, hôm nay gặp phải linh phù của cao nhân, mới bắt nó hiện nguyên hình chân chính, bằng không cũng chưa biết à!"

"Nói nhảm!"

Mặc kệ nói thế nào, hiện tại gian hàng của Tỉnh Ngôn cũng rất khác so với lúc khai trương ban sáng, nhờ vào màn biểu diễn vừa rồi trên người tiểu nữ oa, lúc này buôn bán rất đắt, không bao lâu đã bán hết sạch.

Số tiền thu được cũng không ít. Cái túi ở trong áo trong thiếu niên dùng để đựng tiền, chất chật túi mà vẫn chưa hết. Vì vậy, số tiền dư trên bàn tre được dồn thành một đống. Ở trước mặt hai vị tiên trưởng đạo hạnh cao thâm mạt trắc, cũng không sợ có tên tiểu tặc nào dám nảy lòng tham mà dở trò!

Đợi sau khi bán hết bùa chú, đối với những người nghe đồn tìm đến mua, Tỉnh Ngôn cũng chỉ đành xin lỗi, hẹn bọn họ vào buổi chiều gặp lại.

Hiện tại, công việc dọn hàng cũng chẳng cần bản thân phải làm, sớm đã được chủ nhà trọ đến xem nhiệt náo, kêu mấy tên hầu bàn trong nhà trọ, nhanh tay nhanh chân dọn hết bàn ghế về.

Còn hai vị tiên trưởng đó, hiện tại đã được chưởng quỹ của "Khách trúc cư", cung cung kính kính mời về chỗ sang trọng trong phòng ăn của nhà trọ, kêu món ngon rượu thơm khoản đãi. Đương nhiên, vị chủ nhà trọ tinh minh này, khi vui vẻ chiêu đãi, cũng không quên hướng về hai vị tiên trưởng, xin một đạo linh phù có thể giúp nhà trọ của mình sinh ý hưng vượng.

Trước đây đã được vị chủ nhà trọ này có lòng tốt giúp đỡ, hiện tại lại được ông ta chiêu đãi chu đáo như thế, Tỉnh Ngôn sao có thể không đáp ứng. Nghe chưởng quỹ rụt rè cầu xin, Tỉnh Ngôn lập tức liên thanh đáp ứng. Thiếu niên còn ưng thuận, sẽ tặng thêm cho "Khách trúc cư" này mấy đạo linh phù trấn trạch khu tà. Lần này, vị chưởng quỹ mặt mày hớn ha hớn hở, các nếp nhăn trên mặt đều giãn hết ra.

Tuy số tiền kiếm được khi nãy đã thừa thãi so với lộ phí, nhưng khi dọn hàng lúc gần trưa, đã đáp ứng buổi chiều sẽ bán tiếp, cho nên Tỉnh Ngôn chỉ đành nhốt mình trong phòng, mô phỏng hai mươi mấy đạo linh phù. Buổi chiều mở hàng, trong phút chốc đã bán sạch sành sanh!

Sang ngày thứ hai, lại có mấy người dân La Dương ở xa, nghe tiếng tìm đến, nhưng chỉ được chủ nhà trọ tỏ y rất xin lỗi, hai vị đạo trưởng Thượng Thanh cung trú ở nhà trọ của lão, lúc trời mới tờ mờ sáng, thì đã cưỡi lừa lên đường rồi.

Mọi người nghe lời của điếm gia, trong lúc xoa tay than tiếc, bỗng như bừng tỉnh:

"A!, hai vị tiên trưởng này thì ra là đệ tử của Thượng Thanh cung. Chẳng trách tuổi trẻ như thế, lại có thể chế ra linh phù thần diệu vậy. Có điều vì sao lúc đến đây, không nghe bọn họ xưng mình là đệ tử của Thiên hạ đệ nhất đạo môn?"

"Chuyện này cần gì phải nói! Hai vị tiên trưởng của Thượng Thanh cung, sáng hôm qua có ý mở hàng bán bùa, tạo phúc cho bách tính La Dương ta, trước khi bọn họ ra đi, còn đặc biệt căn dặn ta, không nên tiết lộ thân phận môn nhân Thượng Thanh cung của bọn họ. AI! tu vi đến trình độ như bọn họ, tự nhiên không cần mượn danh tiếng của sư môn. Không tưởng được hai vị đạo trưởng tuổi tác còn nhỏ mà tạo nghệ đã như thế, thật là khiến mấy người già lão bọn ta lấy làm hổ thẹn!"

"Đúng thế, đúng thế!"


Một phen tán thán xuất phát từ phế phủ của chủ nhà trọ, tất nhiên là được tất cả những người ở đây liên thanh tán đồng.

Bất quá, một vị trưởng giả có danh vọng lớn, lại vuốt râu nói:

"Kì thật, theo lão phu thấy, hai vị đạo trưởng trẻ tuổi đó, niên kỉ không hẳn đã nhỏ như chúng ta thấy đâu".

Nói xong câu hết sức mơ mồ đó, vị lão giả chỉ vuốt râu mỉm cười, không chịu nói tiếp.

Chúng nhân nghe lời của lão giả, vừa rất ngạc nhiên vừa không hiểu ý trong đó. Bất quá suy ngẫm một hồi, lần lượt bỗng nhiên đại ngộ:

"Quả nhiên vẫn là Lý lão kiến thức bất phàm! Đạo trưởng pháp thuật cao thâm như vậy, làm sao có thể là thiếu niên được chứ. La Phù Sơn Thượng Thanh cung này, quả nhiên là siêu phàm!"

Sau khi cuộc nói chuyện phiếm này lan truyền, không ít người đã quy y đạo môn ở La Dương, cũng có không ít người có lòng mộ đạo rất kiên định, đều thu xếp hành trang, băng rừng vượt núi, muốn đến bái làm môn hạ của Thượng Thanh cung!

Hiện tại, "Khách trúc cư" từ sau việc hai vị đạo trưởng Thượng Thanh cung ghé nghỉ ngơi, danh tiếng đồn khắp, khách tìm đến ở không ngớt, tiền vô ào ào. Đương nhiên, chủ nhà trọ này, công lao làm cho sinh ý hưng vượng, đều cho là nhờ mấy tấm bùa cao nhân Thượng Thanh cung ban tặng. Hiện tại, mấy đạo linh phù mà Tỉnh Ngôn vẽ, được chưởng quỹ xem như là bảo bối, cung phụng trong phòng ngủ của mình, sớm tối quỳ lễ không thôi!

Còn hai gian khách phòng mà Tỉnh Ngôn và Trần Tử Bình từng ở, hiện cũng được ghi rõ là tĩnh thất hai tiên trưởng Thượng Thanh cung từng thổ nạp qua, giá tiền tự nhiên cũng khác xa các khách phòng khác, cao hơn rất nhiều.

Nhưng cho dù như thế, hai gian phòng này vẫn có rất nhiều người bỏ tiền tranh nhau nghỉ. Khách nhân đã ngủ qua "Tĩnh thất" đó, hết thẩy đều nói, ngủ trong phòng này đặc biệt rất ngon giấc, hơn nữa hôm sau còn cảm thấy được cả người trở nên sảng khoái thoải mái, tinh thần phấn chấn gấp trăm lần!

Về sau, lại còn lan truyền một tin đồn ly kì. Người trong trấn La Dương truyền tai nhau, hai gian "Tĩnh thất" của "Khách Trúc Cư", còn rất có ích cho vợ chồng muốn có con trai nối dõi.

Mấy lời truyền ngôn này, tạm không nhắc nữa. Lại nói hai vị cao nhân của Thượng Thanh cung, hiện đã ra khỏi La Dương, cưỡi lừa đi trên đường núi ngoại thành.

"Trần huynh, không biết huynh thấy thế nào, chứ ta cảm thấy, hình dáng thật của tiểu nữ oa hôm qua, gây cho ta một cảm giác đẹp đến kinh tâm động phách không thốt lên được, còn toát ta một cổ khí tức thần thánh không chút bụi trần.."

Thấy Tỉnh Ngôn toàn lời khen ngợi, Trần Tử Bình nhíu mày đáp:

"Trương đạo huynh, huynh có lẽ còn chưa hiểu được chỗ đáng sợ của yêu quái trên thế gian. Thường thường, vật nào bề ngoài càng đẹp đẽ thì lại càng nguy hiểm. Ví dụ như độc xà, nấm độc, còn có..."

Ngay khi đang lắng nghe Trần đạo huynh nghiêm trang giải thích, Tỉnh Ngôn lại đột nhiên cảm thấy như có người kéo mình, liền cúi đầu xem thử.

Chỉ thấy tiểu nữ oa hôm qua, hiện đang kéo lấy ống quần của y, dáng vẻ rụt rè nhìn vào mặt y!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.