Tiên Lộ Yên Trần

Chương 51:






TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 3: Đọa hoài minh nguyệt tam sinh mộng.
-----o0o-----
Chương 51: Mộng đoản lạc hoa yên.




Tên tiểu tử Hồ Thế An, vừa nghe Tỉnh Ngôn nói lòng đang hướng đạo, trong lòng không khỏi vui mừng, hy vọng tặc nhân này tu công tích đức, tha mạng cho hắn.

Tên này đang cầu nguyện, bỗng nghe tặc nhân bên cạnh nói một câu không đầu không đuôi:

"Đạo của ta, chính là thuận theo lòng ta!"

Hắn còn chưa kịp suy ngẫm, thì nhận thấy cái vật lạnh lẽo trên cổ mình đã được lấy ra!

"Chẳng lẽ, ta đã thoát khỏi kiếp nạn này?"


Đáng tiếc, còn chưa kịp cho hắn cao hứng, tên này liền cảm thấy sống lưng bỗng đau đớn, hai nắm đấm mạnh mẽ của Tỉnh Ngôn tức giận giáng xuống, nắm đấm như mưa dần lên thân thể của hắn!

Đến khi đau đớn không chịu nổi nữa, thấy tình thế không ổn, tên này liền cố sức lủi sang bên cạnh.

Tỉnh Ngôn thấy tên vô sĩ này muốn chạy trốn, vội vàng đuổi theo, muốn đập ngã hắn, thì thấy vị Hồ Thế An đó đang chạy vòng vòng quanh cái án, không biết vì sao chân lại loạng choạng, "Bình" một tiếng, đã ngã chổng mông ra đất!

"Hay quá! Tên khốn này quả xúi quẩy, chạy trên đất bằng mà cũng có thể té ngã!"

Thiếu niên không biết, tên này té ngã trên đất bằng là do Linh Y Nhi ban tặng cho hắn. Tiểu nha đầu hiện tại đã hiểu thấu, tên Hồ công tử mà thiếu niên đang Chăm sóc này, thì ra là một tên mặt người dạ thú! Lúc này thấy tên khốn kiếp đáng ghét đó muốn chạy trốn, Linh Y Nhi tiến đến nhanh như chớp, ở bên cạnh thò chân ra khiến tên khốn đó vấp phải té dập mặt!

Tỉnh Ngôn nào hiểu được nguyên do, trong lòng thầm hô một tiếng, vội vã chạy đến, tay trái chộp lấy gáy Hồ Thế An, ấn cổ tên này xuống, tay phải vận lực, đấm một trận vào lưng hắn!

Chỉ là, Tỉnh Ngôn tuy hết sức thống hận tên vô lương này, nhưng cũng không dám gây ầm ĩ quá. Đấm một lèo mấy chục cái, Tỉnh Ngôn liền thu tay lại nhìn nạn nhân của mình, lúc đầu còn kêu mấy tiếng đau đớn, hiện tại một tiếng cũng không có. Tuy có chút không rõ nội tình, nhưng đây là chuyện thiếu niên mong còn không được nên cũng chẳng thèm quan tâm.

Tên Hồ Thế An này không dám kêu gào cũng có nỗi khổ của hắn. Thì ra, chớ thấy tên khốn này có gan lừa gạt nhị nương mà nghĩ hắn lì lợm, thật ra hắn cũng chỉ là dạng tham sống sợ chết. Lúc vừa ăn mấy đấm thì cũng kinh hoảng kêu lên một hai tiếng, nhưng đột nhiên nhớ lại thanh kiếm lành lạnh đó, tên này vội câm miệng lại, chỉ sợ thanh âm của mình quá lớn, dẫn đến kích động suy nghĩ giết người bịt miệng của vị tặc đồ cùng hung cực ác đó.

Do đó, hiện tại trong phòng, tuy không có tiếng kêu trời kêu đất, nhưng vẫn có tiếng bịch bịch của nấm đấm nện vào thịt.

Bất quá, tuy tên Hồ Thế An này cố gắng chịu đòn, hoàn trả nợ phong lưu của hắn, còn chỗ ở của nhị nương cũng ở nơi vắng vẻ, nhất thời không sợ có người nghi ngờ. Nhưng Tỉnh Ngôn lo lắng, dù sao hiện tại đã là đêm khuya vắng lặng, không thể gây nhiều tiếng động được, mục đích chỉ là giáo huấn tên này một trận, cũng không thể đánh hắn hoài được. Thế là, lại đấm thêm mấy chục cái, vị hảo hán trên "Đại Cô Sơn" liền thu tay nghỉ ngơi.

Tỉnh Ngôn đứng lên, đang định lên tiếng uy hiếp, nhưng nhìn tình hình dưới đất, lại bỗng nhiên bật cười, mắng:

"Tên khốn này cũng thật giảo hoạt! Lão tử đã ngừng tay, còn nằm ở đó giả bộ?"

Thì ra, sau khi Tỉnh Ngôn ngừng tay, tên Hồ Thế An vẫn nằm lăn lộn ở đó, bộ dạng như đang bị người đánh!

Thấy tên khốn này làm như thế, Tỉnh Ngôn không khỏi vui vẻ bật cười.

Chỉ bất quá, qua một lúc, nhìn kỹ càng lại, vẻ mặt tươi cười của Tỉnh Ngôn chợt cứng lại:

Thì ra, tên Hồ Thế An đang giả bộ bị ăn đòn đó, quần áo lại biến dạng, có tiếng "Phốc phốc" vang lên, hệt như có ai đó đang đánh đập hắn!

Không cần nói, đây lại là vị Linh Y Nhi xem ác như cừu, đang ở bên đá đến sướng chân!

Tỉnh Ngôn vừa thấy tình hình này, hết sức kinh hãi, vội nheo nheo mắt cẩn thận quan sát, lại phát hiện, dưới ánh sáng ảm đạm của ngọn nến, tên Hồ Thế An hiện tại cũng không thể động đậy, chỉ nằm thẳng cẳng ở đó rên rỉ nho nhỏ.

"Ách...ánh sáng mù mờ quá, nhất định là ta vừa rồi tâm tình bị kích động nên hoa mắt thôi!"

Trấn an trong lòng, Tỉnh Ngôn đi lên trước, nhìn tên khốn vô lương tâm đang nằm trên đất rên rỉ, trầm giọng hét:

"Cút!"

"Nếu như để ta nhìn thấy ngươi ở địa giới Nhiêu Châu làm chuyện bẩn thỉu, hảo hán ta sẽ lập tức thay trời hành đạo!"

Lời này tuy ngữ khí cực kì không thiện, nhưng vị Hồ công tử đang rên rỉ đó, vừa nghe nói vậy thì chẳng khác gì nghe lời đại xá, mặc kệ thân thể đau đớn, vội trở người đứng lên, như một làn khói vọt ra cửa rồi biến mất.

Mắt thấy Hồ Thế An ôm đầu lủi đi như chuột, Tỉnh Ngôn hết sức an tâm. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, thầm nói tâm sự đã giải quyết, phòng này cũng không phải chỗ ở lâu được, cứ rút đi càng nhanh càng tốt.

Tỉnh Ngôn đang định nhấc chân bước ra cửa, bỗng nghe sau bức bình phòng truyền đến một giọng nói u buồn:

"Xin nghĩa sĩ chậm bước".

Tỉnh Ngôn lúc này mới nhớ đến nữ tử ở trong trướng hồng sau bức bình phong, đã lâu chưa có lên tiếng.

"Nhị nương gọi ta là "Nghĩa sĩ", nghĩ nhất định đã hiểu rõ được tình thế lúc nãy rồi".

Tuy Tỉnh Ngôn đầy lòng chính trực, cảm thấy chuyện tối nay hết sức thuận lợi, nhưng không biết làm sao, đối với những biến cố vừa rồi, thiếu niên mười sáu tuổi này, tận đáy lòng vẫn ẩn ước có một chút bất an, nhưng lại không biết rốt cuộc chỗ nào không ổn.

Tuy nghe nhị nương kêu mình chậm bước, nhưng Tỉnh Ngôn lại không có ý chậm bước, vẫn động thân tiếp tục đi về phía cửa.

"Nghĩa sĩ nghe nô gia nói một câu".

"Nghĩa sĩ" vẫn không chùn bước, tiếp tục tiến lên.

"Thiếp thân có một bài thơ hòa với nghĩa sĩ".

Thân hình của "Nghĩa sĩ" tức thì ngừng lại.

Lúc này, Linh Y Nhi ẩn thân ở bên, nghe được sau bức bình phong, một giọng nói như không có chút tình cảm nào, trong ánh nến chập chờn, khe khẽ ngâm:

"Mấy độ sương thu lá vàng rơi, nhớ đến năm xưa nhuốm bụi đời, một buổi thấy lòng yên như nước, chỉ tiếc ba năm lệ bời bời..."

Đợi sau khi thanh âm phiêu hốt này tan biến, trong phòng lại khôi phục vẻ yên tĩnh.

Nghe được bài thơ này, thiếu niên quay người lại, ngóng vào bức bình phong. Nhìn thật lâu, cuối cùng vẫn không nói lời nào.


...Cửa mở hiện đã cài then. Bóng người trong phòng đã xa tít, đêm thu lại khôi phục sự lặng lẽ vốn có.

Chỉ có mấy hơi gió đêm len qua khe cửa lùa vào, mang theo một tiếng thở than lưu luyến.

.........
.........
.........

Sau đêm thu đó, mọi chuyện phát sinh trong căn phòng đó, đều giống như lá vàng bị gió thu thổi sạch, không còn lưu lại chút vết tích nào. Trong ba năm sau, nhị nương vang danh nhất trong Hoa Nguyệt tứ cơ, từ khi tình lang thề non hẹn biển của nàng không từ mà biệt, lúc mọi người còn nuối tiếc cho nàng, thì nàng đã lại vui vẻ như cũ, nhìn không có chút ưu thương nào.

Trong ba năm, đã phát sinh rất nhiều sự tình. Chẳng hạn như, thiếu niên sơn dã ngâm thơ thổi sáo vui vẻ trong Hoa Nguyệt Lâu năm xưa, cũng sớm đã rời khỏi Nhiêu Châu.

Tuy phát sinh rất nhiều cố sự, nhưng dường như đều không có liên quan đến nhị nương trong Hoa Nguyệt Lâu.

Mãi đến một đêm thu thê thiết giống vậy ba năm sau, tiểu nha hoàn Nghênh Nhi vẫn theo nàng, tình cờ nghe được trong phòng nhị nương, có tiếng quằn quại trên giường. Gọi thì không đáp, vội đẩy cửa bước vào, thì phát hiện nhị nương đã phục thuốc mà chết.

Hỡi ôi! Một đóa thiên hương, từ đây đã tàn úa rồi.

Thời gian vô tình cũng không xóa được vết thương ái tình. Hồn thơm cốt sắc, từ đây vùi trong núi xanh cát vàng.

Nhị nương chết rồi, dung mạo vẫn như sống, chỉ có khóe mắt, vẫn đọng lại mấy hạt lệ châu.

Mọi người tìm thấy bên cạnh nhị nương có một bức lụa, trên đó dùng lối chữ khải nhỏ viết mấy dòng:

"Thiếp thân là người bạc mệnh, trên thế gian này không có người thân, cha mẹ thiếp thân, tuy không có ơn nuôi dưỡng, nhưng cũng có ơn sinh thành, trộm sống ba năm thủ hiếu, nay từ giã cõi đời, cũng không còn gì hối tiếc".

Tiếp đó lại dùng mực nhạt viết một bài thơ ngắn, đầu cuối chỉ có hai mươi tám chữ, nhưng viết đi viết lại mấy lần:

Mấy độ sương thu lá vàng rơi
Nhớ đến năm xưa nhuốm bụi đời
Một buổi thấy lòng yên như nước
Chỉ tiếc ba năm lệ bời bời.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.