Tiên Lộ Yên Trần

Chương 41:






IÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 3: Đọa hoài minh nguyệt tam sinh mộng.
-----o0o-----
Chương 41: Thùy nhân tâm hữu bất minh kiếm?.




Yêu huyền tam xích kiếm, khí thổ ngũ hồ thu.


Cũng chẳng trách Tỉnh Ngôn sau khi mở cuốn vải bố ra, lại đại kinh thất sắc như thế. Thì ra, nằm trong tấm vải bố đó, chính là thanh thiết kiếm cổ mà lúc sáng y mài!

Kiếm cổ này vốn nhìn không đẹp mắt chút nào, lúc này lại so được với bất kỳ thần binh lợi khí nào trên thế gian, điều này càng khiến cho thiếu niên chấn kinh thất sắc. Tỉnh Ngôn lập tức như gặp phải sét đánh, đứng sững tại chỗ, tấm vải bố lớn trong tay rớt xuống đất từ hồi nào cũng chẳng hay.


"Thật lạ! Thật lạ!" Đứng ngẩn hồi lâu, Tỉnh Ngôn mới dần dần định thần lại, liên tục kinh ngạc tán thán.

"Chẳng lẽ, trong lúc gấp gáp vừa rồi đã cầm nhầm bao?"

"Không đúng không đúng! Ta nhớ rõ ràng lúc đó trên quầy, ngoại trừ thanh sắt rỉ không hiểu từ đâu ra của ta, thì không có vật nào bên cạnh". Trí nhớ Tỉnh Ngôn không tệ, lập tức phủ định suy nghĩ vừa rồi.

"Hay là, lúc đầu bị kẻ trộm giở trò tráo bọc, sau đó thấy vật không đáng giá, so với thanh sắt rỉ của y còn kém giá trị hơn, làm ăn lỗ vốn, lòng thấy ân hận nên nhân lúc ta không chú ý, lại tráo đổi thu hồi thanh sắt rỉ của hắn về?" Tỉnh Ngôn nôn nóng giải thích tình trạng quái dị trước mắt, lại đưa ra một khả năng khác.

"Ách...vậy dường như càng không đúng! Tuy kiếm cổ của ta cũng không đáng tiền, nhưng so với thanh sắt rỉ không đáng một xu đó thì vẫn có giá trị hơn nhiều?" Nhớ thanh sắt rỉ khiến mọi người cười nhạo, Tỉnh Ngôn lập tức nhận thấy kết luận này của mình, so với suy nghĩ vừa nãy còn hoang đường hơn.

"Chẳng lẽ là vậy...?" Giật mình, Tỉnh Ngôn hình như nghĩ đến một loại khả năng khác. Nhìn gương mặt của y biến đổi mấy lần, có lẽ suy nghĩ mới này của y nhất định là kinh thế hãi tục, ngay cả bản thân cũng bị chấn kinh không thôi.

Chỉ bất quá, thoáng qua một lát, Tỉnh Ngôn lại thần sắc như thường:

"Cái này, cũng hết sức dị thường..càng là không có khả năng!"

"Thôi được rồi, không cần suy nghĩ lung tung nữa, mau lên đường mới là quan trọng! A..."

Thế là, Tỉnh Ngôn cúi người nhặt tấm vải bố rách đó lên, bao bọc kỹ càng thanh trường kiếm đó, cầm chắc trong tay đi về hướng Hoa Nguyệt Lâu.

Đi được mấy bước, Tỉnh Ngôn lại không nhịn được tự lẩm bẩm với mình:

"Ai...Nói cho cùng, thanh kiếm cổ này hình dạng cũng không tệ, chỉ đáng tiếc dù hôm nay ta vất vả mài như thế cũng không sắc bén, nói không chừng nó căn bản không thể sắc bén, vì thế năm xưa mới bị chủ nhân vứt bỏ! Hà hà hà..."

Cười mấy tiếng, Tỉnh Ngôn cảm thấy suy đoán của bản thân rất có đạo lý, lại tiếp tục lẩm nhẩm:

"Nghĩ kiếm này mũi đã không thể sắc nhọn, lưỡi lại không thể sắc bén, chỉ có thể coi là một cây thước sắt, không bằng đợi ta quay về Hoa Nguyệt Lâu, tùy tiện tìm một tên nhóc cho nó chơi đùa, cũng coi như gây cảm tình. Nếu thật sự không ai chịu lấy, thì thuận tay vứt đi là được!"

Nói xong, Tỉnh Ngôn đã định chủ ý, gia tăng cước bộ bước nhanh.

......
.........
.......

Chỉ thấy thiếu niên đi được mấy bước, lúc đi qua một chỗ không người, thì bỗng ngừng lại hít sâu một hơi, trấn định tinh thần, Tỉnh Ngôn bất thình lình đưa tay, ra sức tháo nhanh tấm vải bố ra:

Trong ánh tà dương trời Tây, thanh cổ kiếm vốn dẹt cùn trong tay thiếu niên, đã sinh ra hai làn hơi lạnh mờ mờ. Mũi nhọn như sương hoa, phản chiếu ánh tà dương, hoa quang càng lấp lánh, giống như hai làn thu thủy trong suốt mát mẻ, làm nổi bật thân kiếm cổ xưa, lộ rõ thời gian lâu năm của nó. Mũi kiếm tỏa sương như gương, phản chiếu rõ đôi mắt đang trừng trừng không chớp của thiếu niên.

Đối diện cảnh tượng kì dị này, tuy Tỉnh Ngôn đã chuẩn bị tư tưởng tốt, nhưng bất chợt chứng kiến vẫn hết sức chấn kinh.

Chỉ là, sau một lúc, thiếu niên lại khôi phục bình tình. Suy cho cùng, hai ngày ngắn ngủi vừa qua, Tỉnh Ngôn đã trải nghiệm nhiều sự cổ quái, hiện tại đúng là có vài phần thấy lạ mà không lạ.

"Xấu hổ quá! Thì ra thanh kiếm cổ mà ta vô ý nhặt được, lại đúng là một bảo vật thông linh!"

Bất kỳ ai tự nhiên có được một vật quý hiếm, đều không tránh khỏi sung sướng reo hò, hà huống Tỉnh Ngôn chỉ là một thiếu niên! Sau khi y nghĩ thông mấu chốt bên trong, tức thì vui sướng như điên, đứng ở đó hoa chân múa tay, vô cùng cao hứng!

Ngay lúc thiếu niên vui không thể ngưng, gần như quên hết mọi thứ, thì bỗng nghe bên tai có người hô lớn:

"Tỉnh Ngôn tiểu ca! Không ngờ lại gặp chỗ này, làm gì mà vui sướng quên cả đất trời thế?"

Tỉnh Ngôn đang vui khó kìm, nghe tiếng vội quay đầu quan sát.

"Úy! Lại là lão trượng à!"

Thì ra, người hô lớn đó, áo vải giày cỏ, tóc đen mặt hồng hào, chính là vị lão trượng "Vân Trung Quân" nhiều ngày không gặp!"

"A...ngày đó cảm ơn lão trượng tặng tiểu bối sáo và phổ, mới giúp tiểu bối kiếm được cơm áo. Ơn nghĩa này, tiểu tử vẫn ghi khắc trong lòng..."

Tỉnh Ngôn bất ngờ gặp được ân nhân, thao thao nói đến chỗ này thì bị lão trượng Vân Trung Quân ngắt lời:

"Mấy cái ơn nhỏ đó, nhắc đến làm gì! Hôm nay xin chúc mừng tiểu ca nha!"

"Chúc mừng tiểu bối?" Tỉnh Ngôn nghi hoặc trong lòng, chẳng lẽ lão trượng này biết chuyện mình được bảo vật nhanh như thế? Không đến mức nhanh như thế chứ!

"Đúng thế!" Vân Trung Quân cười hì hì.

"Ách...nhưng không biết lão trượng chúc mừng tiểu bối chuyện gì?" Biết Vân Trung Quân này lai lịch phi thường, lại mang ơn ông ta tặng sáo và phổ, Tỉnh Ngôn nói chuyện với ông ta hết sức cung kính, lời nói kính cẩn, không dám có chỗ nào tùy tiện, cho dù, Vân Trung Quân không câu nệ tiểu tiết, từng xưng hô "Lão ca" với y, nhưng Tỉnh Ngôn không dám vượt phận, vẫn hết sức lễ phép.

"Khà...thiếu niên này, lại ở trước mặt ta giả bộ mù mờ hô Lão trượng? Ngày sau chúng ta phải xưng nhau là Đạo hữu!"


Thiếu niên đang lắng nghe, nghe được cây này, đầu óc vẫn mù mờ, không rõ vì sao.

Chỉ nghe Vân Trung Quân tiếp tục nói:

"Hôm nay ta đến là muốn chúc mừng tiểu ca, tuổi chưa nhược quan( chưa đến 20 tuổi), đã ngộ thiên đạo, thổi được tiên gia dị khúc!"

Mãi đến lúc này, Tỉnh Ngôn mới có chút minh bạch: Thì ra lão trượng Vân Trung Quân này, nhất định đã biết chuyện hôm qua mình dùng "Thái hoa đạo lực", thổi được dị khúc Thủy Long Ngâm.

Nghe Vân Trung Quân mà mình kính trọng tán thưởng như thế, Tỉnh Ngôn hơi có vẻ dương dương tự đắc. Liền đó muốn khiêm tốn đáp lời, nhưng không biết làm sao mở miệng, Thái hoa đạo lực mà Tỉnh Ngôn tự xưng, hiển nhiên không tiện nói ra.

Thế là, Tỉnh Ngôn chỉ đành giống như tất cả thiếu niên thành thật nghe trưởng bối tán thưởng, lúng túng không nói nên lời, chỉ đứng nơi đó cười cười gãi đầu.

"Hà...Trương đạo hữu tuy chỉ mới ngộ thiên đạo, nhưng nếu chiếu theo đó kiên trì tu luyện, tiền đồ của đạo hữu đúng là không có giới hạn!" Biết rõ thiếu niên này hay xấu hổ, Vân Trung Quân bỡn cợt đời đó, lại cứ không ngớt gọi "Đạo hữu", "Đạo hữu".

"...Được lão trượng khen ngợi như thế, tiểu tử hết sức xấu hổ, nhưng có chỗ không rõ, thường nghe người ta hay nói chuyện tu đạo, nhưng không biết sau khi tu đạo rốt cuộc có tiền đồ gì?"

Thấy dị nhân Vân Trung Quân này cũng tôn sùng chuyện tu đạo như thế, thiếu niên có chút hiếu kì muốn biết, người mà Tỉnh Ngôn rất quen, lão đạo Thanh Hà chính tông Thượng Thanh Cung, hình như cũng hàm hồ chẳng biết. Nếu tu đạo tu thành tiền đồ như thế, tuy không phải lo lắng cơm áo, nhưng đối với Tỉnh Ngôn hiện tại cũng coi là không lo chuyện cơm áo mà nói, thì thật không xứng để xưng cái gì mà "Không có giới hạn".

"Khà khà...", nhìn thần sắc của thiếu niên lộ ra vẻ không đồng tình, lão trượng Vân Trung Quân không khỏi cười khà khà, cao giọng nói:

"Nếu là phàm nhân đắc tu đại đạo, ngộ được thiên cơ, thì có thể sống được rất lâu, đắc đạo phi thăng. Từ đó có thể hít gió uống sương, không ăn ngũ cốc, sống cùng trời đất, đi cùng nhật nguyệt. Đạp gió cưỡi mây, muốn đi là đi, muốn về là về, phiêu lãng mây xanh, ngao du đất trời. Nếu đạo hành cao thâm, sau khi thành tiên, có thể lên trời xuống đất, cưỡi linh loan, ngự phi long..."

Nói đến chỗ này, Vân Trung Quân đang thao thao bất tuyệt, miêu tả cảnh tượng mỹ diệu sau khi thành tiên cho Tỉnh Ngôn nghe, đột nhiên ngưng lời. Im lặng một chút, lại có chút giận dữ:

"A! Phi...phi, rồng thật có thể tùy tiện để cưỡi sao? Thật là nói năng bậy bạ!..."

Tuy không hiểu vị Vân Trung Quân đang vô cùng hứng thú, bỗng nhiên lại tự mình nổi nóng như thế, nhưng Tỉnh Ngôn vẫn nhân cơ hội này, vội ngăn cản vị lão trượng đang hết sức hứng thú ở trước mặt:

"Ách!...thật vậy, thật vậy!...nhưng không giấu gì lão trượng, mấy chuyện khoái hoạt sau khi thành tiên này, tiểu bối đều đã nghe đến thuộc lòng rồi!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.