Tiên Lộ Yên Trần

Chương 38:






TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 3: Đọa hoài minh nguyệt tam sinh mộng.
-----o0o-----





Lời tựa:
Túy Sanh Bình
…Thùy gia minh nguyệt đệ kỷ kiều…
…Nhất ca nhất vũ nhất hồn tiêu…
…Ngẫu tà túy nhãn hồi nghễ xứ…
…Kỷ độ thanh san kỷ độ triều…
Quản Bình Triều.
Chương 1: Kiếm vũ thu lôi, tứ bích như văn quỷ khiếu.
...Cỏ cây điêu tàn trong thu muộn, đêm khuya vốn hết sức bình phàm, lại có một tràng thanh âm thần bí khó tả, khuấy động cả bầu không ngoại thành Nhiêu Châu.
Vai chính dẫn phát nhạc khúc ấy, thiếu niên Trương Tỉnh Ngôn, lúc này đang đứng lặng trong gió trên ngọn Mã Đề Sơn, nhắm mắt im lìm.
Chỉ là, xem kỹ thì hình như thiếu niên thần sắc như thường này, trong lòng lại đang chịu một nỗi khổ sở khó mà biểu lộ: "Thái hoa đạo lực" từ ngoài đến giúp y thổi xong khúc Thủy Long Ngâm, hiện tại dường như vẫn rất dồi dào, hiện đang lưu động theo kinh mạch trong thân thể y, nhưng lại như vô số sợi dây không tuân theo một trình tự nào.
Mặc dù tình trạng này tốt hơn rất nhiều so với vừa rồi, không giống tình trạng hiểm ác ngàn kim châm vạn dao cắt, nhưng cảm giác kì dị chạy khắp cơ thể đó, đáng lẽ phải rất quen thuộc, lại phảng phất mang theo sự nhoi nhói mới lạ, khiến thiếu niên không khỏi sinh cảm giác ngứa ngáy khó chịu.
Đợi sau khi cảm giác kì dị này lưu chuyển mấy vòng, tựa hồ không hẹn mà gặp hội tụ đến huyện Nhân Nghênh cạnh cổ họng Tỉnh Ngôn. Trong nhất thời, Tỉnh Ngôn chỉ cảm thấy một trận quay cuồng, cảm giác khó chịu đó duy trì rất lâu, dường như cuối cùng đã tìm được một chỗ để phóng ra.
Chỉ nghe một tiếng hú dài trong trẻo cô lắng, phóng khỏi miệng của thiếu niên đang đứng ngửa mặt, vang vọng trong không trung mênh mông tịch liêu.
Âm thanh du dương phát ra từ thiếu niên lúc trầm lúc bổng, tiếng hú dài hết sức phóng túng, trên như đến tận cửa trời, dưới như nhập đến đia phủ, băng băng bành trướng, dư âm cuộn quyện. Trong nhất thời, sơn cốc hưởng ứng vang dội, rất lâu không ngớt...
Phát xong tiếng hú này, Tỉnh Ngôn cảm thấy cổ lực lượng đó trong người mình, cũng không còn thấy tung tích, chỉ còn lại tâm linh hết sức trong sáng và thuần khiết.
"Sao lại là thế này? Tình trạng đau khổ trước sung sướng này, sau này ngàn vạn lần chớ tìm đến ta!"
Tỉnh Ngôn tuy oán trách trong lòng, nhưng kì thực cũng không sao giữ lòng oán trách được. Có lẽ bản thân thiếu niên cũng không biết, tuy cá tính của y rộng rãi, vui vẻ, hiền lành, nhưng trong xương tủy lại ẩn chứa tính khí kiên nhẫn, can đảm. Vì thế, y mới còn dám đến tựa vào khối đá trắng trên Mã Đề Sơn đã từng phát sinh dị tượng quái đản, cũng chính vì vậy, hôm nay y mới có thể sau khi đi dạo một vòng trước Quỷ môn quan, lại vác được tính mạng quay về!
Chỉ là, trải qua một trận kì dị đó, thiếu niên dường như đã thoát li nguy hiểm, còn chưa kịp lấy lại sự bình tĩnh, lại rất bất hạnh gặp phải một trường bất trắc khác: Tỉnh Ngôn đang cho rằng chỉ có một mình y, ngẩng mặt hú dài, lúc tiếng vọng vừa dứt, lại nghe bên tai mình, bỗng nhiên vang lên thanh âm ầm ĩ hỗn loạn hết sức cổ quái.
Tỉnh Ngôn bị dọa giật nảy người, vội mở to hai mắt tập trung quan sát xung quanh. Nhìn quanh một vòng, Tỉnh Ngôn liền bị dọa đến sởn tóc gáy, thân thể lui nhanh về sau, một lúc bất phòng liền bị trợt ngã xuống đất!
Thì ra, mãi đến lúc này Tỉnh Ngôn mới phát giác, trên đỉnh Mã Đề Sơn vốn rộng rãi tịch liêu, không biết lúc nào lại tụ tập nhiều thú vật trong núi như thế, đang nhìn mình cùng lúc gầm gừ. Tiếng hổ gầm sói hú báo hống, cuộn cuộn hòa quyện, vang vang không dứt.
Cả sơn cốc, trong sát na như sôi bùng lên!
Cũng chẳng trách thiếu niên Tỉnh Ngôn hoảng sợ như vậy. Bất cứ ai bỗng nhiên phát hiện có một đống dã thú nhắm vào mình gầm rống như thế, cũng sẽ bị dọa đến té đái! Đặc biệt là thấy được trong đám dã thú này có không ít mãnh thú...Tỉnh Ngôn chỉ thối lui mấy bước, trợt chân té ngã, đã coi là trấn định phi thường rồi!
Lại nói Tỉnh Ngôn té ngã ngồi trên đất, lúc vội vàng thuận tay sờ vào vật mà mình vấp phải ở bên, trong lúc mơ hồ chỉ cảm giác là một cây gậy, tay phải liền nắm chặt đầu gậy, cầm ngang trước ngực. Mặc dù hành động theo bản năng đó cũng chẳng giải quyết được gì, nhưng đang thời khắc nguy cấp thì nó mang lại can đảm, cũng là có còn hơn không.
Thiếu niên vạn phần hoảng loạn, lúc này trong lòng ảo nảo than:
" Ta đúng là ăn no rửng mở mà, sao lại muốn chạy đến nơi hoang dã này luyện sáo chứ! Nếu như luyện sáo gần nhà, cùng lắm là bị hàng xóm quát mắng một trận...vậy đâu có lâm vào tình cảnh này, e rằng tiếng sáo của ta quá chói, quấy nhiễu giấc ngủ của đám mãnh thú, khiến chúng đồng loạt chạy đến bao vây ta, thuận tiện kiếm thêm chút mồi!"
Tỉnh Ngôn lúc này vô cùng hối hận, lòng nói lần này nhất định trở thành vật trong bụng đám hổ lang này. Chỉ là, Tỉnh Ngôn chờ một hồi, không ngớt tự oán trách mình, lại kinh ngạc phát hiện, đám thú vật bao quanh mình mấy vòng này, thấy mình té ngã trên đất thì đều gần như cùng ngưng gầm rống, không hề tiến lên quần xé, chỉ không ngớt dương mắt chăm chú nhìn y.
"Lạ thật! Ta sao có thể có cảm giác hoang đường như vậy, đám dã thú trước mặt này, làm sao tựa như đối với ta không có ác ý?"
Đúng là quái sự hàng năm đều có, có điều đặc biệt xảy ra nhiều trong hai tháng này!
Bất quá, tuy trong lòng xác định chuyện này là vậy, nhưng Tỉnh Ngôn vẫn không dám bỏ chạy. Bởi vì người thiếu niên sơn dã này rất quen thuộc tập tính của dã thú, biết lúc khoảng cách giữa người và thú cận kề, kị nhất chính là quay người bỏ chạy. Phải duy trì mặt đối mặt, chí ít còn có thể phản kháng, có lẽ còn có một tuyến sinh cơ.
Vào lúc Tỉnh Ngôn tiến thoái lưỡng nan, lại đột nhiên ẩn ẩn nghe được từ xa truyền đến tiếng hô hoán liên tục:
"Tỉnh Ngôn!...Tỉnh Ngôn!..."
Nghe được thanh âm này, thiếu niên đang lo sợ lập tức chấn động tinh thần, vội nhắm phương hướng âm thanh truyền lại nhìn xem, với mục lực tuyệt vời hiện giờ, Tỉnh Ngôn lờ mờ thấy đươc trong bóng đêm đen ngòm, có một điểm hỏa quang như hạt đậu, lập lòe lập lòe, đang dần dần tiến tới!
"A!!! Thấy được điểm sáng đó, Tỉnh Ngôn lại đột nhiên giống như bị bò cạp độc chích, bất thình lình nhảy dựng dậy, y nghe ra tiếng hô hoán liên tiếp đó, chính là thanh âm của cha và mẹ y.
Vào lúc này, trong lòng Tỉnh Ngôn giống như một nồi nước sôi, không thể ngồi yên nữa, một câu cũng không đáp, nhảy lên nhắm hướng ngược lại vọt đi!
Lúc này trong đầu Tỉnh Ngôn chỉ có một suy nghĩ: "Chết thì chết!...Hài nhi bất hiếu, ân dưỡng dục chỉ đành kiếp sau báo đáp!..."
Trong lúc kích động nhảy lên, Tỉnh Ngôn thuận tay vung loạn cây gậy vớ được, không phát hiện trong lúc múa loạn hình như có một tia sáng lóe qua.
.........
..........

..........
Tỉnh Ngôn đang sẵn sàng chờ đám mãnh thú thấy động ào tới, nhưng từ từ kinh ngạc phát hiện, bản thân chạy đến đâu, đám hổ, báo, gấu, sói bình thường vô cùng hung mãnh, lại không hẹn mà cùng né sang bên, dường như...dường như có chút sợ sệt y, chỉ lo không kịp né!
"Úy? Ta sao có ý nghĩ hoang đường như thế!" Tỉnh Ngôn kiểm điểm bản thân, "Chẳng lẽ đây là ảo giác sinh ra trước khi chết?"
Bất quá, Tỉnh Ngôn dù sao cũng là một thiếu niên thông minh lanh lợi, lập tức liền có phán đoán, các loại thú vật bao vây mình, đúng là không có ác ý với mình!
"Lạ thật!" lần này không biết là lần thứ mấy trong đêm nay, Tỉnh Ngôn trong lúc lòng không tự chủ mô phỏng ngữ khí nghi hoặc của Quý lão học cứu.
Chẳng qua, tuy đoán định như thế, nhưng dù sao thân vẫn trong hiểm cảnh, Tỉnh Ngôn cơ mẫn tuyệt khọng có rảnh rỗi mà đi bình luận suy đoán, bước chân không dám có chút ngập ngừng nào. Chỉ thấy thân ảnh của thiếu niên không ngừng nhảy nhót, nhanh như chớp thoát khỏi "Vòng vây" của đám sơn thú, vội vàng co giò phóng xuống núi!
Đợi khi chạy đã xa, thiếu niên mới ngừng lại thở dốc. Sau khi xác định không có dã thú đuổi theo đằng sau, Tỉnh Ngôn vội vòng qua đường nhỏ, rón rén đi về trước tìm cha mẹ y ở gần đó, nhanh chóng cùng bọn họ nửa đường triệt thoái. Trên đường đi, Tỉnh Ngôn cũng không biết đã bao nhiêu lần lộn nhào, bao nhiêu lần bị gai cào!
Thì ra, vợ chồng lão Trương đầu, chính vì thấy trên trời gió mây đột biến, trong lòng lo lắng cho hài nhi lên Mã Đề Sơn luyện sáo. sợ Tỉnh Ngôn gặp chuyện bất trắc ngoài ý. Thế là, hai vợ chồng già quyết định đốt một cây đuốc nhựa thông, do lão Trương đầu cầm, không quản đêm đen núi cao cỏ rậm, cùng lên Mã Đề Sơn tìm kiếm.
A....tạ trời tạ đất! Cuối cùng cũng để chúng tôi nhìn thấy được hài nhi vui vẻ, an nhiên khỏe mạnh trở về!
Ngày sau có người làm thơ khen:
Có đá lạ
Để ta nằm
Đột ngột hùng tâm cao vạn trượng
Chỉ có núi xanh sánh cùng ta
Một tiếng hú dài
Như hổ gầm rồng thét!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.