Tiên Lộ Yên Trần

Chương 23:






TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 2: Nhất kiếm thập niên ma tại thủ.
-----o0o-----
Chương 23: Mỗi đáo tuyệt xử hữu kì phong.




Mắt thấy cái ghế gỗ Du đó, ách!...hiện tại phải gọi nó là "Yêu quái ghế", đang hung hăn lao tới, Tỉnh Ngôn cũng không cam tâm ngồi đợi giết, lập tức tránh sang bên.


Hiện tại thân thủ của thiếu niên đã là hết sức nhanh nhẹn. Chỉ thấy y ở trong đại sảnh nhảy lên nhảy xuống, tránh trái né phải, động tác quả thật không chậm. Hơn nữa hiện tại sáu giác quan của thiếu niên đã trở nên thập phần mẫn cảm, trong lúc y tránh né lung tung, rất hay là không đụng phải người nào bị thương nằm trên đất, không có mang lại tổn thương ngoài ý cho những người bất hạnh này.

Hiện tại trong mắt lão đạo đã có chút hoảng hốt, chỉ có thể nhìn thấy một nhân ảnh chuyển động rất nhanh trước mắt. Chỉ là, tuy tốc độ của Tỉnh Ngôn nhanh như thế, nhưng nhân lực không so được yêu lực, cho dù với tốc độ nhanh thế của y, cũng chỉ chốc lát đã bị yêu quái ghế đuổi kịp.

Chỉ nghe "Bốp" một tiếng, Tỉnh Ngôn đã bị yêu quái ghế đụng vào hông, tuy nói Tỉnh Ngôn bản thân đang chạy băng băng, tốc độ có thể có làm giảm bớt một phần lực va chạm nhất định, nhưng hông chính là chỗ yếu nhược của thân thể, bị khối gỗ Du rắn như thép đụng một cái, quả thật không dễ chịu, lập tức đau đến nghiến răng méo miệng. Thiếu niên chân bước loạng choạng, thân thể bị đụng lao tới một cây cột nhà sơn đỏ. "Rầm" một tiếng chạm vào đó, sau đó ủ rũ tại chỗ.

"Hy vọng yêu quái ghế này thấy ta thụ thương thì dừng tay ở đây, tha cho ta một đường sống". Tỉnh Ngôn mất đi năng lực chống cự, trong lòng không ngừng cầu khấn.

Hông của thiếu niên hiện tại như bị lửa thiêu đau rát. Khắp người ngoài sự đau đớn thì không vận được chút lực khí nào; Hiện tại Tỉnh Ngôn cả đứng cũng không đứng nổi chứ đừng nói đến né trái tránh phải.

Hiện tại Tỉnh Ngôn chỉ có thể mong muốn yêu quái đó không muốn đuổi tận giết tuyệt, tha cho mình một đường sống, chiếu theo kinh nghiệm của những người trước mặt, dường như khả năng này cũng rất lớn.

Chỉ đáng tiếc, trời già dường như rất thích đùa cợt người lương thiện, sự tình phát triển hay trái lại mong muốn của mọi người. Yêu quái ghế tinh lực sung mãn, cũng không biết là ăn phải thứ thuốc gì, hoặc giả nó đúng là một khối gỗ Du không có đầu óc, chỉ biết không ngừng công kích bất kể chân tướng thế nào. Tỉnh Ngôn tựa xéo vào cột nhà sơn đỏ đó, đành chịu đứng nhìn yêu quái ghế tiếp tục thế công thuận lợi, bốn chân nó sau khi di động về sau một đoạn thì ngừng lại, thân thể cong lên. trong ánh mắt tuyệt vọng của Tỉnh Ngôn lại nhảy đến thiếu niên!

"Á!...chẳng lẽ yêu quái này chưa nghe qua câu thành ngữ Kẻ cùng chớ đuổi hay sao?"

Trong đầu Tỉnh Ngôn hiện tại chỉ toàn ý nghĩ xấu:


“Xong rồi xong rồi! Xem ra bản thân lần này khó thoát rồi, xem ra không lấy đi quá nửa cái mạng nhỏ của mình thì yêu quái này không chịu dừng lại à! Ai!, ai biểu ta theo lão đạo, ham muốn chút tiền vặt này, lần này e cả tiền thuốc cũng không đủ rồi…”


Đang lúc Tỉnh Ngôn tự oán trách hối hận, yêu quái đó chẳng cho y nghĩ ngợi nhiều, chớp mắt chỉ còn cách y một bước chân!

Tuy mắt thấy đại nạn đến gần, nhưng Tỉnh Ngôn vẫn đành bất lực…

Đang khi Tỉnh Ngôn cho rằng bản thân khó thoát kiếp nạn, đã nghĩ cam chịu, thì bất tri bất giác, thân thể đang chịu đau đớn của y, lại có biến hóa quen thuộc.

Cổ “Lưu thủy” trong thân thể Tỉnh Ngôn chỉ xuất hiện trước đây hai lần, vào lúc nguy hiểm khẩn cấp này, lại đã xuất hiện!

Đúng khi thiếu niên toàn suy nghĩ xấu, cảm giác cổ “Lưu thủy” này đã róc rách, từ khắp các lỗ chân lông trên người Tỉnh Ngôn khuếch trương, nói không chắc chỗ đến, cũng không biết chắc nơi đi, chỉ đang trào dâng trong cả người y, dập dờn…

Thế là, nếu lúc này có ai có mục lực cực tốt có thể nhìn rõ được biến hóa trong chớp mắt, thì sẽ thấy được trước mắt xuất hiện một hình tượng kì dị phi thường:

Chỉ thấy yêu quái ghế đó vô cùng nhanh chóng chạm thiếu niên, nhưng ở sát na tiếp xúc thân thể thiếu niên, bỗng chấn động theo một tần suất nào đó, từ nhanh đến chậm, từ chậm đến ngừng…trong chớp mắt, đã ngừng hẳn ở trước người thiếu niên.

Sự thật thì không có ai có năng lực nhìn rõ biến hóa này, bởi vì tất cả đều phát sinh trong thời gian mắt chưa kịp chớp. Ngay cả Thanh Hà lão đạo luôn không dời mắt, chăm chú quan sát yêu quái ghế công kích Tỉnh Ngôn thế nào, cũng chỉ thấy khí thế hung hăng ào ào đến thiếu niên của yêu quái ghế, lại đột nhiên ngưng bặt lúc vừa chạm vào thân thể Tỉnh Ngôn.

Nhìn được cảnh tượng này, lão đạo không khỏi cảm thán:

“Ai! Không tưởng được yêu quái này khống chế được lực đạo, lại thu phát như thường vậy, có lẽ bại dưới tay nó cũng coi là không oan rồi!”

Lão đạo dường như lại nghĩ đến gì, nói:
“ Ối ối!, yêu quái này cũng quá đáng ghét, vì sao lúc đụng ta thì chỉ phát mà không thu! Ôi chao…”, vốn là lão đạo đang lúc hậm hực, lại động đến đến vết thương trước ngực.

Còn Tỉnh Ngôn đang nhắm mắt chờ chết, tuy cảm giác cổ lưu thủy lại xuất hiện trong cơ thể, nhưng vẫn không kịp phản ứng chứ không phải ung dung như lời miêu tả như thế, trên thực tế dị trạng từ thân thể đến lúc yêu vật va chạm người, chỉ mất thời gian một cái chớp mắt.

Lúc Tỉnh Ngôn cảm giác có dị vật kề sát bên mình, y sớm đã chuẩn bị tốt tư tưởng, lập tức gào lên một tiếng “A!”


Âm thanh còn chưa dứt, Tỉnh Ngôn liền cảm thấy có chút không phù hợp, vì sao một chút cảm giác đau cũng không có chứ?, ngược lại còn có chút tê tê!

Mở mắt nhìn, lại phát hiện yêu quái ghế vốn khí thế hung hăng, hiện tại lại ở sát bên không chút động đậy, giống như một con chó con đang làm nũng, bám vào người y.

“Quái dị!!! Chẳng lẽ yêu quái này thật có quen biết với ta?” Thiếu niên nhìn dị trạng trước mắt, không sao hiểu nổi. Bất quá điều may mắn chính là, bất kể thế nào, đại nạn từ trời giáng xuống lần này, ngay khi lâm đầu, lại tan biến vô hình kỳ diệu như thế.

“Úy? Sao lại là nó?” Tỉnh Ngôn sau khi hết suy nghĩ lung tung, lúc này mới phát giác trong thân thể lại xuất hiện cổ “Lưu thủy” đó. Hơn nữa Tỉnh Ngôn kì quái cảm giác được, tần suất phập phù của cổ lưu thủy đó trong thân thể mình càng lúc càng nhanh, đồng thời dường như bắt đầu chảy nhỏ giọt, từng giọt từng giọt dần dần lớn mạnh.

Ngay khi Tỉnh Ngôn kì quái về việc cổ “Lưu thủy” này lần thứ ba xuất hiện, thì thấy yêu quái ghế đang ở sát trước mình, cũng đang phát sinh biến hóa kì quái:

Thân ghế vốn đỏ bừng, màu sắc đỏ tươi đang dần dần phai đi, từ từ lại hồi phục thành màu trắng; nhưng màu trắng này lại không giống với màu trắng nõn tinh thuần óng ánh của nó lúc đầu, hiện tại thân ghế lại biến thành trắng nhà trắng nhợt, dường như nhìn thấy một cổ tử khí u ám.

Còn cổ “Lưu thủy” vô cùng kì diệu trong thân thể thiếu niên, trải qua hai lần xuất hiện ở Mã Đề Sơn và Bà Dương Hồ, Tỉnh Ngôn hiện giờ đã thích cảm giác lưu thông điềm tỉnh, chầm chậm hài hòa của nó. Chỉ đáng tiếc, theo làn tia đỏ cuối cùng trên thân ghế trước mặt, cổ “Lưu thủy” kì diệu trong thân thể cũng như suối về nguồn, dần biến mất vô tung, dù rằng chủ nhân không bằng lòng, cũng khó mà nắm được chút tung tích nào của nó.

Tỉnh Ngôn đang bất mãn trong lòng, lại bỗng phát giác cái ghế gỗ Du trắng nhợt đó, vẫn dính sát người mình, khắp người lập tức nổi lên một lớp da gà, vội lấy can đảm một quyền vung tới, muốn đánh nó văng ra.

Không ngờ một quyền này của Tỉnh Ngôn đấm đến, ghế gỗ Du vốn cứng như thép, vô cùng rắn chắc đó, lại bị một quyền của y đánh văng, bay chạm vào bức tường bên cạnh; Đợi lúc cái ghế đó rơi xuống đất, nhìn thấy khắp thân nó nứt nẻ, đang dần dần toác ra…

Cuối cùng, theo các vết nứt càng lúc càng nhiều, cái ghế gỗ Du đánh đá lung tung, vô cùng mạnh mẽ đó, lại “Ầm” một tiếng, vỡ thành vô số mảnh, văng tung tóe khắp đất…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.