TIÊN LỘ YÊN TRẦN
Nguyên tác: Quản Bình Triều.
Dịch thuật: Văn Đàn Việt Nam
Quyển 12: Thanh câm phù thế ngạo vương hầu.
-----o0o-----
Chương 180:Minh nguyệt đa tình, thanh quang trường chiếu nhân miên.
"Úy? Sao có người ngủ trên đất vậy?"
Quỳnh Dung thò cái đầu qua kẽ hở giữa Tỉnh Ngôn và Linh Y, thấy tình cảnh trong viện thì bật tiếng la kinh ngạc.
Thì ra, trong một vùng nhàn nhạt ánh trăng, trên nền đá lót sân đang có một hắc y nhân nằm đó, vóc người linh hoạt, mặt bịt khăn đen, vừa nhìn là biết không phải kẻ hiền.
"Chẳng lẽ là bọn đạo chích lẻn vào lữ điếm để trộm đồ?"
Tuy vừa nhìn đã đoán được thân phận của kẻ đó, nhưng khiến Tỉnh Ngôn cảm thấy kì quái đó là, tên đầu trộm đuôi cướp đó, hiện đang nằm xoãi tứ chi ra đất, miệng thở phì phò, tựa như chẳng sợ người khác phát giác hành tung.
Thấy tình hình đó, Tỉnh Ngôn cảm thấy khó bề tưởng tượng. Nếu theo kinh nghiệm của y, khi làm chuyện lén lút xấu xa như thế thì quan trọng nhất phải ẩn giấu thân hình, đề phòng người khác phát hiện. Chẳng hạn như năm đó ở Hoa nguyệt lâu, lén đến phòng nhị nương dọa tên gian đồ, suốt đoạn đường luôn phải rình rập, vô cùng cẩn mật!
Thầm lắc đầu, Tỉnh Ngôn hét lớn một tiếng, tung thân nhảy đến chỗ kẻ đó, nắm lấy thắt lưng hắn nhấc hắn lên, chuẩn bị thẩm tra cho minh bạch. Nào ngờ, tên tặc đồ đó nhìn thì thân hình không lớn, nhưng khi vào tay lại nặng chình chịch, thiếu niên phải tốn sức mới nhấc nổi hắn lên.
Đợi Tỉnh Ngôn đem tên đó đến trước cửa phòng bỏ xuống, nhờ ánh nến mới thấy rõ, tên đầu trộm đuôi cướp đó hiện miệng sùi bọt mép, cánh mũi phập phù, giống như bị cấp chứng gì đấy. Thấy bộ dạng hắn, Tỉnh Ngôn cũng có chút khẩn trương. Mới hỏi hai câu thì phát hiện vị tiểu long nữ đứng bên cạnh mình đang che miệng cười trộm.
Vừa thấy thần thái của Linh Y, Tỉnh Ngôn liền biết bộ dạng cổ quái của tên tặc đồ, mười phần đến chín là do thủ đoạn của Linh Y. Trong đầu thầm nghĩ Long nữ hung dữ, Tỉnh Ngôn đi lấy chậu nước vừa dùng để bỏ sen ngọc, hắt vào mặt để hắn tỉnh lại.
Một trận thẩm vấn mới biết thì ra tặc đồ này, nhân khi khách sạn tối om thì định thừa cơ kiếm ăn. Vốn là, hắn cũng giống như suy nghĩ của Tỉnh Ngôn, lén lút tiềm phục, rất sợ gây tiếng động. Nào ngờ, lúc nãy khi lẻn vào đến đây thì thấy phía trước có một tường trào. Tuy ngạc nhiên vì trong sân còn có tường rào nhưng hắn thấy rào tre này không cao nên tung người nhảy qua, bởi vì nghĩ dưới chân đã mang giày đế mềm, lúc rơi xuống đất cũng sẽ không gây tiếng động lớn.
Chỉ là, theo tên đạo tặc đang khốn khổ đó, cũng không biết duyên cớ gì, đợi khi hắn nhảy qua rào tre thì phát hiện trước mặt còn có một rào tre khác. Trước sau nhảy gần ba chục lần mà vẫn chưa hết rào tre. Thấy sự tình cổ quái, hắn vội quay đầu, nào ngờ phía sau cũng có tường rào như thế, chẳng thấy lối ra. Đến lúc đó thì hắn quá hoảng sợ, cứ nhảy loạn lên, cuối cùng đuối sức té nhào ra đất.
Nói đến đây, tiểu tặc đó có chút hoảng loạn, tựa vào cánh cửa hô hoán:
"Có quỷ! Có quỷ! Ta đã thấy rõ ràng căn phòng, ta thấy rõ ràng..."
Nhìn tên tặc xui xẻo đó, Tỉnh Ngôn liền biết vừa rồi là do pháp thuật của Linh Y hí lộng hắn. Nhìn bộ dạng nhếch nhác của hắn, thiếu niên có chút bất nhẫn, chuẩn bị dùng cách năm xưa, ra vẻ hung dữ dọa hắn một trận để sau này hắn không còn dám đi ăn trộm nữa rồi phóng thích hắn đi.
Nào ngờ, có lẽ tên tặc đó quá xúi quẩy, tiếng hô hoán của hắn đã kinh động đến lão bản, không biết xảy ra chuyện gì, lão bản dẫn theo mấy tên hầu đắc lực chạy đến. Khi đến nơi thấy khách nhân trong điếm đã bắt được kẻ trộm liền kêu người đem dây thừng, trói tặc đồ lại như trói heo.
Thì ra, tên tặc đồ bị Linh Y dùng ảo thuật đánh ngã, lại là tên đại đạo mà quan phủ đã truy bắt rất lâu, mấy tháng nay gây ra vô số vụ án. Vì hắn thủ đoạn cao cường, đã nhiều lần chỉ kịp thấy được phía sau hắn thì hắn đã biến mất. Còn khách điếm mà Tỉnh Ngôn đang ngụ, trước sau đã bị hắn đột nhập mấy lần, trộm đi nhiều ngân lượng của khách khiến điếm lão bản phải bồi thường, lão bản vốn đang hận hắn thấu xương, đã ra giá treo thưởng bắt hắn lâu nay, lần này coi như ông trời có mắt, cuối cùng cũng tóm được tặc đồ vào tay.
Lập tức, điếm chưởng quỷ vô cùng kích động không ngừng cảm tạ mấy người Tỉnh Ngôn, không chỉ miễn tiền phòng, còn chuẩn bị cấp cho cô nương mới đến một gian thượng phòng. Tự nhiên, hảo tâm đó bị Tỉnh Ngôn khéo léo từ chối.
Tên tặc đồ sức cùng lực kiệt, tinh thần như trúng tà ma bị lão bản cho người đem giam vào phòng chứa củi, một phen huyên náo cuối cùng cũng lắng xuống.
Lúc này đã khuya, tiểu nha đầu liền bị Tuyết Nghi tỷ lôi về phòng ngủ, để lại không gian cho hai người đã lâu mới gặp.
Một hồi sau cảm thấy không khí trầm lắng quá, Tỉnh Ngôn đề nghị chi bằng ra sân thưởng nguyệt. Tứ độc long nữ cũng chẳng có ý gì, chỉ khẽ đáp "Được" một tiếng, đứng dậy theo y đi ra ngoài cái sân nhỏ thanh đạm ánh trăng.
Hai người yên lặng ngắm trăng, chẳng nói gì với nhau. Từ sau lần tiêu hồn dưới đáy Trinh thủy hà, lần này là lần thứ hai bọn họ gặp lại. Chỉ là, lần trước tương kiến trong Túy mộng quán, bị tiểu ma nữ quậy phá, Tỉnh Ngôn cùng Linh Y chẳng có thời gian để mà tâm sự. Nhưng lần này trong cái sân nhỏ nhàn nhạt ánh trăng bóng trúc, hai người lại có chút lúng túng chẳng biết ứng xử sao.
Nhìn dáng hình cao cao của thiếu niên, Tứ độc long nữ tôn quý bỗng thấy tim mình đập loạn:
"Tên lưu manh Tỉnh Ngôn, liệu có phải vì lần trước bổn công chúa...nhất thời hồ đồ, lại có ý khinh bạc ta chăng?"
Tâm tư của Linh Y vạn phần khẩn trương, trên mặt bất giác đã đỏ bừng.
"Nếu như y dám vô lễ, vậy ta nên chạy hay là dùng pháp thuật đông cứng y lại?"
Sau một phen suy nghĩ lung tung, tiểu công chúa liền quyết định không chạy mà sẽ thi triển "Băng tâm kết" đóng băng thiếu niên. Chỉ là, sau khi đã định chủ ý, gương mặt của nàng càng đỏ, bởi vì nàng hiểu, pháp thuật này tựa hồ chẳng có tác dụng với thiếu niên...
"Có lẽ lần này có tác dụng..."
Long cung công chúa tự trấn an, nhưng cảm giác nóng bừng trên mặt vẫn tăng lên.
Chỉ là, khi tâm tư của nàng xao động biến chuyển thì thiếu niên đáng ghét đó lại chẳng có cử động gì, không hề có ý xâm phạm, chỉ ngửa mặt nhìn trời, ngắm các vì sao liên tục nhấp nháy trên cao.
Thấy bộ dáng như mất hồn mất vía của thiếu niên, tiểu long nữ vốn đang sợ, bất giác cảm thấy tức tối.
Lại đợi một lúc, đang khi Linh Y định phát tác, muốn tặng một đạo "Băng tâm kết" cho tên ngốc đó, thì thiếu niên rốt cuộc đã quay đầu lại, nói với nàng:
"Kì quá Linh Y".
"...Sao?"
"Cô biết không, ta vừa rồi quan sát thiên tượng, phát hiện từ Úc lâm quân cùng thấy được Tuế tinh ở bắc, Thái bạch ở nam, không thể phát sinh nạn châu chấu mất mùa được!"
"...Vậy à".
Nghe Tỉnh Ngôn đột nhiên nói đến chuyện này, Linh Y vừa mới nghĩ oan cho y, cũng không biết nên giận hay vui, chỉ đành thuận miệng hỏi:
"Đó là vì sao?"
"Linh Y nhìn xem,"
Thiếu niên đưa tay chỉ:
"Tuế tinh là đông phương xuân mộc, Thái bạch là tây phương thu kim, hiện tại một bắc một nam, gọi là Tẫn mẫu, chính chủ năm nay được mùa. Linh Y nhìn kỹ sẽ thấy Tuế tinh hiện tại hào quang lắng lại, hiển hiện sắc đỏ, lại là mưa thuận gió hòa, chẳng có nạn côn trùng".
Nói đến chỗ này, thiếu niên ngừng một chút, do dự nói:
"Nếu ta không hiểu sai Tinh thư ở Thượng thanh cung thì Úc lâm quận tuyệt chẳng thể nào có nạn châu chấu được!"
"Nếu thế thì có yêu nghiệt tác quái".
"Ừ, cô nói rất có lý".
Đáp lại một câu khẳng định, Tỉnh Ngôn lại chăm chú quan sát sắc trời. Thiếu niên xuất thân bần hàn, thấy dân chúng đang chịu nạn thì vô cùng lo lắng.
Còn vị "Tuyết địch linh y", vì thấy thần thái thiếu niên bỗng trở nên nghiêm trọng, bản thân cũng thấy kinh ngạc, chú tâm quan sát sắc mặt thiếu niên:
Chỉ thấy trong ánh trăng mờ mờ, thiếu niên thanh tuấn đứng trong gió đêm, nét mặt sáng ngời, nho nhã kiên nghị, hệt như bảo vật dưới long cung đang phát hào quang thần dị. Đôi mắt lúc này thâm sâu như u đàm, phảng phất có thể chứa đựng hết mọi vì sao trên trời.
Phảng phất như trong thoáng chốc có một đạo ánh sáng loáng qua, sau đó cả thiên địa dường như chẳng còn giống trước đây. Thiếu nữ tôn quý trong lòng như có ai thúc dục, đột nhiên cất giọng êm ái hỏi:
"Tỉnh Ngôn, ngươi có thể giải thích rõ cái "Tẫn mẫu" báo hiệu được mùa đó không?"
"Tẫn mẫu?"
"Ừ..."
"Tẫn mẫu, đó là nam nữ, đó là âm dương".
Thiếu niên đạo môn giải thích theo bản năng, nói đến đó thì chợt ngưng. Quay đầu nhìn thì phát hiện trong đôi mắt phượng đã dần mông lung, phảng phất như mặt nước hồ xuân đang nhẹ dao động, tịch mịch mà ấm áp.
Thế là theo một tiếng thở dài, một đám mây bay đến che mất vầng trăng sáng, trong sân chỉ còn hai thân ảnh kề bên nhau...
Một lúc sau thì đã đến lúc phải ly biệt. Vô luận thế nào, "Kính ảnh ly hồn" cũng chỉ có thể duy trì thời gian bấy nhiêu.
Lần này, thiếu nữ dùng pháp thuật mà đến lại không tan biến vào khoảng không. Quyến luyến tiễn thiếu niên vào phòng, thiếu nữ xinh đẹp đứng ngoài cửa, nhìn của phòng dần dần khép lại.
Khi hai cánh cửa sắp khép lại hoàn toàn, thiếu nữ mỉm cười nói:
"Lần tới nhớ tìm ta đến chơi".
Mang theo thần tình quyến luyến, thiếu nữ giống như là hàng xóm tạm thời cáo biệt vậy.
Mãi đến khi cánh cửa khép lại, thiếu niên bên trong ngăn cách với gương mặt xinh đẹp ngoài cửa, vẫn không có hồi đáp. Lại qua rất lâu, thiếu niên xuất thần mới như tỉnh mộng.
Vừa như thoát ra từ giấc mộng huyễn hoặc, Tỉnh Ngôn không hề đẩy cửa ra liền, đợi một lúc sau, y mới đưa tay nhè nhẹ đẩy cánh cửa đã khép ra.
Chỉ thấy trong sân vẫn nhàn nhạt ánh trăng, bóng trúc mê ly, tất cả vẫn tịch mịch như thường.